Mấy tháng, nói dài cũng không dài lắm. Mới đó đã đến ngày Nguyễn Uyển sinh.
Thư Lan có chút choáng váng mà ngồi ở khoa sản, tuy rằng cậu và Nguyễn Uyển kết hôn, thế nhưng tình cảm giữa hai người cũng không phải như vợ chồng thật, tuy gần đây cậu vẫn luôn rất để ý tình trạng thân thể của Nguyễn Uyển, thế nhưng không nghĩ tới Nguyễn Uyển đột nhiên gọi điện thoại cho cậu bảo sắp sinh rồi.
Sau đó thì sao, y tá hốt hoảng ra vào phòng bệnh, mang theo huyết tương.
Mấy phút trước, một bác sĩ nổi giận đùng đùng trách cứ: “Vợ của cậu có bệnh tim, cmn cậu còn cho cô ấy sinh con nữa sao!”
Đại não Thư Lan ‘Vù’ một cái liền trống rỗng, làm sao có thể như vậy, trước lúc thụ thai cậu đã tự mình đi đến bệnh viện xác nhận cẩn thận rằng Nguyễn Uyển có phải là … người phụ nữ khỏe mạnh hay không, hơn nữa mấy lần kiểm tra về sau cũng không có vấn đề, cô còn đưa tờ kiểm tra sức khỏe của mình và đứa trẻ cho cậu…
“Làm sao có thể…Bác sĩ, ông có phải là nghĩ sai rồi…” Thư Lan không tin.
Sau đó không có người trả lời cậu.
“Bác sĩ cứu cô ấy!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Sau đó là tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, Thư Lan run run đặt bút kí xuống.
Lại tiếp đó, đứa trẻ ra đời, là một bé trai, Thư Lan cảm giác mình trong lúc hoảng hốt mà nghe được tiếng nỉ non khóc lóc của trẻ con.
Nhưng bác sĩ nói Nguyễn Uyển đã không còn, xuất huyết quá nhiều, còn chưa kịp liếc mắt nhìn con trai đã nhắm mắt buông tay.
Cậu nhớ tới lần cuối cùng lúc đưa cô tiến vào phòng phẫu thuật, cô còn cười nói rằng: “Nhớ tới lấy V8* lại đây vỗ con nha.”
(*Mình k hiểu lắm, ai hiểu cmt dưới mình sửa nha.)
Thư Lan quẫn bách mà trả lời: “Tôi... Tôi quên mất! Tôi lập tức đi mua một cái!”
Rốt cuộc như bao người cha khác hốt hoảng, luống cuống tay chân lao ra ngoài mua V8, kết quả lúc trở lại nghe bác sĩ nói, khả năng không giữ được người mẹ.
Nói cái gì mà giữ không được người mẹ, rõ ràng mới vừa rồi cô còn nói chuyện với mình, Nguyễn Uyển mong đợi được làm mẹ như vậy, làm sao có thể nói không có là không có.
Thư Lan không thể nào hiểu được tại sao Nguyễn Uyển muốn liều chết sinh con như vậy, không thể nào hiểu được sự tồn tại của đứa trẻ còn quan trọng hơn tính mạng của mình luôn sao.
Mỗi người đều ích kỷ như thế, cậu chỉ muốn thoát khỏi quá khứ, để Tiêu Thịnh Vũ gánh chịu thống khổ.
Nguyễn Uyển muốn giữ lại huyết mạch của mình, dù cho đứa trẻ kia có nhất định di truyền bệnh tim của cô hay không.
Thư Lan nghĩ, Nguyễn Uyển nói với cậu cuộc sống trước đây của cô quá đau khổ, cô còn từng một lần nghĩ tới việc coi thường mạng sống bản thân, nhưng nhớ tới việc mình sống đã lâu, nhưng còn chưa cảm nhận được cảm giác lúc làm mẹ, cảm thấy quá thiệt thòi.
