Khí thế ngút trời của Khưu Lương bị chặt đứt, biến về thành dáng vẻ của một thư sinh yếu ớt. Cậu ta kinh ngạc nhìn về phía người chơi tên Kỳ Vô Quá kia, mở lòng bàn tay ra.
Làn da của người đó rất trắng, trắng đến mức bất thường.
Nếu không phải khí tức trên người chứng minh cậu thật sự là người sống, Khưu Lương cảm thấy Kỳ Vô Quá còn giống quỷ hơn mình.
Trong lòng bàn tay của Kỳ Vô Quá có một chiếc khuyên tai đính viên đá đỏ tươi, màu sắc rất đẹp, khiến người ta không thể dời mắt.
Kỳ Vô Quá cúi đầu, thổi vào lòng bàn tay một hơi.
Chiếc đinh tai đính đá đỏ đó bỗng hóa thành một làn sương mù, sương mù dần dần kéo dài, sau đó biến thành một chiếc bút lông.
Toàn thân bút lông đen kịt, chỉ có ngòi là màu đỏ, thoạt trông như bút mà thiên sư dùng để vẽ bùa, chỉ là bút này lớn hơn một chút so với loại bút lông hay thấy.
Khưu Lương không biết, nhưng Đoạn Lệ đứng phía sau hơi nhíu mày, nếu hắn nhìn không nhầm thì đây là bút phán quan.
Vì sao Kỳ Vô Quá có thể dùng bút phán quan chuyên dùng cho âm sai? Âm sai đầu thai? Chuyện như vậy chưa từng có tiền lệ, Đoạn Lệ nhìn bóng lưng Kỳ Vô Quá, trong lòng hơi lo lắng.
Lo lắng của hắn là, âm sai đầu thai rồi lại bước vào không gian quỷ vực, nếu không thông báo sẽ không bị địa phủ phát hiện, ép Kỳ Vô Quá phải quay về.
Nếu như quay về rồi, vậy thì…
Đoạn Lệ bước lên trước một bước, lại chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Những người chơi khác đều đang nhìn.”
Kỳ Vô Quá quay lại nói: “Không sao, cũng sắp qua cửa rồi, về tới thế giới hiện thực họ cũng không nhớ được.”
Nói xong, cậu quay đầu nhìn chằm chằm Khưu Lương.
Khưu Lương là một nhân tài.
Tuy rằng lúc cậu nhìn thấy Tạ Tất An đã tỏ vẻ mình bây giờ là cán bộ về hưu, không muốn dính líu gì hết. Chỉ là đã làm quỷ sai mấy ngàn năm, trong khoảnh khắc thấy Khưu Lương, lòng cũng có chút phấn khởi.
Người tài giỏi như Khưu Lương, tới địa phủ kiểm soát chuẩn hóa quy trình xét xử, lượng công việc mà phán quan phải gánh vác có lẽ sẽ giảm mạnh.
Có cậu ta rồi, phía bên Thôi Giác hẳn sẽ không muốn mời cán bộ về hưu như mình quay về nữa, cậu cũng có thể tiếp tục thư thả tiêu dao.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá càng muốn đưa nhân tài này tới địa phủ hơn.
Cậu cười cười, nói: “Ngài Khưu đã từng nghe đến phán quan chốn âm phủ chưa?”
Khưu Lương sững sờ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Rồi, à không, trước đây chỉ thấy trong game hay đọc tiểu thuyết thôi.”
“Không sao, bây giờ có thể nhìn xem.”
Nói xong, Kỳ Vô Quá nhấc bút lên vẽ liên tục trên không trung, một bức tranh cảnh địa phủ nổi lên.
Cảnh tượng sinh động hiện ra, chấn động thị giác.
Bốn đại điện lần lượt hiện, trên có bảng tên màu đen, dưới có quỷ sai nghiêm túc canh gác.
