Lúc Đàm Dao chạy đến đồn cảnh sát thì Trì Lăng và Trì Hi Văn đã ở đó rồi.
Bà bước vội lên trước, vẻ mặt lo lắng nhìn Trì Hi Văn: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Con nói là đã tìm thấy Vân Tinh sao?”
Trì Hi Văn chưa kịp mở miệng thì Trì Lăng đã nói: “Cảnh sát nói là chỉ có 80% thôi, chúng ta còn chưa làm giám định ADN nên chuyện này không thể chắc chắn được.”
Đôi mắt Đàm Dao đỏ bừng, không khó nhận ra bà đang mất bình tình: “80% là đã cao lắm rồi.
Chúng ta mau đi làm giám định đi! Đợi có kết quả rồi…”
Vị cảnh sát họ Vương phụ trách vụ án này vừa hay đi ngang qua, nghe thấy vậy liền nói: “Bà Đàm, trước tiên bà cần bình tĩnh lại đã.
E là chuyện làm giám định vẫn chưa thực hiện được.”
Đàm Dao hấp tấp hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao lại không thể làm giám định?”
“Có vấn đề gì sao?“
“Mẹ”.
Trì Hi Văn lên tiếng, hắn dìu Đàm Dao ngồi xuống sofa “Mẹ bình tĩnh nghe cảnh sát Vương nói hết đã.”
Cảnh sát Vương biết cả nhà họ đang sốt ruột nên cũng không dây dưa nữa.
Một tuần trước, họ bắt được một tên buôn người ở Lư Châu.
Cảnh sát ở Lư Châu dựa vào mạng lười quan hệ của tên đó tiếp tục truy lùng, cuối cùng họ bắt được bảo mẫu đã bắt cóc Vân Tinh năm đó.
Sau khi tra khảo, công an mới biết ả bảo mẫu đó từng có tiền án phạm tội.
Trước khi đến nhà họ Trì làm bảo mẫu thì ả ta cũng đã nhiều lần gây án rồi.
Ban đầu, ả bảo mẫu đó sau khi bị bắt vẫn không chịu thú tội, mãi cho đến khi cảnh sát tìm được một bảng Excel trong máy tính mà ả ta mang theo.
Trong đó ghi chép rất chi tiết thông tin của những đứa trẻ bị bắt đi bán của mỗi năm, bao gồm cả những thông tin quan trọng của người mua lại.
Sau khi đã tìm đủ chứng cứ thì nghi phạm mới chịu thành thật khai báo tội ác của mình.
Bảng Excel đó nhanh chóng được đăng lên trang web nội bộ của cảnh sát.
Trong những tấm hình chụp của các đứa trẻ bị bắt cóc, cảnh sát Vương vừa nhìn đã thấy tấm hình Vân Tinh lúc bé.
Sau khi cẩn thận đối chiếu lại một lần nữa, ông phát hiện ra thông tin của bên người mua Vân Tinh chính là thông tin của cha mẹ Diệp Khê Niên.
Nói rồi cảnh sát Vương cười lên một tiếng, vẻ mặt cảm khái nhìn Trì Hi Văn: “Không thể không nói, suy đoán của cậu chuẩn thật đó.
Nếu không phải nhờ hai hôm trước cậu gửi tin tới thì chúng tôi cũng không dám khẳng định nhanh như thế.”
Nghe đến đây, Đàm Dao ngơ ngác hỏi: “Tin tức của hai ngày trước?”
Trì Lăng cũng nhíu mày nhìn Trì Hi Văn.
Cảnh sát Vương ngạc nhiên nhìn Trì Hi Văn: “Cậu chưa nói chuyện này cho ba mẹ cậu à?”
“Chuyện này là sao?” Trì Lăng hỏi.
Trì Hi Văn bắt đầu kể hết mọi chuyện của hai hôm trước, từ lúc Đoàn Tri Diễn phát hiện chuyện này đến lúc hai người đi đến đồn cảnh sát, kể tần tật cho Đàm Dao và Trì Lăng nghe.
Đàm Dam nghe xong tức giận, bả đỏ mất chất vấn: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao con lại giấu mẹ?”
Trì Hi Văn đã liên tục hai ngày không ngủ, hắn mệt mỏi dựa vào sofa, đáp: “Con sợ.”
