Mặc kệ những người khác ở trong lòng khiếp sợ với không dám tin cỡ nào, dù sao chầu BBQ nướng này Nhậm Trúc và Tần Tông ăn hết sức vui vẻ.
Nói một cách chính xác, là cậu cả Tần xắn tay áo lên, tay chân cực kì lưu loát đem các loại hải sản xiên vào thanh thép, sau đó phết nước sốt thịt nướng siêu ngon mà mình tự điều chế lên hải sản, cuối cùng một bên nướng một bên xiên một bên phết, nướng chín thì trực tiếp đưa cho Nhậm Trúc.
Toàn bộ quá trình quả thực như nước chảy mây trôi, không hề có chút do dự hay tạm dừng nào, đừng nói mấy người phục vụ ở chung quanh yên lặng lén lút nhìn chăm chú vào bọn họ, cho dù là bảo tiêu kiêm tài xế Yêu Viên của cậu cả Tần đều cảm thấy thầy Nhậm quả thực quá lợi hại, y suýt chút nữa hoài nghi cậu cả này không phải chính chủ.
Chỉ có điều lúc cắt hải sản Tần Tông vẫn do dự trong nháy mắt, hắn có chút chán ghét nhìn kia thanh dao sắc bén lại to dài kia, chẳng sợ đây là dao đặc chế gốm sứ cũng chả thể làm cậu cả thích được, Nhậm Trúc nhìn thấy vẻ mặt hắn mà trong lòng chua xót, trực tiếp vươn tay cầm dao: "Thật ra chỉ cần cẩn thận một chút thì dao không có gì nguy hiểm.
Huống hồ còn có thể lấy nó phòng thân mà, chủ yếu vẫn phải xem người sử dụng muốn dùng nó làm gì, đao công của tôi không tồi, làm cá sống cắt lát cho anh nhé."
Cậu cả Tần nghe được lời này vừa vui vẻ vừa có chút lo lắng, thế cho nên lúc Nhậm Trúc cắt đồ, hắn cũng không màng đến BBQ nướng của mình, chỉ lo xem Nhậm Trúc thái cá.
Nhìn thấy cuối cùng Nhậm Trúc thái từng miếng cá vừa mỏng lại đều đều, còn tự mình chấm nước sốt, đưa tới trước mặt hắn, cậu cả Tần bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật dao dài cũng không có đáng ghét tới thế, đương nhiên vẫn phải do Trúc nhà hắn cầm mới không đáng ghét.
Sau khi ăn xong một bữa cơm thầy Nhậm từ chối nghĩ tới giá của nó, dù sao chuyện một bữa ăn bằng một chiếc xe con đời trước cũng không phải chưa từng có, chỉ cần không lãng phí thì tốt rồi.
Thực hiển nhiên cậu cả Tần cũng có loại mỹ đức tốt đẹp này, hắn mang cá và nước chấm còn dư toàn bộ đều đặt ở trên bàn, nói với người phục vụ bên cạnh: "Tất cả đều đóng gói ướp lạnh, trong nhà có mèo có chó thì cho bọn nó ăn."
Nhậm Trúc cảm thấy, thật ra có ăn thêm bữa nữa anh cũng không chê.
Bên này không khí rất tự nhiên tốt đẹp, nhưng bên Triệu An An lại truyền đến một trận tiếng thét phẫn nộ và tiếng đồ đựng rơi xuống đất, Nhậm Trúc vội vàng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Triệu An An gào lớn, hất thẳng một ly nước dừa vào mặt một trong ba minh tinh kia, hơn nữa thét chói tai: "Anh là thứ gì! Tôi bảo anh hôn tôi một cái vậy mà anh không muốn?! Minh tinh mấy người không phải ra tới bán sao? Tôi lại chẳng làm gì anh, hôn một cái thôi anh còn giả vờ giả vịt?!"
Sau khi Triệu An An hô to, Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân bên cạnh đều hùa theo hất nước trái cây của mình vào mặt hai người còn lại, kế đó cười to ra tiếng.