Đứa trẻ rất khỏe mạnh, rất béo, mới sinh ra vui sướng không bao lâu liền bị tin tức Nguyễn Uyển mất làm cho bầu không khí xung quanh trở nên trầm trọng, vẫn luôn được đặt ở trong lồng giữ nhiệt, Thư Lan đành làm một ba ba không có trách nhiệm, chân không chạm đất, không thể cẩn thận mà nhìn một chút.
Đợi đến khi Thư Lan rốt cục thật giống như có thể dừng lại sờ bảo bối một cái, cảm nhận sự mềm mại của đứa trẻ, để Thư Lan cảm giác được sinh mạng yếu đuối cùng hi vọng, chính tại thời khắc yên tĩnh ấy, Tiêu Thịnh Vũ vừa xuống máy bay liền tức tốc đến, không biết anh làm sao biết được cậu đang ở đâu.
Thư Lan ôm đứa trẻ nhìn Tiêu Thịnh Vũ vội vàng sải bước đi tới, hoảng loạn ôm lấy cậu, vuốt mặt cùng thân thể cậu, thật giống như đang xác nhận xem cậu có hoàn hảo, không tổn hao gì mà đứng đó hay không.
“Đừng sợ bảo bối, anh ở đây, không có chuyện gì đâu.” Tiêu Thịnh Vũ không ngừng an ủi Thư Lan, thật giống như Thư Lan vẫn còn là một đứa trẻ, sẽ sợ hãi, cần anh nuông chiều, có thể trốn ở dưới cánh tay anh, không phải chịu bất kỳ thương tổn, bởi vì anh sẽ bảo vệ cậu.
Thư Lan trong lúc này đặc biệt rất muốn khóc, người này mặc dù lúc trước thương tổn mình, nhưng mình trong nháy mắt này vẫn cảm thấy vô cùng cảm động.
Tiêu Thịnh Vũ vỗ nhẹ lưng Thư Lan: “Không sao, anh sẽ luôn luôn ở phía sau em.”
Thư Lan đem nước mắt bức trở lại, đẩy Tiêu Thịnh Vũ ra một chút, “Áp, áp nghẹt bé con rồi…”
Tiêu Thịnh Vũ lúc này mới nhớ tới đứa trẻ trong trong lồng ngực Thư Lan, “Là nam hay nữ?”
“Là nam.”
“Nghĩ kỹ tên cho đứa trẻ là gì chưa?”
Thư Lan lắc đầu một cái, đem bé con đưa cho y tá.
Tiêu Thịnh Vũ sờ sờ đầu Thư Lan, “Không vội, em nghỉ ngơi một chút, xem em bây giờ mệt thành cái dạng gì rồi kìa.”
Thư Lan có chút chống cự, lại không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Tiêu Thịnh Vũ, vừa nãy trước mặt Tiêu Thịnh Vũ suýt chút nữa là thực sự khóc lên, đem mặt mũi mình vứt sạch rồi, không biết Tiêu Thịnh Vũ sẽ nghĩ như thế nào, mình và Tiêu Thịnh Vũ quả thật là day dưa không dứt, nghĩ rằng kết thúc lại khiến cho nó càng thêm rối.
“Tôi mình có thể.”
“Chúng ta trước tiên không giận dỗi được không, xử lý tốt mọi chuyện rồi lại nói.”
Thư Lan cảm thấy đây không phải là vấn đề giận dỗi hay không, bọn họ như vậy còn muốn tính chuyện gì.
“Anh chính là sợ một mình em chống đỡ sẽ quá mệt mỏi.” Tiêu Thịnh Vũ cười khổ, anh vừa nghe tin Nguyễn Uyển có chuyện liền lập tức bay đến Anh quốc, chỉ lo Thư Lan một mình sẽ không chịu đựng được, anh đầu tiên là chạy đến nhà Thư Lan, kết quả không có ai, liền chạy đến bệnh viện, liên tục một khắc đó, chỉ ôm lấy Thư Lan thì mới có thể yên tâm hơn.
