"Tay nắm chặt thế làm gì?" Thanh âm Phó Sinh hơi trầm xuống, "Buông ra."
Tu Từ bị ràng buộc trong hơi thở của Phó Sinh, mông còn để lại dư âm đau đớn từng trận, tê tái từ xương cụt đến tận tim.
Phó Sinh nhìn Tu Từ dần dần mở lòng bàn tay ra, trên mặt quả nhiên có một vết máu, vẫn là vị trí lần trước bị bỏng thuốc lá, có một vết cắt không sâu cũng không nông.
Phó Sinh: "Làm sao lại thế này?"
Tu Từ cứng đờ tránh né tầm mắt anh: "Không cẩn thận làm xước."
Phó Sinh bóp cằm cậu, cứng rắn để cậu nhìn thẳng mình vài giây, bầu không khí có chút giằng co.
Phó Sinh đột nhiên nắm chặt cổ tay Tu Từ, kéo ống tay áo thật dài của cậu lên.
Cánh tay nhỏ bằng phẳng trơn bóng.
Tu Từ theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Phó Sinh dùng sức siết chặt.
Phó Sinh nhíu mày, liền vén một bên ống tay áo khác của Tu Từ lên.
Không có thứ gì.
Không có thảm trạng Phó Sinh từng tưởng tượng, anh cụp mắt chăm chú nhìn vài giây, lực đạo trên tay không giảm.
Tu Từ nhỏ giọng nói: "Đau."
Phó Sinh hồi phục tinh thần, lực tay buông lỏng, dẫn Tu Từ đến chỗ Tô Hồng Khang.
Ông lão nhìn thấy Tu Từ hơi kinh ngạc: "Hai người lại sao vậy?"
May mà vết thương ở lòng bàn tay Tu Từ không sâu, sát trùng bôi thuốc băng bó một chút, vấn đề không nghiêm trọng.
Phó Sinh xoa mi tâm, tuy hành vi của Tu Từ làm đoàn phim rơi vào tình huống có chút gay go, nhưng đó cũng coi như là nguyện vọng của anh.
Bản thân anh vẫn không hài lòng Lạc Kỳ Phong cho lắm, tuy rằng lưu lượng cao, kỹ năng diễn xuất cũng coi như khá ổn, nhưng không hợp với hình tượng nam chính, thời điểm hắn thử vai cũng không có diễn ra cảm giác nam chính xuất trần nhẹ tựa mây gió.
Cũng do bản tính con người khó giấu, hành vi tác phong của Lạc Kỳ Phong ương ngạnh hung hăng, quá hám lợi.
Vì vậy cho dù diễn phim vẫn không trừ khử được những tạp chất này, tan chảy vào bên trong nhân vật.
Lông mày Phó Sinh từ từ giãn ra: "Đi trang điểm đi, buổi chiều chụp ảnh."
Đôi môi Tu Từ khẽ nhúc nhích: "Tay của em..."
"Không sao, nhân vật này về sau vẫn thường thường phải quấn vải băng...!Dùng hình tượng sau này để chụp đi..."
"..." Tu Từ trầm mặc rời đi, lúc qua ngã rẽ, cậu chếch mắt nhìn Phó Sinh, Tô Hồng Khang đang nói với Phó Sinh cái gì đó, lông mày Phó Sinh lại lần nữa nhíu lại.
Cậu rời đi trước khi ánh mắt Phó Sinh bắn tới, đi thẳng đến căn phòng Lạc Kỳ Phong bị vặn tay trước đó.
Ở một góc trên mặt đất, một lưỡi dao phản quang phóng ra, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu.
Ngón tay vỗ về vị trí băng vết thương một lúc lâu, Tu Từ quay người rời đi.
Có rõ ràng hay không đây...
Có điều cậu không thể đợi nữa, không muốn tái phát triển chậm như vậy, cậu muốn lần sau nếu lại có người như Lạc Kỳ Phong xuất hiện, có thể danh chính ngôn thuận làm đối phương cút xa một chút —
Đừng động vào người của tôi.