Đàm Dao ngẩn người.
Trì Lăng nhăn mày lại.
Trì Hi Văn là con trai cả của nhà họ Trì.
Tuy rằng lúc nhỏ hắn ham chơi, song, kể từ khi Vân Tinh bị bắt đi, chỉ trong một đêm hắn đột nhiên trở nên trưởng thành.
Từ tiểu học đến trung học, chưa bao giờ Trì Hi Văn để Đàm Dao và Trì Lăng phải quan tâm đến chuyện học hành của mình cả.
Hắn luôn đứng nhất trường, trong miệng của các bậc phụ huynh khác hắn chính là kiểu “con nhà người ta”.
Khi còn chưa tốt nghiệp đại học, Trì Hi Văn đã dùng số tiền mừng tuổi để dành từ nhỏ đến lớn một tay gây dựng nên công ty Vân Tinh Entertainment.
Dựa vào năng lực bản thân, hắn từng bước từng bước đưa công ty lên vị trí nhất nhì trong ngành.
Rất nhiều trưởng bối khi nhắc đến Trì Hi Văn đều nói hắn rất chững chạc, không gì có thể làm khó hắn cả.
Một Trì Hi Văn như thế, đây là lần đầu tiên hắn để lộ dáng vẻ yếu đuối của mình trước mặt Trì Lăng và Đàm Dao.
Tim của Đàm Dao như bị thứ gì đó siết chặt lại, bà cảm thấy nghẹn lại.
Trì Hi Văn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ba mẹ cũng biết, bao nhiêu năm nay chúng ta đã trải qua không biết bao nhiêu lần thất vọng rồi.
Con không phải không muốn nói cho hai người nghe… Mà là vì… Con sợ lần này lại như những lần trước, háo hức hi vọng rồi kết quả lại chẳng khác gì một gáo nước lạnh tát vào mặt chúng ta.”
“Với lại bà nội còn đang bệnh.
Ba mẹ vừa chạy đến công ty vừa chạy đến bệnh viện, lỡ như để bà nghe thấy chuyện này thì sẽ ra sao đây? Bà biết tìm được Vân Tinh rồi, bà nhất định sẽ rất vui, nhưng lỡ lần này lại không phải thì sao?”
Trì Hi Văn vùi mặt vào tay, hắn lắc đầu nói: “Khi mà chưa có tin xác nhận của cảnh sát Vương, con thật sự không dám nói cho mọi người nghe…”
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh khác thường.
Đàm Dao cắn chặt môi, bà quay người lại, viền mắt bà đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Mắt của Trì Lăng hằn lên những tơ máu, một lúc sau ông mới hỏi: “Cảnh sát Vương, vì sao chúng ta không thể làm giám định ADN được vậy?’’
Tuy là cảnh sát Vương cũng gặp qua rất nhiều trường hợp tương tự nhưng khi thấy cảnh tượng như thế ông vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Ông ấy hít một hơi rồi nói: “Chuyện là như vầy, đêm hôm qua tôi có gọi cho Diệp Khê Niên để nói cho cậu ấy nghe chuyện này, hi vọng hôm nay cậu ấy có thể đến đây một chuyến, nhưng mà… Cậu ấy không đồng ý.”
Đàm Dao biến sắc.
Trì Hi Văn sắc mặt không thay đổi, giống như sớm đã dự đoán được sẽ như thế, hắn chỉ hỏi: “Vậy Vân Tinh… À không, vậy Diệp Khê Niên nói khi nào thì tới?”
Cảnh sát Vương nói: “Lúc đó cậu ấy chỉ nói là muộn rồi, hôm sau sẽ gọi lại.
Nhưng đến bây giờ chúng tôi cũng chưa nhận được cuộc gọi nào.”
Nói đến đây, mọi người đều hiểu rồi.
Đàm Dao không khống chế được cảm xúc của mình, bà nức nở khóc.
Trì Lăng thấy Đàm Dao như vậy, sắc mặt ông cũng không khỏi cứng lại.
Mười bảy năm.
Đó không chỉ đơn giản là một con số, đó là quãng thời gian rất, rất dài.
Đời người được mấy lần mười bảy năm cơ chứ?
Mười bảy năm, một đứa trẻ ngây thơ có thể trở thành một cậu thanh niên, một người già sống được hơn nửa đời người cũng có thể rời xa nhân thế, một mối hôn nhân cũng có thể trở nên tan nát.
