Hoạt động ngoại trời cần chút thời gian chuẩn bị, tuy rằng Thập Nhất luôn ép buộc người chơi phải tham gia hoạt động, thế nhưng lại không đả động gì đến chuyện họ phải đi giúp đỡ.
Mọi người bèn ngồi ở khu nghỉ ngơi, chờ bên ngoài chuẩn bị xong.
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra, có thể thấy tất cả động tĩnh ở trong sân thượng bằng gỗ.
Kỳ Vô Quá thấy Thập Nhất ở bên ngoài bận rộn, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không quay vào trọ.
Cậu nói: “Ngồi chờ không chán quá, tôi đi một vòng tầng dưới đây.”
Nói xong, Kỳ Vô Quá liền đứng dậy, đi với Đoạn Lệ về phía ký túc xá cho giúp việc nằm ở tầng một.
Trên hành lang ký túc xá treo một tấm bảng, trên đó viết: Nơi làm việc, khách không phận sự miễn vào.
Tất nhiên hai người Kỳ Vô Quá không thèm đặt tấm bảng đó vào mắt mà đi thẳng vào.
Ký túc xá giúp việc có cấu tạo gần giống với tầng hai, đều có hành lang dài hẹp, mỗi bên hai gian phòng.
Nhưng vì có phòng khách, phòng ăn và khu nghỉ ngơi, vậy nên số lượng phòng ở đây ít hơn một chút. Tổng cộng chỉ có bốn gian phòng, mỗi bên hai gian.
Kỳ Vô Quá đi tới trước cửa phòng phía ngoài cùng, nhấn chốt cửa, quả nhiên không khóa.
Bên trong căn phòng đơn giản tới bất ngờ.
Giường, bàn, ghế dựa, tủ quần áo, không có bất kỳ một món dư thừa, thậm chí đến cả đồ dùng cá nhân cũng không có.
Kỳ Vô Quá đi đến tủ quần áo kéo cửa ra, phát hiện quần áo bên trong cũng rất đơn giản, số lượng rất ít, chỉ vừa đủ mặc mỗi ngày mà thôi.
Chỗ đặc biệt duy nhất là trong góc tủ treo một bộ quần áo dân tộc, cùng một kiểu dáng với quần áo thôn dân trong xóm.
Nhưng mà bộ quần áo này vẫn chưa hoàn chỉnh, vì nó chỉ có áo.
Hai gian phòng tiếp theo có bố cục gần giống như thế, trong phòng không có bất cứ món đồ riêng tư nào, chỉ từ cách trang trí phòng thì không thể phân biệt được phòng nào là của ai.
Kỳ Vô Quá nhìn tủ quần áo, nói: “Tôi mới phát hiện ra, mấy bộ đồ giúp việc thường mặc có lẽ được mua cùng một chỗ.”
Những người trong trọ bao gồm cả ông chủ Thập Nhất, dù là nam hay nữ, đều mặc một bộ áo thun quần bò.
Thứ duy nhất khác nhau là bộ đồ dân tộc nọ.
Trong gian phòng thứ nhất có một chiếc áo, gian phòng thứ hai là quần, gian thứ ba là trang sức, xem ra đồ ở mỗi phòng đều không hoàn chỉnh.
Kỳ Vô Quá vừa ngẫm nghĩ về mấy bộ quần bò áo thun giúp việc mặc, còn có bộ đồ dân tộc không hoàn chỉnh, vừa kéo tủ quần áo trong gian phòng thú tư ra.
“Há, oa.”
Lông mày Kỳ Vô Quá nhíu lại, thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Đoạn Lệ đi tới hỏi: “Sao thế?”
“Cái này hơi kích thích rồi đây.”
Kỳ Vô Quá chỉ vào bộ quần áo nằm trong góc, không muốn nhìn thêm chút nào nữa.
Tủ quần áo của gian phòng thứ tư treo một bộ đồ dân tộc hoàn chỉnh. Từ quần áo cho đến trang sức đều vô cùng hoàn chỉnh.
Vấn đề ở chỗ, bộ quần áo này quá mức hoàn chỉnh, hoàn chỉnh như là đã chuẩn bị hoàn hảo cho người mặc.
Nói đúng ra, nó là một bộ da người.
Kỳ Vô Quá xoay người, nói: “Thứ này xấu quá, tôi hết muốn nhìn rồi.”
Cậu hít thở sâu hai cái, chuẩn bị tốt tâm lý mới xoay người lại.
Bộ đồ da người xuất hiện trong tủ thoạt nhìn đã biết liên quan đến chủ tuyến, cho dù bộ đồ này có buồn nôn đến chừng nào đi chăng nữa cũng phải nghiên cứu nó thật tốt mới được.
Dường như tâm trạng của Đoạn Lệ không vì sự xuất hiện của bộ da người mà mảy may gợn sóng, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc Kỳ Vô Quá quay lại đã thấy hắn cầm trên tay một cái giá áo, vén bộ quần áo da người đó lên.