Thưởng thiện, phạt ác, xét xử tội, âm luật bốn ty, bên cạnh kèm theo dòng chữ giới thiệu, mỗi người trong bốn ty đều được phân chia công việc, quản lý khu vực khác nhau, nhóm nhân viên cai quản luân hồi cũng chia việc để làm.
Khưu Lương xem tới há hốc, cảm giác thế giới quan khi làm người lẫn quỷ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng lật đổ.
Những hình ảnh kia dần hóa thành khói đen, khói đen lại hóa thành một con chim đen thật lớn.
Chim đen bay múa, trên không trung hiện ra mấy dòng chữ.
“Kính gửi ngài Khưu Lương: Kính mời ngài gia nhập điện ác phạt, nội dung công việc là hoàn thiện quy trình chuẩn hóa công tác xét xử…”
Khưu Lương mờ mịt không thôi, nhìn về phía Đoạn Lệ. Cậu ta trong lúc khiếp sợ đã hoàn toàn quên mất thân phận của mình, thậm chí còn hỏi: “Đây, đây là một phần offer?”
Đoạn Lệ đã gặp con chim quỷ dị này mấy lần, trong lòng bây giờ không chút gợn sóng. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy boss ải này có vấn đề, thế mà lại đi hỏi người chơi.
Ngay khi Khưu Lương còn đang do dự, dòng chữ biến ảo trên không trung lại lần nữa đánh một đòn thật mạnh vào lòng cậu ta.
“Muốn gặp Đồ x không? Muốn nói chuyện với Norman không? Muốn giao lưu với Jos không? Chúng tôi sẽ sắp xếp giao lưu học hỏi định kỳ, thậm chí còn được sang phương Tây học hỏi…”
“!”
Một đòn trí mạng, Khưu Lương hoàn toàn bị phúc lợi này đánh động, chỉ cảm giác trái tim đã ngừng thật lâu kia của mình nay lại điên cuồng đập.
Điều kiện mê hoặc như vậy, khiến người ta rất động lòng.
Cậu ta trộm liếc Đoạn Lệ, vì sự lay động của mình mà thầm cảm thấy có lỗi, cũng không thể làm ra chuyện phản bội ngay trước mặt đại ca được.
Đây nhất định là khảo nghiệm mà Đoạn đại ca cho mình, tuyệt đối không thể dễ dàng động lòng, bằng không về sau Đoạn đại ca sẽ không bỏ qua cho mình.
Với thực lực của Đoạn Lệ, Khưu Lương cảm thấy thậm chí nếu cậu ta có chạy đến địa phủ đi chăng nữa, đối phương cũng có thể lôi cậu ta từ địa phủ về không gian quỷ vực.
Nhưng mà, điện ác phạt, chuẩn hóa quy trình xét xử, còn có kế hoạch giao lưu học hỏi, đây thật sự là đơn vị cùng công việc trong mơ, muốn đi quá…
Tay phải Khưu Lương nâng lên, cách nơi ký tên ngày càng gần, càng lúc càng gần.
“Không được!”
Khưu Lương đột nhiên lắc đầu, giơ tay trái lên tóm lấy tay phải đang rục rịch.
Cậu ta thở hổn hển, làn khí quanh thân còn kích động hơn cả ban nãy.
Nội tâm tranh đấu dữ dội khiến mắt Khưu Lương lần nữa biến thành mắt ác quỷ đỏ ngầu, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Trong lòng Khưu Lương ngày càng thống khổ, ngày càng nặng nề, toàn bộ thôn Thiên Đường cũng biến ảo theo.
Mặt hồ tĩnh lặng nổi lên sóng lớn, biến thành một cơn sóng thần, hóa thành con thú khổng lồ gầm thét, chỉ đợi Khưu Lương ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ xé những người có mặt ở đây thành mảnh nhỏ.
Cuối cùng, Khưu Lương vung tay lên, những con số 0 1 như thủy triều ập vào người chơi.
