Con mèo vàng kia vô cùng hoảng sợ, sau khi bò ra còn muốn chui vào trong khe, chỉ là vừa đi được một nửa đã bị một bàn tay bắt lấy phần gáy xách lên.
Kỳ Vô Quá nói: “Đoạn Lệ, nhìn này.”
Chỉ cần một ánh mắt, Đoạn Lệ đã hiểu ý cậu, phong ấn mèo linh tại đây là chuyện vô cùng đơn giản.
Hắn giơ tay dán một lá bùa vào, con mèo vàng kia giãy dụa một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Được rồi, tạm thời bây giờ chỉ là một con mèo bình thường.”
Kỳ Vô Quá xách con mèo ướt dầm dề lên, nhìn vào cắp mắt vàng kim của nó một lát.
Hoàng Mỹ Linh hồi phục lại từ trạng thái kinh ngạc, nói: “Sau, sau đó thì sao?”
“Chờ.” Kỳ Vô Quá chỉ phun ra một chữ.
Cậu đang đợi những oán linh xâm nhập trong cơ thể mèo bị bài xích ra.
Trong cơ thể của mèo không chứa đựng được nhiều linh hồn nhân loại như vậy.
Lúc Kỳ Vô Quá đi ra đã cầm theo một sợi dây theo, bây giờ có thể mang ra trói mèo lại.
Chỉ là đối với loại mèo đặc biệt này, dùng trói buộc vật lý là hoàn toàn không đủ, còn cần thêm một bước uy hiếp và khống chế.
Cậu nói với Đoạn Lệ: “Phiền anh khống chế con mèo này lại.”
Đoạn Lệ nói: “Nếu muốn nhốt nó ở đây thì tôi phải chuẩn bị chút.”
Dù sao con mèo vàng này cũng có thể miễn cưỡng xem như là một con mèo cương thi, muốn khống chế nó phải vẽ phù trận đặc biệt.
“Không cần.” Kỳ Vô Quá cười cười, “Loại động vật như mèo rất mẫn cảm với nguy hiểm, anh cứ trừng mắt nhìn nó là được.”
“Nói nhảm nhí gì đấy.” Tuy Đoạn Lệ nghiêm giọng trách Kỳ Vô Quá một câu, nhưng vẫn quay đầu nhìn vào cương thi mèo vàng kia.
Con mèo vừa mới thoát khỏi cảm giác sợ hãi do rơi xuống nước, vốn đang ngo ngoe rục rịch.
Đoạn Lệ vừa mới nhìn qua, nó lập tức bày ra tư thế đề phòng nhìn chằm chằm Đoạn Lệ, nhưng không dám lộn xộn nữa.
Kỳ Vô Quá nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Xem đi, với khí thế này của anh, có lẽ kiếp trước là một tướng quân kiêu hùng đi chinh chiến sa trường.”
Đoạn Lệ hơi sửng sốt, nhíu mày nói: “Chuyện của đời trước đã sớm quên sạch khi uống canh Mạnh Bà đi luân hồi rồi.”
Kỳ Vô Quá buông tay, không nói thêm gì nữa.
Ba người cứ yên lặng như vậy mà nhìn con mèo cương thi.
Mặt trời dần hong khô nước trên người con mèo, mèo sợ nước lại không chịu yên tĩnh, dần dần trở nên bất an.
Móng vuốt thịt của nó chợt vươn ra, lông trên người dựng đứng.
Nó cong người lên, gào một tiếng uy hiếp mọi người.
Chỉ là bây giờ nó đang bị nhốt vào trong xác mèo, không có đường phản kháng.
Chỉ thấy con mèo càng lúc càng nôn nóng, sau đó há mồm phát ra tiếng tru đầy thống khổ.
Tiếng tru này ban đầu chỉ là tiếng mèo kêu, sau đó dần dần biến thành tiếng gào thảm thiết của con người.
Từng luồng sương đen dần trào ra khỏi miệng mèo, ngưng kết thành một đám mây lớn giữa không trung.
Trong đám sương đen kia, đủ loại mặt người dần hiện ra, nhưng đều là sự đau khổ tuyệt vọng trước khi chết.
Hai mắt bọn họ vô thần, miệng há to, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng.
Đây không phải là lệ quỷ, mà là oan hồn.
Bọn họ mãi mãi bị cột chặt ở thời điểm đau khổ trước khi chết, ngập tràn oán hận, lại không có lý trí.
Không biết nên tìm ai để xả hận ý và oán khí của bọn họ, bởi vì những người tiếp cận họ đều sẽ bị nhuộm dần, bị đồng hóa, cuối cùng là đi tới cái chết.
Hứa Kiến Thiết và Hồ Tử Khiêm chính là như thế, khuôn mặt của bọn họ xuất hiện trong làn sương đen kia, còn có bác sĩ Vương, bác sĩ Tống.