Khóe miệng Kỳ Vô Quá giật một cái, suýt nữa đã tự khởi động chức năng làm mờ.
Đây là một tấm da người rất hoàn chỉnh, bộ phận bị Đoạn Lệ câu lên hẳn là phần da đầu, trên đỉnh đầu còn mang theo từng sợi tóc thật dài, trông như rơm rạ héo.
Đoạn Lệ nói: “Kỳ lạ.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao thế? Cái thứ đồ chơi này kinh quá, vừa kinh vừa kỳ lạ.”
Đoạn Lệ nói: “Bộ da người này rất hoàn chỉnh, trên mặt da không có phần chắp ghép.”
Rốt cuộc Kỳ Vô Quá cũng thích ứng được với phong cách quỷ dị của bộ da người, xoay người nhìn thật kỹ bộ da: “Trừ không có vết chắp vá ra, thì nó còn không có mùi nữa.”
Chính vì da người không có bất kỳ mùi kỳ lạ nào, nên lúc Kỳ Vô Quá mở cửa mới không hề phòng bị, kết quả vừa mở ra đã gặp phải hình ảnh kích thích thị giác, phải đứng mãi mới tỉnh táo lại được.
“Chẳng lẽ đây là hàng mỹ nghệ chứ không phải da người thật?”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Từ trạng thái của tóc có thể thấy những sợi tóc này mọc ra từ trong lỗ chân lông, chứ không phải gắn vào, hẳn sẽ không phải là hàng mỹ nghệ.”
Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: “Dù không có mùi lạ, không có vết chắp vá cũng không có gì lạ, có vẻ như cậu đã quên là mình đang ở không gian quỷ vực.”
Trong chớp mắt Kỳ Vô Quá đã bị lý do này của Đoạn Lệ thuyết phục, không tò mò sự bất hợp lý của bộ da người nữa, mà chuyển sự chú ý đến ý nghĩa tồn tại của nó.
Thiên đường nhân gian, những thôn dân kỳ thị người ngoài, nhà trọ kỳ quái, sám hối bên đống lửa, sáu gian phòng sáu chủ đề, còn có bộ da người mặc đồ dân tộc.
Rốt cuộc những thứ này chứng tỏ điều gì đây?
Tin tức quá mức hỗn loạn, hoàn toàn không thể xâu chuỗi.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy huyệt thái dương nảy lên, mãi tới khi sau gáy bị một bàn tay lành lạnh nhéo nhẹ mới bình tâm lại.
Đoạn Lệ nhìn cậu nói: “Tôi luôn cảm thấy trạng thái vào cửa lần này của cậu cứ sai sai thế nào.”
Kỳ Vô Quá kinh ngạc: “Sai sai?”
“Không tùy ý như hồi trước, dường như hơi áp lực.”
Kỳ Vô Quá theo bản năng sờ sờ khuyên tai, nói: “Chắc không phải đâu, mà khoan hẵng nói cái này, ra ngoài trước đi, thời gian sắp hết rồi, miễn cho bị tóm.”
Có lẽ ký túc xá giúp việc là một trong những địa điểm liên quan tới cốt truyện, nên khi hai người đi ra khu nghỉ ngơi, Thập Nhất vẫn đang bận rộn với các giúp việc khác.
Chỉ là ánh sáng bên ngoài đã khác hẳn đi.
Trên sân thượng vốn chỉ lắp vài bóng đèn điện sáng lờ mờ, tầm chiếu chưa đến hai mét, vậy mà bên ngoài lúc này lại rất sáng.
Kỳ Vô Quá mới ngồi xuống, đã thấy Mã San San đang nằm nhoài ra phần dựa lưng trên ghế sofa quay đầu lại, nói: “Đây là lửa trại đêm à? Cái trọ này cũng tổ chức mấy trò vậy luôn đấy.”
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn ra bên ngoài, trên sân bày một chậu than rất lớn, trong chậu là đống lửa đang cháy hừng hực.
Cậu chỉ nói một câu: “Tự nhiên đi đốt lửa trại trên sân gỗ, chẳng có ý thức phòng cháy gì cả.”
“…”
Đoạn Lệ hơi bất đắc dĩ: “Vấn đề bây giờ không phải là cái này.”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Đây cũng không phải đêm lửa trại gì đâu, theo tôi thấy, gọi cái này là đêm câu hồn thì còn được.”
Ánh mắt của nhóm người chơi lập tức đổ hết lên người Kỳ Vô Quá, Phó Hàm hỏi: “Ý cậu là gì?”
Kỳ Vô Quá nói: “Các người có xem sơ lược cốt truyện không?”
Mã San San nói: “Xem thứ đấy làm gì, phí cả điểm.”
Kỳ Vô Quá cũng không muốn phí lời, nói một lượt những gì đã thấy trong sơ lược cốt truyện. Thấy vẻ mặt mọi người có chút nghiêm túc, cậu lại nói thêm những phân tích của mình.