Con lệ quỷ này đột nhiên nổi điên, Kỳ Vô Quá liếc Đoạn Lệ một cái, thấp giọng được: “Mềm không được rồi, chuẩn bị động thủ.”
Hai người đã thủ sẵn tư thế, đang muốn công kích, lại thấy Khưu Lương ôm mặt, đau khổ hét một câu.
“Qua cửa qua cửa! Các người đều qua cửa hết! Mau rời khỏi đây!”
Kỳ Vô Quá nhìn đống số liệu hỗn độn chạy qua, sau đó thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi lại nặng nề rơi xuống.
Lần qua cửa này không giống mấy lần trước.
Lúc Kỳ Vô Quá mở mắt, phát hiện mình chưa trở lại thế giới thực, mà là đang nằm trước một chiếc máy tính.
Đây là một căn phòng xa lạ, sau máy tính là bức tường treo đầy ảnh, trên ảnh là các cô gái khác nhau.
Những cô gái đó Kỳ Vô Quá đều đã gặp, là lúc ở trong phòng khi mới đến thôn Thiên Đường.
Từ dáng vẻ đến địa điểm chụp, tất cả đều giống hệt như mấy bức ảnh trong thôn.
“Thì ra là thế, giả giả thật thật thật, thật thật giả giả, những người bước vào thôn Thiên Đường đều chỉ là linh hồn.”
Kỳ Vô Quá giật giật chuột, màn hình máy tính sáng lên.
Một giao diện diễn đàn xuất hiện trên màn hình.
Tiêu đề: Thiên đường nhân gian, tới rồi không muốn đi nữa.
Người phát: Thập Nhất.
Bên cạnh máy tính có một chiếc di động, di động đã tắt máy, trên màn hình rõ ràng có mấy vết rạn, khung kim loại cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hẳn là bị chủ nhân của nó đập vỡ trong cơn phẫn nộ.
Kỳ Vô Quá ấn nút khởi động máy, phát hiện di động vẫn còn dùng được.
Tiếng nhạc khởi động điện thoại vừa dứt, suýt chút nữa đã bị tin nhắn dồn dập gửi đến làm chết máy, vất vả lắm mới vận hành bình thường, tiếng chuông lại vang vọng.
Kỳ Vô Quá đưa điện thoại lên, nhưng không kề sát lỗ tai.
Sự thật chứng minh, tiếng chửi rủa phát ra từ ống nghe, không cần ấn loa ngoài cũng có thể nghe rõ.
Kỳ Vô Quá nghiêm túc nghe mắng chửi xong, lúc này mới ấn ngắt cuộc gọi.
Điện thoại vừa ngắt, một cuộc điện thoại khác lại gọi tới.
Kỳ Vô Quá cuối cùng cũng biết, vì sao chủ di động lại tức giận đập vỡ nó.
Cậu đứng dậy, mở cửa, phát hiện dòng chữ nguyền rủa viết bằng sơn đỏ trên cánh cửa.
Kỳ Vô Quá lạnh nhạt đóng cửa lại, quay vào nhà ngồi trước máy tính.
Cậu tìm mấy chữ đột tử, quả nhiên, trong số những tin tức liên quan thì thấy mấy khuôn mặt quen thuộc.
Thập Nhất, Tiểu Đặng, Tiểu Lý, Tiểu Hứa đều xuất hiện trong tin báo đột tử, cách chết giống nhau như đúc.
Chết đột ngột trước máy tính, không có dấu hiệu phát bệnh hay ngoại thương, cứ như chỉ ngủ một giấc.
Kỳ Vô Quá nhìn ảnh chụp trên tường đối diện, nói: “Địa ngục rút lưỡi cũng không đủ để rửa sạch tội ác của loại cặn bã này. Nếu như thật sự có kẻ như vậy, Phạt ác ty Chung Phán sẽ cho ra một phán định công bằng.”
Ảnh chụp trước mắt dần mờ đi, sau đó biến thành một mặt hồ gợn nước, khung vuông trong suốt hiện lên.