Con số này dù là đối với nhà họ Trì, hay là đối với Diệp Khê Niên thì đều là một quãng đường rất dài.
Đối với nhà Họ Trì, họ và Diệp Khê Niên là “cửu biệt trùng phùng”.
Nhưng đối với một Diệp Khê Niên không có chút ký ức về thời thơ ấu mà nói, để có thể tin vào chuyện động trời này thì cậu rất cần thời gian để chấp nhận nó.
Trong quãng thời gian này, thứ mà nhà họ Trì có thể làm chính là chờ đợi.
Họ cũng sợ nếu đột nhiên họ đến tìm Diệp Khê Niên sẽ khiến cậu cảm thấy hoảng loạn.
Sau khi rời khỏi đồn công an, tâm trạng của Đàm Dao đã hồi phục lại rất nhiều.
Trì Hi Văn đề nghị tiễn bà về nhà.
Đàm Dao nhìn thấy những vết thâm quầng dưới mắt Trì Hi Văn, bà nhẹ giọng nói: “Con đã hai ngày chưa ngủ rồi đúng không?”
Trì Hi Văn ngẩn ra.
Đàm Dao đỏ mắt, giọng khàn khàn nói: “Tài xế đưa mẹ về là được, con đi về với mẹ đi, mẹ canh chừng con ngủ.
Con còn trẻ thì đừng có lơ là với sức khỏe như vậy.”
Trì Hi Văn khẽ cười rồi gật đầu.
Tay phải Trì Lăng kẹp một điếu thuốc, nói: “Anh đi bệnh viện thăm mẹ, hôm nay hai người ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần qua bệnh viện đâu.”
Đàm Dao cũng không khách khí với Trì Lăng, bà đi cùng Trì Hi Văn lên xe.
Xe bắt đầu nổ máy, Đàm Dao lấy điện thoại lên Weibo search “Diệp Khê Niên”.
Cùng lúc đó, Trì Văn vừa mới nhắm mắt thì nhận được tin nhắn của Trì Lăng.
[Con gửi tư liệu của Vân Tinh… cũng chính là tư liệu của Khê Niên cho ba đi.]
Trì Hi Văn đọc được dòng tin nhắn này, hắn liếc mắt nhìn sang Đàm Dao đang lướt Weibo, khóe môi cong lên.
“Mẹ.” Trì Hi Văn đột nhiên lên tiếng “Khê Niên nhất định sẽ đồng ý làm giám định ADN.’’
Đàm Dao đang mở tấm hình của Diệp Khê Niên lên xem, nghe vậy tức khắc cảm thấy chua xót, rất lâu sau bà mới đáp: “Đương nhiên, chỉ là thời gian này chúng ta phải kiên nhẫn một chút, không thể tùy tiện đi gặp cậu ấy được, làm vậy sẽ dọa đến cậu ấy.”
Trì Hi Văn gật đầu.
Cả nhà họ đã đợi được mười bảy năm.
Mất mười bảy năm mới đợi được tin này, bây giờ đợi thêm một chút nữa cũng không sao cả.
…
Sau khi Diệp Khê Niên cúp điện thoại của Dư Quân xong, cơn mệt mỏi sau một đêm thức trắng như thủy triều ào tới.
Câu cuối cùng Dư Quân nói trước khi cúp máy cũng chả phải cho Diệp Khê Niên ý kiến gì cả.
Cô ấy chỉ nói: “Khê Niên, con nghe theo con tim mình là tốt nhất.
Nhưng có một chuyện khiến cô vô cùng cảm động là suốt mười bảy năm qua, cha mẹ ruột cua con qua chưa từng có ý định từ bỏ việc tìm kiếm con.”
“Đều là bậc làm cha mẹ, cô cảm thấy ít nhất bọn họ thật sự yêu thương con.”
Diệp Khê Niên ngẫm nghĩ về những lời đó.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cậu cũng đưa ra một quyết định.
Diệp Khê Niên trở người ngồi dậy, chưa kịp lấy điện thoại gọi cho Cục Công an Hải thị thì điện thoại của bà Diệp gọi đến.
Diệp Khê Niên lập tức nhíu mày, nét mặt trở nên khó coi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...