Trừ áo cưới ra, trong phòng mợ Tuệ không còn thứ gì có giá trị hơn nữa.
Khi Kỳ Vô Quá định đi lại vòng nữa, bên ngoài đột nhiên có tiếng sai vặt vọng vào.
“Thưa cậu, đã đến giờ ăn cơm, đừng để bà chủ đợi.”
Kỳ Vô Quá nghe vậy, nhớ đến hai người chơi hôm qua chưa lộ mặt, nói không chừng giờ ăn cơm có thể gặp mặt.
Cậu nói với Đoàn Lệ: “Đi xem trước đã.”
Hai người ra ngoài, Kỳ Vô Quá xoay người đóng cửa, đột nhiên nhớ tới chiếc yếm đỏ thần bí xuất hiện.
Cậu lại mở cửa ra đi vào.
Mục tiêu của Kỳ Vô Quá rất rõ ràng, cậu đi thẳng đến tủ quần áo kéo cửa.
Quả nhiên trong tủ vẫn là bộ đồ cưới đỏ rực treo đó, màu sắc tươi đẹp nhưng lại lạnh như băng.
Bộ đồ cưới cứ lẳng lặng nằm trong tủ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đoàn Lệ đi tới, hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá đóng tủ quần áo lại, cười nói: “Tôi nghĩ ngày mai váy cưới sẽ xuất hiện trong phòng anh đấy.”
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đi theo gã sai vặt, cậu làm bộ lơ đãng thở dài, nói: “Anh nói xem có phải tôi sẽ cô độc đến già không, tôi đối tốt với ai, người đó đều sẽ rơi vào kết cục đã định sẵn.”
Gã sai vặt hơi khựng lại, sau đó nói: “Thưa cậu, đây không phải lỗi của cậu, là do các mợ không biết quý trọng thôi, cậu đối xử tốt với các mợ như vậy, các mợ lại không biết an phận…”
“…”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhanh chóng đoán ra thông tin mấu chốt, cảm thấy trên đầu cậu chủ sắp xanh mướt như cỏ.
Chẳng lẽ là vì nguyên nhân này nên cậu ta mới thay đổi xu hướng tính dục, quay qua tìm nam thiếp?
Gã sai vặt không biết nhiều, dù Kỳ Vô Quá có tìm cách đào bới cũng chỉ có thể biết mấy mợ trước đó đều vì vụng trộm bị phát hiện nên mới hổ thẹn, tự sát bỏ mình.
Khi Kỳ Vô Quá nhắc đến di vật vợ trước để lại, gã sai vặt dùng ánh mắt kỳ quái hỏi: “Không phải cậu đã tự đi dọn dẹp rồi ư?”
Lúc Kỳ Vô Quá bước vào, người ngồi trước bàn quay lại.
Từ vị trí ngồi có thể thấy đó là người chơi sắm vai cô chủ.
Cô đứng dậy, gật đầu nói: “Chào anh, tôi là Đinh Tâm Du.”
Mọi người vừa giới thiệu tên cho nhau, còn chưa kịp nói thêm vài câu đã bị khống chế không nghe theo cơ thể mình.
Có vẻ đây là hoạt cảnh phát sinh ngang qua.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không tùy tiện thoát khỏi sự khống chế này, từ kinh nghiệm ngày hôm qua, có thể thấy các hoạt cảnh phát sinh này phần lớn là để hoàn thiện giả thiết nhân vật.
Cố Vân sắm vai bà chủ đi đến, phía sau là nha hoàn đô con Ngụy Kiệt, có vẻ sau khi mật báo, nhân vật Tiểu Liên đã được bà chủ trọng dụng.
Một nữ sai vặt còn lại đứng trước cửa không theo vào.
Cố Vân nhìn thoáng qua tình huống bên trong, đầu tiên là ngồi xuống, sau đó nói: “Quy củ nhà này đâu hết rồi, sao vợ lẽ cũng được ngồi chung bàn?”
Cảnh tượng lúc này rất thú vị, trên khuôn mặt uy nghiêm của Cố Vân mang theo chút phản cảm, ánh mắt lại hoảng loạn.
Dù sao vợ lẽ mà cô nhắc đến là Đoàn Lệ, một nhân vật trông là biết không dễ chọc.
Đoàn Lệ không nói gì, đứng dậy đi ra sau Kỳ Vô Quá.
Cố Vân hài lòng gật đầu, nói: “Vào cái nhà này rồi thì đừng mang theo mấy thói hư hỏng bên ngoài vào theo, hầu hạ Vô Quá cho tốt.”
Kỳ Vô Quá chứng kiến cảnh này rất đau khổ, nhưng là đau khổ vì phải nín cười.
