Đoạn Lệ đã từng nói, sau khi quay về nhà họ Đoạn sẽ nghĩ cách mở sừng dê thả con cá nhỏ bên trong ra.
Nhưng khi hai người vừa quay về nhà họ Đoạn, còn chưa kịp nghiên cứu sừng dê thì đã lại tiến vào không gian quỷ vực.
Kỳ Vô Quá đứng trong giao diện chọn nhân vật, nhìn đồng hồ đếm ngược trên cánh tay mà thở dài.
“Đồng hồ đếm ngược mất hết hiệu lực rồi, ngoài việc khiến tôi đi vào không kịp trở tay, kích thích thêm được chút thì không có bất cứ tác dụng nào.”
Đoạn Lệ nói: “Di chứng trói buộc, bất đắc dĩ thôi.
“Thôi bỏ đi, sống trên đời không gì là không thể, coi như cũng không có gì.”
Kỳ Vô Quá nhún vai, vẫn lựa chọn mở sơ lược cốt truyện như những lần trước.
Lần này sơ lược cốt truyện được chiếu trên diện rộng, lúc màn hình được bật lên, nó đã ngập tràn màu xanh của trời đất.
Đây là một bãi biển mênh mông nước, nước biển xanh thẳm kéo dài tới tận chân trời, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy bầu trời và nước hòa vào nhau, trở thành một màu tuyệt đẹp.
Trên đại dương mênh mông rộng lớn ấy, chỉ có duy nhất một chấm trắng nổi bật.
Đó là một chiếc du thuyền.
Kỳ Vô Quá xem đến đó, nói: “Đoạn Lệ, anh linh thật đấy, nói lần này không cần đi làm là không đi làm, được lên du thuyền nghỉ phép, tốt quá.”
Nhưng thân là một tù trưởng châu Phi, mọi chuyện sẽ không bao giờ đi theo hướng Kỳ Vô Quá mong muốn.
Không bao lâu sau, phía trước du thuyền xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Du thuyền cập bến, du khách trên thuyền mặc quần đùi hoa đeo kính râm đội mũ rơm rời thuyền, khuôn mặt lộ rõ niềm vui sướng khi được nghỉ phép.
Trên đảo có nhân viên phục vụ đã đứng chờ sẵn, nhiệt tình cầm hành lý giúp khách, còn nhân dịp giới thiệu phong cảnh địa phương.
Màn hình chuyển động, hình ảnh chiếu tới kiến trúc trên đảo.
Hải đảo có khu sinh hoạt và nghỉ phép nằm chung với nhau, trong đó có một khu phố đèn đỏ.
Trong khu phố đèn đỏ thường mở các nhà nghỉ và nhà hàng phục vụ du khách.
Lúc hình ảnh chuyển đến phố đèn đỏ, Kỳ Vô Quá lập tức có dự cảm không tốt lắm.
Trên đường phố, các chủ tiệm đều tập trung ở trước quảng trường trong phố, trên đài diễn thuyết có một người trung tuổi đang đứng.
Ông ta nói: “Kỳ nghỉ phép mới đến rồi, sự phát triển của nước chúng ta phải xem…”
Sau đó, màn ảnh lại lướt qua các ngôi nhà trên phố đèn đỏ rồi dần dần tối lại.
“Nếu phục vụ du khách không tốt, kết cục sẽ là cái chết.”
Ngay khi màn hình tối đi, một dòng chữ bỗng hiện lên.
“.……”
Kỳ Vô Quá im lặng hồi lâu, nói: “Tôi có dự cảm không tốt lắm, mong đừng làm ông chủ là được…”
Đoạn Lệ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu, an ủi nói: “Không phải làm ông chủ sẽ tốt hơn đi làm ư?”
“Anh ngây thơ quá, tự mở tiệm buôn còn mệt hơn đi làm, sao không có nhân vật du khách chỉ cần ăn uống nhỉ, chuyến du thuyền kinh hoàng cũng thường là yếu tố khủng bố mà.”
Kỳ Vô Quá vừa oán giận vừa nâng tay nhấn vào nút chọn nhân vật.
Quả nhiên đúng như cậu đoán, tất cả những nhân vật lựa chọn lần này đều đóng vai trò chủ tiệm.
Chủ nhà hàng: Kinh doanh tiệm ăn trên phố đèn đỏ, cạnh tranh kịch liệt.
Chủ công viên trò chơi: Làm sao để thu hút khách nằm phơi nắng trên bãi biển đến công viên chơi là một câu hỏi khó.
Chủ khách sạn: Nếu muốn tranh đoạt tài nguyên bằng việc kinh doanh khách sạn ở khu nghỉ mát thì chỉ có thể dùng giá cả, nhưng nếu giá thấp sẽ dễ lỗ vốn, đúng là nan đề.
Chủ sòng bạc: Đúng là một hạng mục dễ phát tài, chỉ cần du khách bước vào sòng bạc của bạn, bạn đã có thể khiến họ vứt bỏ giấc mơ ăn không ngồi rồi ra sau đầu.
