----
Tô Uyển Ninh thấy Trịnh Hướng Đông không nói gì, cho rằng là bởi vì chuyện của Đường Tâm, vì muốn để cho anh ta hoàn toàn hết hy vọng, đành phải thở dài nói:
"Hướng Đông, chuyện này đều là lỗi của em, hại anh bị hiểu lầm, nếu không hay là anh đi với em đến Đường gia giải thích, dù sao thì Đường Tâm cũng chỉ vừa mới có đối tượng mới, nói không chừng anh vẫn còn có cơ hội.
Quả nhiên vừa dứt lời, Trịnh Hướng Đông liền ngẩng đầu lên: "Cái gì? Tâm Tâm đã có đối tượng mới?"
Tô Uyển Ninh nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc này của Trịnh Hướng Đông, thầm nghĩ quả nhiên anh ta vẫn chưa biết, lại nói: "Chuyện này anh vẫn chưa biết sao?"
Anh ta biết cái gì mà biết, chẳng trách hôm nay Đường Tâm lại lạnh nhạt với mình như vậy, hóa ra cô đã có đối tượng khác, Đường Tâm sao có thể như vậy chứ? Tình cảm của bọn họ từ trước đến giờ, cô có thể dễ dàng buông bỏ như vậy sao?
"Là ai, chị dâu, người kia là ai?"
Tô Uyển Ninh nhìn bộ dáng sốt ruột của Trịnh Hướng Đông, cảm thấy vô cùng ghen tị với Đường Tâm, dựa vào cái gì mà cô luôn tốt đẹp hơn mình, xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, còn có nhiều người thích như vậy!
Cô đã hạnh phúc như vậy, chia cho mình một người cũng không sao cả, hơn nữa Trịnh Hướng Đông cũng chỉ mới đính hôn với cô mà thôi! Chẳng phải vừa từ hôn cô đã lập tức đi xem mắt đó sao?
Cho nên cô cũng không thích Trịnh Hướng Đông lắm, chi bằng nhường Trịnh Hướng Đông lại cho mình.
Tô Uyển Ninh vén mái tóc rơi lả tả trên trán ra sau tai, dịu dàng nói:
"Hướng Đông, người kia không phải là người ở nhà máy của chúng ta, đoán chừng là đồng nghiệp của anh Đường Tâm.
"
Ngày đó nghe mọi người nói hình như cũng không biết người đàn ông kia, chắc hẳn không phải là người trong nhà máy, hơn nữa còn mặc quân trang, đoán chừng chính là đồng nghiệp của Đường Trạch.
Hơn nữa Đường gia chắc chắn cũng sẽ không tìm người trong nhà máy, dù sao thì ở đây làm gì còn ai ưu tú hơn Trịnh Hướng Đông chứ?
Lần đầu tiên Trịnh Hướng Đông giúp Tô Uyển Ninh, anh trai của Đường Tâm là Đường Trạch đã nói muốn hai người từ hôn, còn nói sẽ giới thiệu đồng nghiệp của mình cho Đường Tâm, chuyện này Trịnh Hướng Đông biết.
Cho nên Tô Uyển Ninh vừa nói như thế, trên mặt Trịnh Hướng Đông càng lộ vẻ chán chường, vì cái gì chứ! Vì cái gì mà Đường Tâm lại không chịu cho mình một cơ hội nữa.
Tô Uyển Ninh thấy cách này có hiệu quả, lại dịu dàng an ủi: "Hướng Đông, anh ưu tú như vậy, chỉ cần bây giờ em và anh cùng đến Đường gia giải thích cho rõ ràng, họ nhất định sẽ tha thứ cho anh.
"
Trịnh Hướng Đông nhớ lại ánh mắt chán ghét của Đường Tâm khi nhìn mình, còn có hành động tránh né của cô, giờ phút này cảm thấy nếu như cứ cố chấp như vậy thì cũng thật buồn cười, anh ta cũng có tôn nghiêm của mình, khoát tay nói: "Không cần đâu, em và Đường gia đã không còn quan hệ nữa.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...