Cũng may Cố Vân nhanh chóng chuyển chủ đề, cô nhìn Đinh Tâm Du, nói: “Nếu đã đính hôn thì phải ở nhà, đừng cả ngày ra ngoài chạy lung tung.”
Đinh Tâm Du phụng phịu nói: “Đã thời nào rồi, con gái cũng có quyền được tự do yêu đương.”
Cố Vân dựng mày, nói: “Đáng ra trước đây mẹ không nên đưa con vào trường nữ, bây giờ xem con học đòi ba cái đồ vớ vẩn gì kìa.”
Đinh Tâm Du chỉ tay vào Kỳ Vô Quá, nói: “Thế sao anh thì được, xem anh ấy theo đuổi tình yêu đích thực kìa, có phải lần một lần hai suýt làm cha con nhà người khác đâu!”
Cố Vân đập bàn, nói: “Câm ngay! Anh con phải duy trì hương hỏa cho nhà chúng ta.”
Đinh Tâm Du trợn mắt: “Con không biết đàn ông cũng sinh con được đấy.”
Nhân vật Kỳ Vô Quá thủ vai vẫn giữ im lặng, hai người kia dưới sự điều khiển của cốt truyện tranh cãi rất sôi nổi.
Nếu không phải bây giờ không thể quay đầu lại, Kỳ Vô Quá rất muốn nhìn xem sắc mặt Đoàn Lệ như thế nào.
Cố Vân tái mặt, chỉ vào Đinh Tâm Du: “Mày… mày… mày!”
Đinh Tâm Du thấy thế, cho rằng mình đã chiếm thế thượng phong, nói tiếp: “Nếu muốn nói lý thì chúng ta nói lý luôn đi, anh hai còn chưa kết hôn, lý nào em gái lại gả đi, mẹ quan tâm hôn sự của con gái như vậy, không bằng tìm một mối cho anh trước đi đã kìa?”
Cuối cùng Kỳ Vô Quá cũng bị cốt truyện điều khiển lên tiếng, nói: “Mẹ, trước đây con muốn cưới Khả Lâm nhưng mẹ không chịu, cuối cùng Khả Lâm gả cho người khác rồi.”
Cậu thở dài, nói: “Sao mẹ phải để ý môn đăng hộ đối như vậy, rõ ràng nhà Khả Lâm rất xứng với nhà ta, con không hiểu, đã lâu vậy rồi, trong lòng vẫn luôn nhớ thương cô ấy…”
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, con không muốn hại thêm người phụ nữ nào nữa.”
Cố Vân nghe cả hai chất vấn, khí thế bỗng biến mất, cô thở dài, mãi mà không nói tiếng nào.
Sau đó căn phòng chìm vào im lặng, một lát sau, Đinh Tâm Du thử lên tiếng thăm dò: “Hình như… được tự do nói chuyện rồi?”
Cố Vân gật đầu: “Chắc vậy.”
Đinh Tâm Du vỗ ngực, nói: “Tình huống vừa rồi là sao?”
Cố Vân lại nói với Đoàn Lệ: “Xin lỗi anh, những lời kia không phải do tôi muốn nói đâu.”
Đoàn Lệ gật đầu, không nói gì thêm, đi đến cạnh Kỳ Vô Quá ngồi xuống.
Ngụy Kiệt và An Ninh sắm vai chân chạy vặt đứng trước cửa cũng theo vào ngồi xuống bàn.
Dù gì người chơi trong không gian quỷ vực cũng phải ăn cơm.
Kỳ Vô Quá không nói gì, từ hoạt cảnh phát sinh vừa rồi có thể biết thêm giả thiết nhân vật.
Vai cậu chủ cậu đóng trước đây theo đuổi tình yêu lại bị mẹ ngăn cản, cuối cùng đau buồn vì mất người yêu, không biết mấy năm nay cưới vợ lẽ bằng tâm trạng gì.
Nhân vật Đinh Tâm Du có vẻ khá đơn thuần, trước đó vẫn luôn đi học bên ngoài, không hiểu biết tình huống trong nhà cho lắm, đã đính hôn, không hài lòng với hôn ước.
Nhân vật Cố Vân là nhân vật trung tâm, có vẻ cô biết nhiều nhất, tất cả những bi kịch cũng do một tay cô dựng lên.
Còn nha hoàn Ngụy Kiệt và chân chạy vặt An Ninh hiện có vẻ chỉ là công cụ hình người mà thôi, không có cốt truyện đặc biệt.
Đoàn Lệ đã từng là con hát, bây giờ là mợ chín, những chuyện khác tạm thời không biết.
Kỳ Vô Quá chú ý tới một chi tiết trong hoạt cảnh phát sinh vừa rồi.