Chủ phòng khám tư nhân: Nghỉ phép trên đảo rất dễ lạ khí hậu hoặc bị côn trùng đốt, nói không chừng cũng là một hạng mục dễ kiếm tiền.
Người gác mộ: … Có lẽ cũng sẽ được tiền.
Kỳ Vô Quá xem xong giới thiệu nhân vật cuối cùng, không chút do dự nói: “Tôi cũng nên thử cảm giác được chọn nhân vật rồi.”
Đoạn Lệ thấy cậu chọn nhân viên gác mộ không hề do dự, hỏi: “Cậu… Tốn điểm chỉ để chọn nhân vật này?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Tại vì nhàn, dù sao tôi không có điều kiện nghỉ phép, tự tạo điều kiện nghỉ phép vậy.”
“Hải đảo, bãi cát, phơi nắng, còn buôn bán gì đó làm gì, mấy đứa lười như tôi làm gác mộ là ổn.”
Kỳ Vô Quá cũng xem như rất có kinh nghiệm, trò chơi này là một cái hố, nhân vật thoạt trông an toàn chưa chắc đã an toàn, còn không bằng thuận theo ý mình, làm một người gác mộ mỗi ngày đều có thể ngủ ngon.
“.…..” Đoạn Lệ câm nín, bấm chọn tự do.
Hắn vẫn không có điểm, tất nhiên chỉ có thể để máy chọn, cuối cùng biến thành chủ phòng khám.
Lần này chỉ có một người mới, vận khí cũng không tệ lắm, hơn nữa người đó còn là ông chủ sòng bạc.
Sau khi đến giờ, hai người đẩy cửa đi vào.
***
Xuất hiện trước mặt Kỳ Vô Quá là một căn nhà gỗ cực kỳ đơn giản.
Nhà gỗ là kiểu kiến trúc truyền thống trên đảo, tuy rằng vì để phát triển du lịch, trên đảo dần mọc lên không ít kiến trúc mới, nhưng phần lớn người dân vẫn giữ lại nét truyền thống, ở trong căn nhà gỗ nhỏ lợp mái tranh.
Đồ dùng bên trong rất đơn giản, một chiếc giường và một cái bàn, không có quá nhiều đồ vật.
Kỳ Vô Quá nói: “Thế này thì sống kiểu gì, sao mà ăn cơm được đây.”
Lúc nói ra những lời này, Kỳ Vô Quá đã quên là dù có một căn bếp hiện đại, cậu cũng không nấu được món nào ra hồn.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá xoay người đẩy cửa đi ra, chuẩn bị đi xem phòng khám của Đoạn Lệ ở đâu, nếu điều kiện không tồi, nói không chừng còn có thể chực một ngày ba bữa cơm ở đó.
Nhưng phong cảnh xuất hiện phía sau cửa khiến Kỳ Vô Quá ngạc nhiên không thôi.
Khu mộ nằm trên núi đối diện với biển rộng, phía dưới chân núi là bờ cát kéo dài, chất cát mịn màng, phô bày một màu trắng thuần khiết.
Đối diện là cảm giác ẩm ướt chỉ có gió biển mới có, bên tai là tiếng sóng đánh vào vách đá thật to.
“Kỳ nghỉ phép này ổn thật.”
Kỳ Vô Quá vươn vai, cất bước đi ra ngắm cảnh biển độc đáo.
Cậu đi vòng quanh khu sinh sống gần mộ, nơi nghỉ ngơi của người gác mộ rất nhỏ, chỉ có một cái nhà gỗ đủ dùng.
Trừ nó ra thì còn có một chiếc lều tranh càng thêm đơn sơ.
Kỳ Vô Quá bước vào nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong lều tranh được trang bị một cái bồn cầu tự hoại rất hiện đại.
Nhưng trừ cái này ra, những nơi khác đều đơn sơ quá mức.
Bên trên là nóc nhà phủ bằng cỏ tranh, nếu bên ngoài đổ mưa to, bên trong sẽ có cơn mưa nhỏ.
Cửa lều tranh cũng là kiểu lọt gió, Kỳ Vô Quá đi vào nhìn thử, phát hiện khi đi nhà xí còn có thể thấy cảnh biển bên ngoài.
Điều kiện nhà vệ sinh xem như không tồi, thứ tồi hơn chính là nơi tắm rửa, đó là một cái vòi sen được treo thẳng dưới gốc cây dừa.
Đúng vậy, không có bất cứ thứ gì che đậy, chỉ nằm dưới gốc dừa hòa mình cùng thiên nhiên.
Quả là hoang dã, thuần chất hải đảo.
Khi Kỳ Vô Quá rời khỏi lều tranh đã kết luận như vậy.
Quả nhiên ở trong nhà không có phòng bếp, xem ra vấn đề ăn uống được giải quyết dưới phố đèn đỏ.
Khu mộ nằm ở cuối phố, chỉ cần đi dọc theo ven biển đến chỗ cao nhất là được.