"An An, cậu xem coi bọn họ thảm hại chưa kìa! Chúng ta chụp ảnh này của bọn họ lại, sau đó phát lên trên mạng, phỏng chừng sẽ lập tức lên hot search luôn đó!" Vương Khiết Nhi nói xong liền muốn lấy di động ra chụp, chỉ có điều giây tiếp theo cô nhóc đã bị Chu Tụng mặt dữ tợn đánh văng di động, "Cô chụp một cái thử xem?!"
Vương Khiết Nhi nào gặp qua dáng vẻ hung ác như thế, tức khắc liền đỏ mắt, sau đó lớn tiếng khóc kêu: "Anh cũng dám đánh tôi! Chú Vương chú Vương! Anh ta lại dám đánh tôi! Chú ném anh ta vào trong biển cho cá mập ăn đi! Tôi ghét anh ta!!!"
Tóm lại, rất nhanh bên kia đã đánh nhau loạn hết lên, người phục vụ, bảo tiêu và đương sự, mỗi người đều tham dự trong đó.
Nhậm Trúc vốn còn mang theo vài phần lo lắng lại đây, nhưng anh nhìn thấy ba đứa Triệu An An, Vương Khiết Nhi ngang ngược cứng đầu, cơn tức dâng lên.
Con bé mới 10 tuổi mà đã nói ra lời nói ác độc như vậy, có thể thấy được giáo dục đạo đức trong nhà chúng nó thiếu hụt cỡ nào.
Hơn nữa, Nhậm Trúc khẳng định anh nhìn thấy căm hận cùng oán độc chợt lóe lên của Lâm Phong và Tô Nhã khi Vương Khiết Nhi móc ra điện thoại, Nhậm Trúc gần như có thể đoán được toàn bộ câu chuyện âm mưu kế tiếp —— ba người Phong Nhã Tụng mặc kệ có sai hay không cuối cùng nhất định là bên xin lỗi, bởi vì bọn họ đắc tội không nổi ba cô chiêu này.
Nhưng thân là đại minh tinh bọn họ cũng không thể nào nhẫn nhịn và tiếp thu sỉ nhục như vậy, ở ngay lúc này, chỉ cần có một người bụng dạ khó lường đi lên nói chút gì đó, lại đưa cho bọn họ một ít công cụ có thể gây án, lúc sau ba minh tinh này có thể thông qua nhận lỗi mà lừa gạt, làm ba đứa nhóc Triệu An An uống vào thứ không nên uống, từ đây đi lên một con đường không cách nào khống chế.
Nhậm Trúc càng nghĩ sắc mặt càng lạnh, anh trực tiếp đi lên trước quát lớn một tiếng: "Đều câm miệng cho tôi!"
Tức khắc, trong đầu Nhậm Trúc vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ: 【 Kích phát kỹ năng Chủ nhiệm lớp răn dạy (rống giận): Tất cả những người trong phạm vi 10 mét rơi vào trạng thái "Bị hoảng sợ", chỉ số thông minh giảm dần theo độ tuổi, tinh thần tập thể -50.
】
Sau đó toàn bộ người trong phạm vi 10 mét ở khu BBQ nướng lộ thiên ven biển, bao gồm người phục vụ, ba người Triệu An An và bảo tiêu của chúng, tổ hợp Phong Nhã Tụng và người đại diện của bọn họ, bảo tiêu, cộng lại gần 20 người, tập thể run run lên, hơn nữa cực kì đồng loạt khép miệng mình lại.
Ở phía sau hơi chút bị lan đến nhưng mà chả hiểu sao vẫn có thể động đậy với há mồm - cậu cả Tần:......!Người yêu tôi chính là khí phách như thế đấy! Hứ, khí phách quá nên tôi phải làm sao mới có thể biểu hiện ra một chút khí phách của mình đây?
