“… Sáng nay chúng tôi đã liên hệ với cha mẹ cậu, họ không thể đưa ra bất cứ chứng minh nào về sự ra đời của cậu.
Nhưng dựa theo những chứng cứ mà chúng tôi có đến hiện tại, nhiều khả năng cậu là đứa trẻ bị bắt cóc vào mười bảy năm trước…”
Âm thanh trong điện thoại vẫn còn nhưng Diệp Khê Niên lại cảm thấy hoang mang vô cùng.
Cậu lấy điện thoại để ra xa, cúi đầu nhìn tên liên hệ trên màn hình điện thoại.
[Cục Công an Hải thị].
Diệp Khê Niên không hề nhìn nhầm.
Thông thường những số có tên sẵn như thế rất ít khi là số giả.
Hơn nữa nếu đây số điện thoại dùng để lừa đảo thì bây giờ cũng đến giai đoạn cung cấp số tài khoản rồi bắt đầu thuyết phục cậu chuyển tiền vào đó rồi.
Vả lại những thành phần chuyên đi lừa đảo như thế sẽ không dùng cái lý do kỳ lạ như “Cậu là đứa trẻ bị bắt cóc năm đó” để đi lừa.
Trong điện thoại đối phương còn hỏi Diệp Khê Niên khi nào có thời gian, ngày mai có thể đến đồn công an một chuyến không.
Diệp Khê Niên tra thấy địa chỉ mà cảnh sát cho đúng là Cục công an của Hải thị.
Không phải là lừa đảo.
Vậy cũng có nghĩa là…
Những thứ Diệp Khê Niên nghe được đều là thật.
Livestream cả một đêm, Diệp Khê Niên mệt rã rời.
Cậu dựa vào tường bất lực trượt xuống từ từ rồi ngồi bệch xuống nền đất lạnh lẽo.
Trong đầu cậu bây giờ giống như có thứ gì đó muốn nổ tung ra, hai bên huyệt thái dương đau nhức.
Cảnh sát vẫn đang nói, mỗi một chữ mà chú ấy nói ra Diệp Khê Niên đều hiểu rất rõ.
Thế nhưng khi những chữ này nối lại với nhau lại biến thành một bài văn phức tạp khó hiểu.
Diệp Khê Niên lấy ngón tay cái ấn mạnh vào huyệt thái dương.
Rất lâu sau, cậu mới khản giọng ngắt lời cảnh sát: “Xin lỗi… Bây giờ muộn quá rồi, ngày mai tôi gọi lại được không?’’
Đối phương ngẩn người, xem lại thời gian rồi cười đáp: “Cũng đúng nhỉ, xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Chủ yếu là do vụ án này đã treo ở trụ sở chúng tôi được mười bảy năm rồi.
Mỗi năm người nhà họ Trì đều chạy qua đây vài chục lần… Do đó mà hôm nay khi nhận được tin tức này thì chúng tôi vui quá nên cũng không kịp nhìn thời gian…”
“Cảm ơn các anh, mọi người cực khổ rồi.” Diệp Khê Niên nói.
Cảnh sát hỏi tiếp: “Vậy ngày mai cậu có thời gian đến đồn công an một chuyến không? Chúng tôi cũng đã liên hệ với bên nhà họ Trì rồi, ngày mai chắc bọn họ cũng tới.”
“Xin lỗi”.
Diệp Khê Niên lại dùng lực ấn lên huyệt thái dương, cậu hít một hơi rồi nói: “E là không được rồi.”
“Vậy khi nào cậu có thời gian?” Cảnh sát lại hỏi.
Diệp Khê Niên im lặng một lúc mới lên tiếng đáp: “Làm phiền cho tôi thêm một ít thời gian, khi nào suy nghĩ xong tôi sẽ gọi lại.”
Diệp Khê Niên đã nói đến thế rồi, cảnh sát cũng hiểu ý cậu, chú thờ dài một tiếng.
Đối với người bình thường mà nói thì đột nhiên nhận được tin như thế này chắc chắn ai cũng sẽ khó chấp nhận cả: “Được, khi nào cậu nghĩ kĩ rồi thì cứ gọi lại.
Bên cảnh sát chúng tôi hoạt động 24/24.
Hoặc nếu cậu có thời gian thì có thể đến thẳng đồn công an.”
Diệp Khê Niên nuốt nước bọt rồi nói: “Vâng, tôi biết rồi.
Cảm ơn anh nhé.”
Cuộc gọi kết thúc, căn hộ trống trải lại trở về vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Diệp Khê Niên im lặng ngồi dưới đất, một lát sau mới đứng dậy đi tắm rửa.
Diệp Khê Niên cũng chẳng rõ tại sao tối nay mình tắm nước nóng thế nhưng cơ thể cậu lại lạnh toát.
Mãi đến tận khi tắm xong, Diệp Khê Niên nhìn lên vòi sen mới thấy hóa ra cậu chưa vặn sang chế độ nước nóng.
Diệp Khê Niên đờ người ra tại chỗ, một lúc sau tự dưng cậu lại bật cười.
Tiếng cười trong phòng tắm dội lại liên hồi, mãi sau mới dừng lại.
Khi Diệp Khê Niên ngẩn đầu lên, những giọt nước mắt cứ tí tách rơi xuống, ướt đẫm cả thân thể trần trụi của cậu.
Diệp Khê Niên run lên.