“Điều chắc chắn nhất là những người biến mất trong phần giới thiệu đều đã chết, mấy người chúng ta chính là mấy con ma đen đủi tự mình mò mặt đến sau khi đọc được bài đăng của Thập Nhất.”
Phó Hàm gật đầu nói: “Nếu nói như vậy, thì buổi lửa trại này rất hung hiểm.”
Hầu Giai Vân hơi chần chừ: “Hay chúng ta tìm lý do thoái thác đi? Bây giờ Thập Nhất cùng giúp việc đều đang là người, độ nguy hiểm hẳn chưa cao lắm.”
Giọng cô vừa mới dứt, trước mặt Kỳ Vô Quá đã nổi lên một khung tròn trong suốt.
Yêu cầu nhân vật: Xin hãy tham gia lửa trại mỗi đêm.
Trừng phạt thất bại: Qua cửa thất bại.
“Cái đ*t…”
Cậu nghe thấy Sử Mạnh Huy đứng bên cạnh mình mắng câu thô tục, hơn nữa thông qua vẻ mặt của mọi người, có thể thấy ai cũng nhận được nhiệm vụ giống thế.
Vào đúng lúc này, Thập Nhất đẩy cửa vào nói: “Chuẩn bị xong rồi, mời mọi người ra ngoài.”
Kỳ Vô Quá đứng dậy: “Xem ra việc này có liên quan tới chủ tuyến, hết cách rồi.”
Không khí ban đêm trên đỉnh núi rất lạnh.
Ban ngày còn có chút cảm giác của mùa hè, vào buổi tối nếu chỉ mặc một chiếc áo cộc tay sẽ bị gió thổi tới mức nổi da gà.
Kỳ Vô Quá nhìn qua mặt hồ, dưới ánh trăng mờ ảo, gió nhẹ thổi đến khiến sóng nước lấp loáng, hơn nữa còn thổi lay ngon lửa đang cháy trên sân.
Những thứ này đã an ủi con mắt vừa bị bộ áo da người kích thích, Kỳ Vô Quá nói: “Nếu thế giới hiện thực cũng có chỗ như vậy, tôi sẽ đến đó ở một thời gian ngắn.”
Đám người chơi lúc này đã chạy đến giữa sân, bỏ lại Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đứng trước cửa.
Cậu lập tức nghe được tiếng cười khẽ của Đoạn Lệ: “Có, chờ rời khỏi đây rồi tôi sẽ đưa cậu đi.”
Kỳ Vô Quá hơi sững sờ, nói: “Giọng điệu này của anh làm tôi có cảm giác như đang quay phim cô vợ nhỏ của bá đạo tổng tài vậy.”
“.…..”
Đoạn Lệ câm nín mất một lúc lâu, quyết định phớt lờ đi vòng qua Kỳ Vô Quá, tiến thẳng vào trong sân.
Kỳ Vô Quá nhìn bóng lưng của đối phương mà cười, sau đó cũng chạy tới ngồi vào chỗ trống cuối cùng.
Cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với sơ lược cốt truyện, ngoại trừ việc những người ngồi xung quanh đống lửa đều mang những biểu cảm khác nhau.
Một điều nữa khiến cho Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, đó là giúp việc trong trọ cũng góp mặt.
Chỉ là lúc này vẫn nên im lặng xem tình hình ra sao thì tốt hơn.
Thập Nhất thấy mọi người đã đến đông đủ, lên tiếng nói trước: “Trước đây mọi người đều đã nói cho tôi biết vì tội ác của mình nên mới đến, các cậu hãy rũ bỏ bùn đất dơ bẩn trong linh hồn mình đi, đừng hỏi, cũng đừng để lộ đầu óc nông cạn của các người.”
Kỳ Vô Quá thầm phiên dịch, ý của anh ta là bắt bọn họ câm miệng hết chứ gì.
Thập Nhất thấy nhóm người chơi đều đã im lặng thì thỏa mãn gật đầu, sau đó lấy từ bên cạnh một chiếc túi nhỏ, ném thẳng vào trong ngọn lửa.
Cũng không biết trong túi bỏ thứ gì, lửa trại đột nhiên bùng lớn lên, còn nóng thêm mấy phần. Ngọn lửa càng lớn, màu sắc của lửa càng biến thành màu xanh lam, ánh lửa bập bùng khiến cho khuôn mặt mọi người đều phản lại ánh sáng xanh mướt.
*************
Liên quan đến việc lửa xanh, tui sẽ cung cấp kiến thức liên quan đến lửa chút. Bình thường các cô đốt lửa thấy nó màu cam đúng không, thực ra lửa đó là lửa từ 1100 – 1200o, lửa càng đỏ thì nhiệt độ càng thấp, lửa chuyển xanh là lửa nhiệt độ cao, lửa trắng là lửa có nhiệt độ cao nhất. Vì vậy mỗi lần dùng bật lửa, các cô sẽ thấy phần dưới miệng bật có màu xanh lam, phần trên có màu đỏ. Nên các cô thấy lửa trắng nhớ tránh xa xa ra nhé =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...