“Chúc mừng qua cửa.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ túi tiền, phát hiện lá bùa hộ mệnh Đoạn Lệ giao cho cậu trước khi bước vào trò chơi vẫn nằm trong đó.
Cậu lấy lá bùa ra đặt trong lòng bàn tay, chuẩn bị ổn thỏa xong mới nhấn nút qua cửa.
Cảnh sắc xung quanh dần biến mất, thứ chân thật duy nhất chỉ có cảm giác cháy bỏng trong lòng bàn tay.
Lúc còn chưa tỉnh táo, Kỳ Vô Quá cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo chà qua bàn tay mình.
Có người nắm tay cậu, hình như còn dùng chiếc khăn mát lạnh đắp lên cho mình.
“Đoạn Lệ, lá bùa này của anh nên cải thiện lại đi.”
Kỳ Vô Quá còn chưa kịp phản ứng, đã buột miệng thốt ra một câu.
Sau khi nói xong, cậu hơi hơi sửng sốt. Rõ ràng bản thân bây giờ nhớ tất cả mọi thứ, có ký ức ngàn năm, sao còn nói ra lời thân mật quá mức như vậy.
Rõ ràng trong kiếp sống quỷ sai mấy ngàn năm, cậu chưa từng thân thiết với đồng nghiệp nào như hắn.
Đoạn Lệ hỏi: “Lưng cậu không đau à?”
Kỳ Vô Quá đứng bật dậy, nói: “Đau, đau muốn chết!”
Nói xong, cậu không nghĩ gì nhiều mà đeo khuyên tai lên.
Đoạn Lệ nhìn ánh mắt của người kia hơi đổi, vừa rồi hắn cố ý hỏi câu đó để Kỳ Vô Quá quên mất vài chuyện.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt này của Kỳ Vô Quá, mang theo chút phòng bị, còn có chút xa cách.
Tuy hắn biết rõ, dù đeo khuyên tai hay không thì người đó vẫn là Kỳ Vô Quá. Trong lòng có một giọng nói vang lên nói cho hắn biết, nếu Kỳ Vô Quá tháo bỏ phong ấn kia, sẽ không còn dễ tiếp cận nữa.
Đoạn Lệ là người làm việc có trật tự, nếu mọi thứ đã định, hắn sẽ không tùy tiện hành động.
Cho nên dù tò mò về câu chuyện của Kỳ Vô Quá như thế nào, hắn vẫn luôn khống chế mình, không tìm hiểu quá sâu.
Thời gian còn dài, những gì cần tới sẽ tới.
Hai người đối diện nhau không nói gì, Kỳ Vô Quá hoàn hồn, nhíu mày nói một câu: “Đoạn Lệ, bùa này của anh cần cải tiến chút đấy.”
Đoạn Lệ kéo tay Kỳ Vô Quá qua, đắp chiếc khăn đã thấm nước đá lên, sau đó cười nhẹ, nói: “Được, nếu cậu đã nói vậy, tôi đây sẽ nghiên cứu thêm.”
Vào lúc này, có người đẩy cửa vào.
“Chú, nghe nói chú…”
Thanh niên đứng ngoài cửa ngẩn ra, sau đó lui vài bước, trợn mắt há mồm nhìn nhìn cửa, xác định mình không có đi sai phòng.
Thanh niên chớp chớp mắt, trở tay ra sau rút kiếm gỗ đào trên lưng, hét lớn: “Yêu nghiệt phương nào, dám làm càn ở Đoạn gia!”
Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói với Kỳ Vô Quá: “Để cậu chê cười rồi, đứa nhỏ này từ bé đã không bình thường.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía cửa: “Duệ Thành, có chuyện gì?”
*********************
Lảm nhảm: Người ta cười một tiếng nghiêng nước nghiêng thành, anh Đoạn cười một cái biến thành yêu quái =)))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...