Sau đó Tần Tông lại nghe Nhậm Trúc lạnh lùng nói: "Nhìn xem dáng vẻ hiện tại của các người đi, quả thực là vừa nhếch nhác lại buồn cười.
Tốt xấu cũng là người tự cao thân phận mình, thế mà lại giống mấy tên côn đồ lao vào đánh nhau, như vậy rất cao quý rất xứng đôi với thân phận các người sao? Còn không nhanh chóng dừng tay!"
Tức khắc mấy bảo tiêu đang đánh nhau đều thu hồi tay, sau đó một đám hành động nhanh chóng hơn nữa không tiếng động mà sửa sang lại quần áo của mình, đứng ở bên cạnh yên lặng mà làm vệ sĩ kiêm thần giữ cửa.
Nhậm Trúc lại nhìn về phía các người đại diện và quản gia thư ký đang sững sờ: "Các người choáng váng rồi à? Không phát hiện mấy tiểu công chúa và đại minh tinh hiện tại đầy người chật vật? Đừng nói cho tôi, các người chỉ mang theo một bộ quần áo cho bọn họ, hiện tại không đổi quần áo không chỉnh trang một chút, chờ lát nữa cùng nhau lên hot search?"
Vì thế mấy người đại diện và bí thư quản gia biến đổi sắc mặt, nhanh chóng phóng về phòng khách sạn, bọn họ tuyệt đối không thể làm chủ nhân nhà mình/minh tinh quần áo bất chỉnh như vậy, bị ai thấy đều sẽ ăn không hết gói mang đi đó!
Như vậy bảo tiêu và người đại diện đều đã rời đi hơn nữa khôi phục lý trí, ba tiểu công chúa ở trong vòng chiến đấu tóc tai tán loạn nước mắt nước mũi đầy mặt cùng với đại minh tinh quần áo xộc xệch, trên tay, trên cổ đều là vết cào cuối cùng cũng bình tĩnh một ít, chỉ số thông minh của ba minh tinh khôi phục thật sự nhanh, cơ mà trong nháy mắt khi IQ quay về mặt bọn họ cũng tái đi, bọn họ hiểu rõ bản thân đắc tội người như thế nào, nếu không phải trong nhà ba đứa nhóc này cực kì có tiền có thế, cũng sẽ không dễ dàng khiến ba người bọn họ đến đây cùng ăn cơm như vậy.
Hiện tại bọn họ cũng dám động thủ với ba tiểu công chúa đó, chỉ sợ con đường thành sao vốn bằng phẳng, qua hôm nay sẽ trực tiếp biến mất.
Chu Tụng cắn răng, há mồm muốn nói cái gì, bị Tô Nhã bắt lấy, khẽ lắc đầu.
Mà Lâm Phong lại là mặt mang tuyệt vọng, nhìn ba cô nhóc kia mang theo phẫn hận không thể che dấu.
Vốn dĩ lúc này dựa theo bình thường, ba cô bé Triệu An An sẽ lập tức phản kích hơn nữa buông lời hung ác, nhưng tụi nó còn chưa kịp kiêu ngạo lên, đã đối mặt với ánh mắt lành lạnh kia của giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp nhà mình, tức khắc không dám mắng nữa, nhưng vẫn dám cáo trạng trước.
"Thầy ơi! Anh ta đánh em!!" Vương Khiết Nhi trước chỉ vào Chu Tụng mách, cực kì đúng tình hợp lý, "Còn đánh văng di động em luôn!"
Nhậm Trúc liếc mắt nhìn Chu Tụng một cái, sau đó gật gật đầu: "Ừm."
"Thầy Nhậm, bọn họ quả thực thật quá đáng, chúng em bỏ tiền cho bọn họ lại đây ăn cơm với tụi em, thế mà bọn họ lại đánh nhau với tụi em, thầy nói xem, bọn họ có xấu hay không?" Triệu An An cũng tiến lên, nó duỗi tay muốn kéo tay Nhậm Trúc, lại bị Nhậm Trúc né đi.