Nói đến Lạc Kỳ Phong, Tu Từ lạnh lùng trầm xuống, cậu không do dự đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại: "Chào ngài, bên đấy là Giải trí hàng ngày sao?"
"Vâng, xin hỏi ngài có nhu cầu gì?"
"Sắp hết kỳ nghỉ hè rồi...!cho các anh điểm công trạng."
- -
"Lưỡi dao?"
"Vết thương nhỏ như thế, chỉ có thể là lưỡi dao cứa, hoặc là lá sắt, mặc dù có tôi ở đây nhưng vẫn phải chú ý bảo vệ an toàn cơ bản."
"..." Phó Sinh nhìn về hướng Tu Từ rời đi, nửa ngày mới quay đầu lại: "Tôi biết rồi, đã làm phiền ngài."
Đây là thành phố điện ảnh, hầu hết bộ phận kiến trúc đều làm bằng gỗ hoặc đá, Tu Từ có cơ hội nào để tiếp xúc với thứ như lá sắt đây...
Phó Sinh tìm một vòng, cuối cùng quay lại phòng quay ban đầu, nhìn thấy lưỡi dao phản quang trên mặt đất.
Anh cúi người nhặt lên, trên đó còn có ít màu nhàn nhạt đọng lại.
Phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Phó Sinh mặt không biến sắc thu hồi lưỡi dao, để vào túi quần.
Anh quay đầu lại, là Diệp Thanh Trúc đã trang điểm nhưng chưa làm tóc và thay trang phục.
"Muốn trì hoãn nghi thức khai máy?"
Phó Sinh gật gật đầu, châm thuốc hút một hơi: "Còn để thời gian tìm nam chính."
"Nếu che chở đứa nhỏ nhà mình như vậy, cứ để cậu ấy làm là tốt nhất." Diệp Thanh Trúc nói đùa, "Đảm bảo Lạc Kỳ Phong biết tin sẽ tức chết."
Phó Sinh lắc đầu một cái: "Em ấy không gánh nổi."
Yếu tố nam chính của một bộ phim không chỉ cần kĩ năng diễn xuất ổn mà còn cần lưu lượng để thúc đẩy lượng phủ sóng của phim.
Phó Sinh cũng không chấp nhất với phương diện này, nếu thật sự không có ứng cử viên phù hợp, tuyển dụng diễn viên kỹ năng diễn xuất ổn mà vô danh cũng không thành vấn đề.
Mà Tu Từ cũng không thích hợp với nhân vật này, cậu diễn không đến cái cảm giác đấy, người phàm trần khó thanh thoát được.
"Vội vàng quá, giờ tìm diễn viên trống lịch rất khó." Diệp Thanh Trúc dựa vào cửa, "Thật sự không được, anh tự mình lên sàn?"
Phó Sinh: "..."
Diệp Thanh Trúc cười híp mắt nói: "Coi như tự mình xuất đạo."
Phó Sinh bất đắc dĩ: "Tôi không có kỹ năng diễn xuất, cũng chỉ là người bình thường thôi."
Nhân vật này phải tìm loại diễn viên có khí chất xuất trần hoặc diễn viên có kỹ năng diễn xuất sắc.
Diệp Thanh Trúc: "Vậy làm sao bây giờ?"
Thời điểm như này, phí một ngày là phí một khoản.
"Trước tiên hoãn ba ngày, nếu không tìm được người thích hợp thì cứ khai máy quay những phần diễn khác."
"...!OK."
Hình tượng nhân vật kia của Tu Từ rất kinh diễm, ngay cả Phó Sinh cũng không nghĩ hiệu quả sẽ tốt như thế.
Mộ Tương lúc mới vừa lên ngôi thân hình gầy gò, người mang hắc trường bào vàng óng, tóc đen như mực, mặt mũi tinh xảo, nhưng trên mặt lại không có ý cười, sâu thẳm trong con ngươi giấu một ít nham hiểm không nói được.