Kỳ Vô Quá vừa đi xuống chân núi vừa nhìn khu mộ vẫn còn rất hoang sơ, trong lòng thầm nghĩ vì sao nghĩa trang lại được đặt ở đây, rốt cuộc là vì phong cảnh đẹp hay vì nguyên nhân khác.
Lúc cậu đi tới cửa, nghi vấn lập tức được giải đáp.
Thì ra trước cửa nghĩa trang có bán vé.
Cho nên nơi người dân an giấc ngàn thu sau khi chết cũng là điểm du lịch.
Kỳ Vô Quá đánh giá quầy bán vé và bảng hiệu những điều cần biết bên cạnh, cảm thấy cũng khá hợp lý.
Dù là trong thế giới hiện thực, những lăng tẩm của hoàng để sau khi khai quật phần lớn đều trở thành địa điểm du lịch.
Linh hồn đã sớm đầu thai chuyển kiếp, thứ ở lại trên đời chẳng qua chỉ còn lại một nắm cát vàng mà thôi, cũng chẳng có gì đáng để kiêng kỵ.
Kỳ Vô Quá vừa đi ra khỏi nghĩa trang không bao xa đã thấy một tòa nhà trắng ven đường.
Từ băng rôn khẩu hiệu màu đỏ treo bên trên có thể thấy đây hẳn là phòng khám duy nhất trên đảo.
Cậu vừa dừng bước liền thấy có người đi ra từ bên trong.
Người này thân cao chân dài, mặc áo blouse trắng, trông không hợp với hải đảo nóng bức chút nào.
Kỳ Vô Quá nhìn áo thun quần đùi mà mình đang mặc, cảm thấy như vậy mới giống dân biển bình thường.
Nhưng nếu theo giả thiết của Đoạn Lệ thì như vậy mới hợp lý, bác sĩ đều là nhân tài cấp cao, không thể nào học đại học trên hòn đảo nhỏ này được, cho nên nhân tài từ ngoài tới phải chú ý hình tượng.
Đoạn Lệ vốn định ra ngoài tìm Kỳ Vô Quá, vừa bước chân ra khỏi phòng khám đã thấy Kỳ Vô Quá đứng ven đường, dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá mình.
Không cần hỏi nhiều, hắn biết chắc chắn đối phương đang nghĩ đi đâu rồi.
Đoạn Lệ đi qua nói: “Đi thôi.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Ừ, ở nghĩa trang của tôi không có chỗ ăn cơm, tôi nhớ có người chơi làm ông chủ tiệm cơm, định xuống xem có ăn được ở đó không.”
“.…..”
Đoạn Lệ duy trì sự trầm mặc của mình, không định nói thật ra ý hắn là đi xem thử hoàn cảnh của hòn đảo, cũng may về sau sẽ hiểu rõ hơn cốt truyện trò chơi.
Nếu Kỳ Vô Quá đã muốn ăn, vậy thì giải quyết vấn đề ăn uống trước rồi nói tiếp.
Hai người đi dọc theo lối nhỏ tiếp tục đi xuống, kiến trúc xung quanh cũng trở nên hiện đại hơn.
Nhà ăn nhà nghỉ gì cũng có, người dân qua lại cũng đông, nhưng Kỳ Vô Quá lại không hề lo việc khó phân biệt thân phận người chơi.
Nguyên nhân rất đơn giản, phần lớn dân trên đảo đều có nước da ngăm đen, dáng người nhỏ gầy, mang hình dáng điển hình của người xứ nhiệt đới.
Bọn họ là người chơi ngoại lai, quả thật là viên ngọc trai trắng sáng lấp lánh lẫn vào trong đám người, liếc mắt một cái là có thể phát hiện.
Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Sao trông nơi này cứ kỳ lạ thế nào ấy?”
“Ý cậu nói đây là nước ngoài à?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Trước đây chúng ta đã qua vài cửa rồi, không gian quỷ vực đều có giả thiết liên quan đến nơi lệ quỷ chết, mà trông hải đảo nhiệt đới này không giống nằm trong phạm vi nước mình chút nào.”
“Có lẽ là người trong nước nhưng chết tha hương.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, cảm thấy cũng có lý, mặc dù là chết tha hương, nhưng theo quy tắc cũng phải về địa giới Trung Quốc luân hồi, cùng lắm chỉ là làm phiền quỷ sai câu hồn phải đi công tác mà thôi.
Nghĩ đến đây cậu lại hơi sửng sốt, phát hiện suy nghĩ của mình càng ngày càng kỳ lạ, vậy mà bắt đầu phân tích chế độ di chuyển hiện đại dưới âm phủ như thế nào.
Không ra thể thống gì hết.
Kỳ Vô Quá lắc lắc đầu, tầm mắt chuyển sang một bên, cậu nhìn thấy một người trắng như ngọc trai trong nhóm người đen nghịt.
Là người chơi.
*************
Lảm nhảm: Tắm lộ thiên đi, anh Đoạn nhìn no chứ ai nhìn =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...