Khi Đinh Tâm Du làm loạn muốn theo đuổi tình yêu, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra cửa.
Lúc cảnh phát sinh xuất hiện, Đinh Tâm Du không thể khống chế bản thân, tất nhiên động tác này không phải xuất phát từ ý cô.
Vì vậy hành động này của cô chủ như đang ám chỉ gì đó.
Kỳ Vô Quá nói ra chuyện này để thảo luận với mọi người, Đinh Tâm Du cũng ngẩn ra.
Cô nói: “Vừa… vừa rồi tôi còn chưa nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nghĩ lúc cãi nhau không muốn nhìn mặt đối phương thôi.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Trong phòng cô chủ cô có thấy thứ gì đáng nghi không, thư tín hay ảnh chụp?”
Đinh Tâm Du lắc đầu: “Không có, thật ra trong phòng tôi rất ít đồ, có thể thấy vừa về chưa lâu.”
Ngụy Kiệt nói: “Ở chỗ tôi có một thứ rất khả nghi.”
Cố Vân hỏi: “Là gì?”
Ngụy Kiệt đáp: “Hẳn là của riêng của mợ Tuệ, từ thiết lập nhân vật có thể thấy là Tiểu Liên trộm giấu đi, đêm qua tôi lôi từ dưới giường ra.”
“Bên trong là gì?”
“Không biết, hộp bị khóa, tôi lại không có chìa.”
Kỳ Vô Quá nghe đến đó, hỏi: “Thế cậu đi tìm rìu bổ đôi ra là được rồi mà?”
Ngụy Kiệt há hốc, hỏi: “Còn làm vậy được à? Không phải trong tình huống này phải tìm manh mối lấy chìa ư? Nếu dùng rìu bổ ra, liệu mợ Tuệ nửa đêm có đến tìm tôi đòi nợ không?”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi biết chìa khóa ở đâu đấy.”
“Ở đâu?”
“Sáng nay tôi đến phòng mợ Tuệ nhưng không thấy gì, hơn nữa đây là của riêng của cô ta, tất nhiên sẽ phải mang theo chìa khóa bên người, không bằng tìm thử xem?”
Mợ Tuệ đã chết, Kỳ Vô Quá nói đi tìm tất nhiên là chỉ nơi để xác cô.
Ngụy Kiệt nhớ đến cái chết hôm qua của mợ Tuệ, còn có ánh mắt đáng sợ nhìn hắn, liên tục lắc đầu: “Thôi, để tôi tìm rìu bổ ra là được.”
Ngay lúc này, Đinh Tâm Du lại gặp phải chút sự cố ngoài ý muốn.
Bữa cơm trưa nay có một đĩa cá hấp, thịt chắc mềm mịn, không có mùi tanh, rất vừa miệng.
Đinh Tâm Du gắp một đũa cá, vừa đưa vào miệng nhai vài cái chưa kịp nuốt, một mùi tanh tưởi đột nhiên xộc lên tận đầu khiến cô không khống chế được mình.
Cô vội che miệng vọt ra cửa nôn một trận, mọi người thoáng nhìn đĩa cá trên bàn, vẻ mặt mờ mịt.
Một lúc sau, Đinh Tâm Du mặt trắng bệch đi tới, chỉ vào cá nói: “Cá này có vấn đề, quá ghê tởm, nói không chừng đống đồ ăn này cũng có vấn đề, không ăn được.”
Ngụy Kiệt nhìn đồ ăn trong bát mình, nói: “Tôi vừa ăn cá mà, không có vấn đề gì cả, chỉ là cá bình thường thôi.”
Đinh Tâm Du nói: “Rất tanh, rất kinh khủng.”
Một đôi đũa thò vào gắp cá lên.
Kỳ Vô Quá bình thản đưa cá vào miệng cẩn thận nhai thử, nói: “Thịt cá không có vấn đề gì.”
Đinh Tâm Du thấy thế thì lại cầm bát mình lên ngửi, sau đó như muốn nôn tiếp, nói: “Tanh vậy mà các người không ngửi thấy à?”
Mọi người lắc đầu, mặt Đinh Tâm Du càng lúc càng tái, nói: “Không phải là tôi có vấn đề đấy chứ…”
An Ninh đột nhiên lên tiếng: “Phản ứng này… Không lẽ cô đang mang thai?”
“Không thể nào!” Đinh Tâm Du khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn là cá có vấn đề, tôi độc thân đã hai mươi mấy năm, sao lại mang thai cho được.”
Nhưng về sau Đinh Tâm Du không dám chạm vào con cá kia nữa, lúc này mới yên ổn ăn xong bữa cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...