Phó Sinh nhìn Tu Từ, nhất thời không nhận ra khí chất quanh người cậu là do trang phục bổ trợ...!hay vốn là cậu có.
Băng gạc trên tay đã bị vải băng phù hợp với bối cảnh diễn quấn lấy, Tu Từ mím môi mở miệng: "...!Được không?"
Cậu vừa nói chuyện, phá vỡ loại cảm giác bước ra từ phim đó.
"Được." Phó Sinh hồi phục tinh thần, "Rất dễ nhìn."
Tu Từ giương giương khóe miệng với Phó Sinh, như đứa trẻ được người lớn trong nhà khen, cười thận trọng ngại ngùng, lúm đồng tiền nho nhỏ càng làm cậu giống một người thiếu niên.
Phó Sinh nhìn cậu phút chốc, đột nhiên hỏi: "Còn đau không?"
"...!Đau." Hơi nóng theo xương cụt bốc lên, dây thần kinh mông không tự chủ mà căng thẳng.
"Lần sau còn dám không?"
"..." Tu Từ mím môi, khẽ lắc đầu.
Phó Sinh véo má Tu Từ: "Nhớ những gì hôm nay em nói."
"Ai ai Phó đạo làm gì vậy?" Thợ trang điểm Hoàng Âm đi tới: "Muốn véo thì đợi quay xong, đừng véo trôi lớp trang điểm."
Phó Sinh: "..."
Hoàng Âm là người phụ trách tạo hình trong đoàn phim, rất có tên tuổi trong giới, hai năm trước cô nghỉ việc vì mang thai, mãi đến gần đây đứa bé có thể rời tay mới quay lại làm việc.
Phó Sinh ho một tiếng, quay người rời đi: "Chuẩn bị phông nền, bốn giờ bắt đầu chụp."
"Rõ!"
Đoàn phim là chỗ cần nhiều người điều hành, kỹ sư ánh sáng bộ phận hỗ trợ và quan trọng nhất là diễn viên, ít đi một khâu cũng không được.
La Thường mang Vu Mạc đi ra từ phòng thay quần áo, trang điểm tạo hình đều đã xong xuôi, hiện còn thiếu nữ chính.
Nữ ba xem như là người mới nổi hai năm gần đây, tên là Tiêu Duyệt, cũng là người được công ty nâng đỡ.
Tiêu Duyệt là một cô gái rất khiêm nhường, đối với tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tu Từ rõ lạ mặt đều kêu một tiếng lão sư.
Cuối cùng còn thiếu nữ chính cùng Phong Thừa, nữ chính trang điểm tương đối rườm rà, vẫn chưa xong hẳn.
Về phần Phong Thừa, nghe nói mắt có hơi sưng, mới vừa chườm đá rất lâu, lúc này mới trang điểm xong, tạo hình còn chưa chuẩn bị ổn.
Tu Từ nghe vậy liếc nhìn Diệp Thanh Trúc, đối phương không phản ứng gì, nhàn nhã như trước mà rũ mắt xem điện thoại di động.
La Thường thừa dịp này để hai vị nghệ sĩ mình dẫn dắt làm quen, Vu Mạc và Tu Từ bắt tay một cái rất nhạt.
Tướng mạo của Vu Mạc trong cái vòng giải trí đầy hoa thơm cỏ lạ khoe sắc này không coi là xuất chúng, chỉ có thể nói là trơn bóng như ngọc, mà thay một thân huyền y xong trong nháy mắt biến thành vị thái tử tài đức vẹn toàn trong sách kia.
Ngay cả Phó Sinh cũng không keo kiệt mà tán dương: "Không tệ."
Tu Từ bấm bấm lòng bàn tay, kiềm chế ghen tỵ sắp mất khống chế của mình.
Diệp Thanh Trúc là người đầu tiên đi chụp, người cô mặc một bộ váy vải tuyn xanh tím, ngoài ra bên ngoài còn khoác chiếc áo choàng tay rộng màu xanh và vàng.