Hoàng Mỹ Linh chỉ cảm thấy âm thanh đau khổ này đâm thẳng vào nơi sâu nhất của tai cô, một loại cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ lòng bàn chân lan lên tận đỉnh đầu.
Kỳ Vô Quá nhìn số lượng lớn oán linh, cảm thấy hơi phiền lòng.
Trừ tà bắt quỷ không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của cậu, cậu không thể tiễn số lượng oán linh lớn như vậy.
Hơn nữa thông báo tuyển dụng của địa phủ cũng phải lựa chọn kỹ càng, không thể qua loa đưa toàn bộ số này qua được.
Sau khi ra khỏi quỷ vực rồi phải tìm người ta xin ít cách mới được.
Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá nhìn vào Đoạn Lệ, trong mắt là chờ mong vô tận.
“Đoạn Lệ, anh có siêu độ được lượng lớn oán linh như vậy không?”
Đoạn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Dưới cái nhìn của hắn, thân phận quỷ sai ở địa phủ của Kỳ Vô Quá là thật.
Quỷ sai có ưu thế để đối phó với oán linh ác quỷ, vậy vì sao đối phương còn yêu cầu mình giúp đỡ?
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong chờ hiếm có của Kỳ Vô Quá, Đoạn Lệ chỉ có một lựa chọn: “Được.
Nhưng không phải bây giờ.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Không phải trước đó anh đã từng siêu độ Triệu Thù à?”
Bây giờ trò chơi đã bước vào giai đoạn kết thúc, hai người nói chuyện cũng không cần cố kỵ Hoàng Mỹ Linh nữa.
Dù sao sau khi quay về thế giới hiện thực, dù đối phương có nhớ trong game gặp phải hai người chơi kỳ quái thì cũng sẽ không nhớ ra diện mạo cũng như tên của bọn họ.
Đoạn Lệ nói: “Số lượng lớn quá, sợ không giải quyết sạch sẽ.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, cảm thấy cũng đúng là như vậy.
Bây giờ còn chưa rõ nguồn gốc không gian quỷ vực này lắm, bao gồm cả người đứng sau màn.
Chuyện duy nhất cậu có thể xác định được là, có thể xây dựng được một không gian lớn như thế, hơn nữa còn có thể thả vào đó một lượng lớn lệ quỷ, oan hồn và nhân loại, người đứng sau màn này tuyệt đối không đơn giản.
Kỳ Vô Quá nghĩ nghĩ, hỏi: “Thế phải làm sao bây giờ?”
Ở phương diện siêu độ oan hồn, người thường như Đoạn Lệ còn chuyên nghiệp hơn phán quan về hưu là cậu nhiều.
Kỳ Vô Quá biết loài người rất mạnh, vĩnh viễn có thể sáng tạo vô hạn, động vật có khả năng tối ưu hóa hiện nay trên thế giới này chính là loài người.
Cảnh phồn vinh ở địa phủ cũng là vì loài người.
Đoạn Lệ nghĩ nghĩ, quả nhiên đã đưa ra được cách giải quyết.
Hắn lấy ra một quyển sách rất quen mắt, đó là một quyển Bách Quỷ Đồ.
Quyển Bách Quỷ Đồ này đã từng xuất hiện trong bưu kiện chuyển phát nhanh, nhưng về sau vẫn chưa có cơ hội gặp lại.
Nhưng Kỳ Vô Quá nhớ lại một chút, cảm thấy hình như quyển Bách Quỷ Đồ này không hề có sàn diễn.
Giang Truyện Trí xuống địa phủ, boss thôn Thiên Đường lại cho hai người qua cửa luôn, bây giờ mới có cơ hội dùng đến nó.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua quyển Bách Quỷ Đồ kia, nói: “Quyển Bách Quỷ Đồ này phong ấn được nhiều oán quỷ vậy à?”
Đoạn Lệ nhìn vào số lượng lớn oán quỷ ngưng tụ giữa không trung, nói: “Mấy con quỷ này đều không hoàn chỉnh, cũng không tính là gì.”
Hắn vừa dứt lời, con mèo vàng mới khép lại chiếc miệng không biết đã há bao lâu, hai mắt trợn ngược ngã lên mặt đất.
Xem ra toàn bộ oán quỷ đã hoàn toàn bị tách ra khỏi cơ thể nó, sau khi đột nhiên bị tách ra, mèo tinh cũng hơi kiệt sức.
Cùng lúc đó, mấy oán quỷ kia bỗng tìm cách tấn công, xoay vòng gào thét, vọt về phía ba người trên mặt đất.
Kỳ Vô Quá kéo Hoàng Mỹ Linh đang ngẩn ra, lại kéo con mèo vàng đang hôn mê trên đất: “Cứ giao chuyện này cho thiên sư chuyên nghiệp đi.”