"Cái này phải xem xem là ai động tay trước." Nhậm Trúc mở miệng: "Các em có thể kể toàn bộ câu chuyện cho thầy không? Như vậy thầy mới dễ phán đoán rốt cuộc ai đúng ai sai, sau đó người sai phải xin lỗi cộng thêm viết kiểm điểm, người đúng thì thầy sẽ cho người đó thưởng an ủi."
Thực hiển nhiên, ba người Triệu An An tuyệt đối là cho rằng mình là bên đúng, vì thế liền ríu ra ríu rít nói câu chuyện theo những gì mà chúng cho rằng mình trải qua.
Trọng điểm của ba đứa nó chính là: Ba minh tinh động thủ đánh người trước, còn mang theo bảo tiêu đánh với chúng, quá không biết điều.
Mà ba cậu thanh niên Phong Nhã Tụng ở bên cạnh nghe tụi nhóc nói đã tức tới lồng ngực không ngừng phập phồng, hai mắt đều đỏ, cuối cùng Chu Tụng không thể nhịn được nữa rống lên một câu: "Vì sao cô không nói cô lấy sữa bò với nước trái cây hất thẳng vào mặt và người của chúng tôi!! Rõ ràng là các cô động tay trước!!!"
Ba đứa Triệu An An nghe vậy thoáng khựng lại, sau đó Triệu An An nhanh chóng nói: "Ai bảo các anh không muốn chụp ảnh với tôi!"
"Vậy cô liền dùng sữa bò tạt Nhã?!"
Mắt thấy bọn họ lại muốn cãi tiếp, trợ lý cùng bọn bảo tiêu đều lại lần nữa khẩn trương lên, thầy Nhậm đứng ở tại chỗ giọng nói bình thản mà nhìn về phía Chu Tụng: "Tôi không hỏi các anh."
Chu Tụng tức khắc liền dừng miệng, mà ba đứa Triệu An An sắp sửa vui vẻ, lại nghe thấy Nhậm Trúc hỏi: "An An, có phải em lấy sữa bò tạt người ta hay không?"
Triệu An An lập tức không vui: "Ai bảo anh ta không muốn chụp ảnh với em chứ!"
Đây là cách nói điển hình khi muốn trốn tránh trách nhiệm hơn nữa không muốn thừa nhận mình sai, Nhậm Trúc không tức giận, chỉ là lại lần nữa bình tĩnh hỏi: "Có phải em lấy sữa bò tạt người ta hay không?"
Triệu An An liền mím môi: "Phải."
Nhậm Trúc tiếp tục hỏi: "Làm như vậy có đúng không?"
Triệu An An tức giận: "Nhưng anh ta không chịu chụp ảnh với em trước! Em bỏ nhiều tiền như vậy không phải để anh ta ăn cơm với em chơi với em sao! Anh ta dựa vào cái gì không nghe em nói?!"
Nhậm Trúc tiếp tục hỏi: "Làm như vậy có đúng không?"
Triệu An An cắn răng: "Em bỏ tiền, em đúng!!"
Ầy, nếu không giải quyết vấn đề này thì bài học hôm nay không có cách nào tiến hành rồi.
Cho nên, Nhậm Trúc mở miệng: "Giả sử hai bên bọn em đổi vị trí, ba người bọn họ rất có tiền, tiêu tiền cho em lại đây ăn cơm với bọn họ, sau đó trong lúc ăn cơm bọn họ muốn chụp hình với các em nhưng em không muốn, sau đó, bọn họ lại tạt cho em đầy mặt sữa bò, em có vui không? Em cảm thấy bọn họ làm như vậy là đúng không? Dù sao, bọn họ trả tiền mà."
Triệu An An lúc này đã có chút chống đỡ không được, chỉ là tính cách của nhóc vẫn khiến nhóc hoàn toàn không muốn thừa nhận mình sai: "Của thầy chỉ là giả thiết! Lại không phải là thật! Hiện tại là em ra tiền! Hơn nữa, nếu như bọn họ trả tiền cho em, thì em liền đồng ý chụp ảnh!"
