----
Đợi nửa giờ ở đầu cầu thang, nhiệm vụ phát thanh của Đường Tâm cũng kết thúc, Trịnh Hướng Đông nhìn cô đang thu dọn đồ đạc, vội vàng tiến đến: "Tâm Tâm, anh tới đón em tan tầm.
"
Đường Tâm nghe thấy có người gọi mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, trong lòng thầm mắng một câu 'xúi quẩy".
Trịnh Hướng Đông thấy Đường Tâm chỉ nhìn mình mà không nói gì, lại tiến lên thêm một bước:
"Tâm Tâm, em khỏe chưa? Lúc nãy anh nghe thấy giọng em vẫn còn hơi khàn, có phải vẫn chưa khỏi bệnh không? Lát nữa anh sẽ mua lê cho em, khi nào trở về nhớ nấu nước uống, sẽ thoải mái hơn một chút.
"
Nói xong lại nghĩ tới gần đây hẳn là chú Đường và dì Chu rất bận rộn, lại nói: "Nếu không hay là anh về nhà cùng em nhé? Để anh nấu cho em, anh nhớ lúc trước em bị cảm cũng không chịu uống thuốc, anh liền nấu canh tuyết lê cho em, em rất thích! "
Đường Tâm bị hành động này của Trịnh Hướng Đông làm cho ghê tởm muốn chết, bây giờ hai người cũng đã hủy hôn rồi, anh ta đến diễn trò cho ai xem đây?
Hôm nay chỉ có Tôn Miêu và Đường Tâm trực ban, thấy Trịnh Hướng Đông đột nhiên tiến đến, Tôn Miêu kéo Đường Tâm ra phía sau lưng mình, nói:
"Đồng chí Trịnh Hướng Đông, nếu tôi nhớ không lầm thì Đường Tâm đã từ hôn với anh rồi, bây giờ hai người đã không còn quan hệ gì nữa, mời anh đi cho.
"
Bởi vì chuyện của Đường Tâm cho nên bây giờ người ở đài phát thanh đều không muốn gặp Trịnh Hướng Đông.
Trịnh Hướng Đông không để ý tới lời nói của Tôn Miêu, anh ta vốn dĩ muốn đến Đường gia, nhưng ngay cả lầu nhà người ta cũng không lên được, vất vả lắm với có thể gặp được Đường Tâm ở chỗ này, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, lạnh lùng nói:
"Đồng chí Tôn Miêu, đây là chuyện giữa tôi và Tâm Tâm.
"
Ý muốn nói một người ngoài như cô ấy không có quyền can thiệp.
Đường Tâm vốn không muốn phí lời với Trịnh Hướng Đông, nhưng nghe anh ta nói như vậy, cô mới lên tiếng: "Giữa tôi với anh cũng không có gì để nói, chúng ta đã hủy hôn rồi.
"
Tôn Miêu nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Đồng chí Trịnh Hướng Đông, có nghe thấy không?"
Trịnh Hướng Đông nhìn thấy Đường Tâm thờ ơ với mình như vậy, trong lòng có một cảm giác chua xót tột cùng, rõ ràng là ngày đó ở phòng bệnh cô đánh mình nhưng vẫn rơm rớm nước mắt, chắc chắn cô cũng luyến tiếc mình, vậy vì sao chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi mà cô đã không thèm để ý đến mình nữa?
Trong ấn tượng của Trịnh Hướng Đông, Đường Tâm rất đáng yêu, cho dù tức giận cũng chỉ mang theo sự kiêu căng của một cô gái nhỏ, cô có vô số biểu cảm, nhưng không hề lạnh lùng như vậy, tại sao lại bây giờ lại trở thành như vậy?
Anh ta không tin, cũng không muốn bị Đường Tâm bỏ rơi, hoảng hốt muốn nắm lấy tay cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...