Nói xong, cậu trốn qua một nơi không bị ảnh hưởng đến.
Đoạn Lệ phía bên kia nhìn thoáng qua bên này, không nói thêm gì, giơ tay lên, một luồng phù văn lập tức bay về phía oán quỷ đang gào thét giữa không trung.
Lá bùa kia hóa thành một dải xích màu đỏ, vây quanh oán quỷ.
Oán quỷ vốn là thể vô hình, chỉ có thể bám theo cơ thể người khác hoặc ký sinh vào yêu tinh.
Xiềng xích dây thừng bình thường cũng không thể chạm tới chúng, một khi tiếp xúc, chúng sẽ tản ra nhẹ nhàng như khói, sau đó lại lần nữa tụ lại.
Nhưng phù văn của Đoạn Lệ lại hóa thành xiềng xích, như thực thể mà thít chặt lượng lớn oán quỷ kia.
Xiềng xích trói chặt những oán quỷ đó, từ từ siết lại.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong không trung, chói tai hơn so với khi oán quỷ vừa mới xuất hiện rất nhiều.
Hoàng Mỹ Linh chỉ cảm thấy mình như sắp bị đục thủng màng nhĩ, cô nâng tay bịt kín tai, vẫn không thể ngăn được sự ảnh hưởng của tiếng gào thảm thiết.
Kỳ Vô Quá đứng bên cạnh cô lại nhìn chằm chằm về phía trước, biểu cảm rất nhẹ nhàng, thoạt trông như không hề bị ảnh hưởng.
“Cậu không cảm thấy âm thanh này khó chịu lắm à?” Hoàng Mỹ Linh không nhịn được hỏi.
Kỳ Vô Quá vẫn nhìn về phía Đoạn Lệ, không để ý cho lắm: “Bởi vì tâm cô không đủ tĩnh.”
“…”
Kỳ Vô Quá không cố ý dọa Hoàng Mỹ Linh.
Lực công kích vốn có của oán quỷ không mạnh lắm, thủ đoạn của chúng nó thường đánh vào chỗ tối trong lòng con người.
Đủ loại cảm xúc như sợ hãi, điên cuồng, tàn nhẫn hoặc tuyệt vọng.
Nếu như tâm có thể lặng như nước, vậy sẽ không bị oán quỷ ảnh hưởng.
Hoàng Mỹ Linh cảm thấy không chịu đựng nổi, nhưng trong tai Kỳ Vô Quá, đó cùng lắm chỉ là tạp âm bình thường mà thôi.
Mấy tiếng động đó chẳng khác gì tiếng gió thổi hay tiếng người ồn ào.
Đoạn Lệ cũng giống vậy.
Hắn bình thản nhìn xiềng xích khống chế những oán quỷ đó từ từ co lại thành một cục nho nhỏ, cuối cùng hoàn toàn bị hút vào Bách Quỷ Đồ.
Kỳ Vô Quá thấy mọi việc thành công, nguy hiểm đã hết, lập tức ôm mèo đi qua.
“Không hổ là bậc cha chú nhà họ Đoạn, chẳng qua chỉ là mấy trăm con oán quỷ mà thôi, giải quyết dễ như trở bàn tay.”
“Có muốn xem thử không?” Đoạn Lệ đưa Bách Quỷ Đồ tới.
Kỳ Vô Quá không nhận lấy Bách Quỷ Đồ mà ôm mèo lại gần.
Cậu nửa tựa vào người Đoạn Lệ, rũ mắt xuống nhìn.
Trên tờ giấy trống xuất hiện hình vẽ của oán quỷ, trên đó còn có miêu tả về chúng.
“Oán quỷ – trăm người, tập hợp oán khí và từng mảnh linh hồn vỡ vụn của hàng trăm người mà thành, không có ý thức, chấp niệm duy nhất là khiến cho những người tiếp cận chúng trở nên đau khổ.”
Kỳ Vô Quá giơ tay vuốt ve con mèo, nói: “Bách Quỷ Đồ này cũng khá thú vị, tranh vẽ bên trên cũng đẹp, hẳn là một người đã từng gặp vạn quỷ đây.”
Đoạn Lệ ngẩn ra, nói: “Đây là đồ vật do tổ tiên nhà họ Đoạn truyền xuống, tôi cũng không rõ nó được tạo thành như thế nào.”
Kỳ Vô Quá nhìn hắn một cái, nói: “Anh nói nghe lạ thật đó.”
“Ý cậu là sao?”
“Nếu không nói đây là do tổ tiên truyền lại, tôi còn tưởng Bách Quỷ Đồ này có liên quan gì tới anh đấy.” Kỳ Vô Quá chớp mắt, đột nhiên đổi đề tài, “Vậy thì tôi càng cảm thấy hứng thú hơn với Bách Quỷ Đồ, à đúng rồi, anh cầm con mèo giúp tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...