Cái vẻ có chết cũng không thừa nhận sai lầm này làm người phục vụ chung quanh đều nhịn không được nhíu mày, ba người Phong Nhã Tụng càng là tức tới mặt đỏ gay.
Chỉ có điều thầy Nhậm vẫn cực kì bình tĩnh không hề có một chút tức giận, mấy đứa trẻ trâu chết không nhận sai còn trốn tránh trách nhiệm như vậy anh thấy nhiều rồi, chỉ cần cho một sự thật tàn khốc, con bé liền biết lợi hại.
Vì thế, Nhậm Trúc nhìn thoáng qua người nào đó còn ở ngây người ở phía sau, có sẵn tàn khốc, không xài thì uổng.
Cậu cả Tần bị Nhậm Trúc liếc mắt nhìn một cái như vậy, tức khắc trong lòng ngứa ngáy, dồi ôi vừa nãy phải là cái "Ánh mắt" mà giữa hai người yêu nhau vô cùng ăn ý, quan hệ đặc biệt tốt mới có không! Quả nhiên hắn với Trúc là trời sinh một đôi mà! Hắn quả thực là nháy mắt đã hiểu ý của Trúc luôn!
Vì thế Tần đại dỗi dỗi liền đặc biệt kiêu căng ngạo mạn sửa sang lại cổ áo, đừng nói, còn đặc biệt có phong phạm mặt người dạ thú ấy chứ, trực tiếp đi tới trước mặt Triệu An An, ở trong ánh mắt có chút đề phòng của cô nhóc, lấy ra một tờ chi phiếu từ trong ngực, viết một chữ số nhỏ, trực tiếp nhét vào trong tay Triệu An An.
Sau đó nói:
"Cho nhóc một trăm triệu, lau khô nước trái cây với sữa bò trên người ba người kia, sau đó lại dọn dẹp mặt đất một chút."
Triệu An An lập tức trợn tròn hai mắt, nhóc khó tin mà nhìn Tần đại dỗi, hét lên: "Dựa vào cái gì! Tôi không cần!"
Sau đó, Tần đại dỗi dỗi đặc biệt không có tấm lòng yêu trẻ, trực tiếp cầm lấy sữa bò Yêu Viên yên lặng bưng tới, tạt hết lên người Triệu An An.
Vào lúc mà Triệu An An thét chói tai cùng phẫn nộ tay đấm chân đá nhằm về phía hắn, Tần đại dỗi một bàn tay đè lại đầu cô nhóc, cực bình tĩnh nói: "Nhóc kích động cái gì? Không phải tôi cho nhóc tiền à? Nhóc xem những người bên cạnh kìa, hận không thể chạy lên cướp đấy."
Triệu An An trực tiếp gào khóc, mà thầy Nhậm đứng ở bên cạnh cho Tần đại dỗi một ánh mắt "Làm tốt lắm".
Tần đại dỗi dỗi: Ú ú ú ú! Thiệt kích động thiệt vui vẻ ai còn không phục mau lên đây, bố mày còn có vài tờ chi phiếu a a a a!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tần đại dỗi: Ta có thể làm trời làm đất! Lại đến 500 đứa cũng không sao!
Thầy Nhậm: An tĩnh.
Tần đại dỗi: Như gà.
Khụ khụ, moah moah ~ sẽ có thêm kỹ năng mới nhoa, lại nói về tính cách cứng cổ không chịu nhận sai này của Triệu An An, hiện tại rất nhiều trẻ con đều có, là do quá mức nuông chiều và người lớn chủ động tìm lý do cho chúng.
Nhất định phải thận trọng.
Rốt cuộc, ai cũng không phải đồ ngu mà, không phải bạn nói cái gì chính là cái đó.
Ngủ sớm ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...