Chỉ là trong ấn tượng của Tiêu Thịnh Vũ thì Thư Lan vẫn còn là thiếu niên ở độ tuổi ngây ngô, không thật sự lớn lên, rất cần mình bảo vệ, mỗi lần nghĩ đến việc Thư Lan đã kết hôn, cũng đã có con rồi, kỳ thực rất hạnh phúc, có thể sống tốt mà không cần mình ở bên bảo vệ, mình liền cảm thấy không biết làm thế nào, trong lòng một mảnh mờ mịt, hiện tại Nguyễn Uyển chết rồi, mình vốn nên vui vẻ, lại nghĩ đến việc Thư Lan lại sắp trở thành người cô đơn, nhất thời liền hoảng lên.
Kết quả mong ngóng nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn bằng không.
Thư Lan cùng Tiêu Thịnh Vũ từ bệnh viện trở về nhà, Tiêu Thịnh Vũ vốn định gọi thức ăn bên ngoài nhưng nghĩ cảm thấy không dinh dưỡng, liền tự mình xuống bếp làm món trứng chưng thịt, Thư Lan ngồi ở thư phòng ôm điện thoại sững sờ một hồi mới bắt đầu lướt.
Nguyễn Uyển ngoại trừ sinh mệnh mới sinh này ra thì không có thân nhân nào, bạn bè của cô cần báo tin cũng không nhiều, phần lớn đều là người qua đường vội vã, bất quá có một người không giống với những người khác, đó là vị bác sĩ kia, hắn nói xin lỗi Thư Lan, nói hắn sau đó sẽ không làm bác sĩ nữa, Thư Lan thật giống như trong nháy mắt liền hiểu rõ một chuyện, nhưng cậu có thể làm gì đây, cậu và Nguyễn Uyển dù sao cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Thư Lan suy nghĩ một chút, cuối cùng gọi điện thoại cho Chung Kình, do lệch múi giờ, bên kia Chung Kình đã là nửa đêm.
Chung Kình vẫn chưa nghỉ ngơi, thấy Thư Lan gọi đến liền cảm thấy cao hứng, tuy rằng bọn họ bình thường cũng có liên lạc với nhau, thế nhưng dù sao cũng không nhiều.
“A lan, cậu nói xem cậu không gọi cho tôi đã bao lâu rồi.”
“Anh Kình.”
“Làm sao vậy?” Chung Kình nghe giọng nói Thư Lan có chút không đúng.
Thư Lan nghe thấy tiếng đáp của Chung Kình, cảm thấy một bụng oan ức rốt cục có thể tìm một người cẩn thận mà nói hết.
Thư Lan từ từ nói rõ mọi chuyện với Chung Kình, nói con trai mình ra đời, nói Nguyễn Uyển mất rồi, nói Nguyễn Uyển sinh bệnh, cậu ngu ngốc, không có phát hiện sớm, thậm chí có chút bát nháo, nức nở khóc, phát tiết khổ sở của mình gần đây.
“…Tôi ngày mai sẽ bay sang đó xem cậu.” Chung Kình hít sâu một hơi, hắn vốn tưởng rằng Thư Lan có thể tìm một cô gái tốt rồi cùng nhau kết hôn là tốt nhất, không nghĩ tới thành ra như vậy.
“Không cần, anh bận rộn như vậy, em chỉ muốn tìm người nói chuyện, nói ra rồi cảm giác đã tốt hơn nhiều rồi.”
Chờ Thư Lan cúp điện thoại quay đầu lại phát hiện Tiêu Thịnh Vũ không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, Tiêu Thịnh Vũ nở nụ cười che giấu bi ai trong lòng, “Anh tới gọi em ăn cơm, thức ăn bên ngoài đến rồi.”
Thư Lan gật gật đầu, lau mặt, lách người tránh Tiêu Thịnh Vũ, anh nhất thời cảm thấy oan ức, mình rõ ràng đang ở cạnh em ấy, mà em ấy lại chỉ muốn tâm sự mọi chuyện với một người cách đây mười vạn tám nghìn dặm, cái gì cũng không hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...