Diệp Khê Niên cũng không nhớ mình đã ở trong phòng tắm bao lâu, đến tận khi hai chân tê cả rồi thì cậu mới đi ra.
Kỳ lạ ở chỗ rõ ràng Diệp Khê Niên đã mệt lả rồi – dù là trên phương diện tinh thần hay thân thể – mệt như vậy thì lẽ ra cậu sẽ ngủ rất ngon, thế nhưng Diệp Khê Niên vẫn không tài nào ngủ được.
Cậu nghiêng người nhìn ra bầu trời bên bên ngoài cửa sổ từ tối đen đến xám xịt, từ đêm muộn đến sáng tinh mơ.
Nửa người của Diệp Khê Niên bị đè tê rần, song từ đầu đến cuối cậu vẫn không hề nhúc nhích.
Cho đến khi tiếng điện thoại từ bên cạnh reng lên.
Diệp Khê Niên lấy lên xem, là Dư Quân gọi đến.
“Alo, cô Dư.” Diệp Khê Niên cũng tự cảm thấy giọng nói của mình nghe rất uể oải.
“Khê Niên? Giọng con sao thế?” Tiếng của Dư Quân truyền đến.
Diệp Khê Niên lắc đầu: “Không sao đau, do con mới ngủ dậy thôi.”
Dư Quân tin cậu, cô nói tiếp: “Chuyện là như vầy, hôm qua cô phát hiện ra tài khoản ngân hàng của mình đột nhiên có thêm một ít tiền.
Con nói thật cho cô nghe, có phải con đã gửi tiền cho cô không?’’
Giọng của Dư Quân vẫn nghiêm túc như khi dạy học vậy, thế nhưng Diệp Khê Niên nghe vào lại thấy vô cùng ấm áp.
Khóe môi Diệp Khê Niên khe khẽ cong lên, cậu hỏi: “Sao cô lại nghĩ là con?’’
“Không phải con thì còn ai nữa?’’ Dư Quân bất lực “Cô đã nói với con rồi, đừng có gửi tiền cho cô nữa.
Nếu muốn thì chi bằng gửi cho cha mẹ, cô…”
“Cô Dư.” Diệp Khê Niên đột nhiên lên tiếng ngắt lời Dư Quân.
Cậu giống như lấy hết dũng khí mở miệng nói “Cô Dư, cô biết không? Con không phải là con ruột của cha mẹ… Con bị bắt cóc sau đó được họ mua về.”
“Cái, cái gì?’’ Dư Quân sửng sốt, nhất thời cô vẫn chưa thể tin được thứ mà cô vừa nghe.
Diệp Khê Niên tựa như đã tìm được cách giải tỏa những tâm sự chồng chất nãy giờ vậy, cậu dùng chất giọng khản đặc đó tiếp tục nói: “Thật ra lúc nhỏ con luôn cảm thấy khó hiểu, tại sao con đã cố gắng như vậy rồi mà cha mẹ vẫn không thích con? Lúc con thi được hạng nhất toàn trường, lấy được bằng khen ‘’Học sinh giỏi”, thầy cô, bạn bè, ngay cả phụ huynh của bạn bè đều tấm tắc khen con.
Nhưng con lại chưa bao giờ nghe được lời khen nào từ cha mẹ con cả.”
“Con vẫn luôn thắc mắc tại sao cha mẹ lại thiên vị em trai, luôn dành hầu hết tình yêu thương cho em trai con, con chẳng có gì cả, thậm chí…” Họ còn đem bán con cho một người đàn ông khác.
Câu cuối cùng Diệp Khê Niên không nói ra, cậu mím chặt môi nuốt xuống những lời đó.
“Con vẫn nghĩ là do con chưa đủ tốt, thì ra không phải vậy mà là vì con không phải là con ruột của họ nên họ mới đối xử như thế với con.”
Giọng của Diệp Khê Niên bình tĩnh đến kì lạ, giống như đang kể một chuyện nhỏ không quan trọng với Dư Quân, song nó lại khiến Dư Quân nghe mà nhói lòng.
“Khê Niên…” Dư Quân nhịn không nổi kêu lên một tiếng.
Một giọt nước mắt rơi xuống, Diệp Khê Niên bất lực: “Cô Dư ơi, cô nghĩ xem con phải làm gì bây giờ?”
Dư Quân hỏi: “Khê Niên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Con nói cho cô nghe được không con?”
Một lúc lâu sau cậu mới “Ừm” một tiếng, bắt đầu kể chuyện tối hôm qua cảnh sát gọi đến cho Dư Quân nghe.
Cùng thời gian đó, Trì Hi Văn gọi cho Đàm Dao.
Sau khi bà bắt máy, Trì Hi Văn chỉ nói một câu: “Mẹ, bên cảnh sát nói đã tìm thấy Vân Tinh rồi.”
Bên kia truyền đến tiếng thủy tinh rơi vỡ, ngay sau đó lại tiếp tục truyền đến âm thanh hoảng loạn và run rẩy của Đàm Dao: “Con nói cái gì?’’
___________________
Blue: Chương này Blue chưa beta kĩ lắm nên nếu mọi người gặp câu từ nào nghe kì kì thì báo Blue nhé.
À Blue có update bên inkitt cho bạn nào muốn đọc offline á, mà bên inkitt Blue update dạng tầm 5 10 chương mới up một lần á, giờ up tới chương 18 đã, các chương còn lại thì về sau chắc up 5 chương một lần á UwU.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...