Cô tùy ý bày ra hai tư thế, thợ chụp ảnh liên tục chụp 5, 6 tấm.
Phó Sinh cúi đầu nhìn một chút, khẽ cau mày.
Bức ảnh rất dễ nhìn, mà thiếu điểm gì đó.
Tu Từ nhẹ nhàng kéo vạt áo Phó Sinh, Phó Sinh liếc mắt nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Tu Từ nhỏ giọng nói: "Có muốn thử ngoại cảnh một chút không?"
Trước đây lúc bọn họ còn dính nhau, Phó Sinh cũng có sở thích chụp ảnh, anh luôn cho rằng phong cảnh thiên nhiên là đẹp nhất, thiết thực hơn so với bất kỳ tấm phông nền nào.
Phó Sinh dừng một chút, tiếp nhận đề nghị của Tu Từ: "Được."
Ảnh tuyên truyền phim thật ra dùng phông xanh là thích hợp nhất, sau này chỉnh sửa một chút, rất nhanh gọn thuận tiện.
Diệp Thanh Trúc nhìn về bóng lưng Tu Từ phía trước, bật cười nhìn Phó Sinh: "Nuông chiều cậu ấy thế? Nói lấy ngoại cảnh liền lấy ngoại cảnh."
Phó Sinh không tiếp tục: "Ngoại cảnh đúng là hiệu quả tốt hơn."
Diệp Thanh Trúc cười cười: "Lúc anh muốn giải ước cùng Lạc Kỳ Phong làm tôi thật sự có hơi bất ngờ, hơn một triệu đấy, anh đều không chớp mắt mà cứ ném tiền đi."
"Một nửa là tiền lão Thiệu." Loại tiền bồi thường hợp đồng này đương nhiên tính vào chi phí sản xuất phim, mà Quản Thiệu và Phó Sinh là người đầu tư lớn nhất trong đoàn.
"Thế 30 vạn kia là anh tự móc tiền túi ra đi?"
"..."
Phó Sinh không đáp lời, Tu Từ phía trước một thân mặc áo bào, tóc đen đến eo, trục lợi no đến mức thoạt nhìn béo lên mấy phần.
Đâu chỉ 30 vạn, ngoại trừ lần này còn có lần trước Phó Sinh thay Tu Từ bồi thường phí giải ước với Hải Thiên.
Ngón tay thon dài của anh đút vào túi, vuốt ve lưỡi dao kia, vết máu bên trên còn chưa lau đi.
Một bên lưỡi dao rất sắc bén, Phó Sinh mới chỉ chà xát một chút, ngón tay liền rỉ máu.
Mọi người đi tới cuối cung điện, nơi này có một suối nước nóng rất lớn được xây dựng thành hình dáng nhà tắm cổ.
"Có ý kiến gì không?" Diệp Thanh Trúc thấy Phó Sinh vẫn đang suy nghĩ, cô đề nghị, "Chúng ta trước tiên chụp, anh nhìn lại một chút xem có hợp hay không."
Diệp Thanh Trúc đang diễn một cảnh trong phim, cô buông thõng chiếc áo choàng tay rộng màu xanh vàng dưới cánh tay, sau đó cởi giày, đi chân trần tới một bên suối nước nóng, một chân trên bờ một chân thò vào trong nước thăm dò...
Ngay sau đó, như nghe được ai gọi mình, tử y nữ nhân bỗng nhiên quay lại, cười đến phong tình vạn chủng.
(tử y: trang phục màu tím)
Từng có truyền thông đánh giá Diệp Thanh Trúc là người đẹp nhất thế giới, lời này quả thật không sai.
Ánh mắt đại đa số người đều bị tình cảnh này hấp dẫn, ngoại trừ Tu Từ và Phó Sinh.
Phía sau tất cả mọi người, Tu Từ đang sốt sắng cầm lấy ngón tay chảy máu của Phó Sinh, sau đó nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi cùng đầu ngón tay lơ đãng chạm nhau, hai người đều run rẩy một phen.
Phó Sinh: "...!Em làm gì vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...