----
Chu Thục Lan nhìn thấy Tống Hoài Châu xách túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, vội vàng mời người vào nhà: "Hoài Châu, con tới ăn cơm là dì vui rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém!"
Tống Hoài Châu cười cười đặt đồ trong tay lên bàn: "Dì à, con không biết những thứ này có thích hợp hay không, mong mọi người đừng ghét bỏ.
"
Chu Thục Lan làm sao có thể ghét bỏ được: "Sau này đừng mua những thứ như thế này nữa, con cứ xem như đây là nhà mình.
"
Tống Hoài Châu lễ phép cười: "Được.
"
Chu Thục Lan nghĩ tới chuyện con rể nói bọn họ sẽ ở lại nhà máy một thời gian, liền nói:
"Hoài Châu, nếu con không chê thì sau này mỗi ngày đều có thể tới đây ăn cơm, thế nhưng dì nói trước, đừng mua gì cả, nếu không thì đừng tới.
"
"Vâng, dì.
"
Lúc này Đường Ninh rót cho Tống Hoài Châu một ly nước, nói: "Đoàn trưởng Tống, uống chút nước trước đi.
"
"Cảm ơn.
"
Chu Thục Lan nói với Tống Hoài Châu: "Hoài Châu, con ngồi chờ một lát đi, để dì đi nấu cơm.
"
"Để con phụ dì!"
Mặc dù Tống Hoài Châu xuất thân từ một gia đình thượng lưu, nhưng ba mẹ anh không phải là loại người nuông chiều con cái.
Từ nhỏ họ đã dạy cho anh làm những công việc phù hợp với độ tuổi, sức lực của mình, hơn nữa lúc tốt nghiệp trường quân đội anh đã đi hải đảo, nơi đó chính là một bãi biển hoang vu, chẳng có một cái gì cả, bắt buộc phải tự thân vận động.
Anh xắn tay áo lên, định đi vào phòng bếp.
Chu Thục Lan vội vàng ngăn người lại: "Hoài Châu, hôm nay con là khách, cứ ngồi ở đó nghỉ ngơi đi.
"
Đường Đại Quân cũng ngăn cản: "Hoài Châu, đợi lát nữa nếm thử tay nghề của dì con.
"
Tống Hoài Châu lúc này mới từ bỏ ý định, cùng Đường Đại Quân đi đến sô pha phòng khách, Chu Thục Lan và Đường Ninh thì vào phòng bếp.
Đường Tâm ở nhà, Chu Thục Lan cũng không nỡ để cô làm việc, cô vừa bị bệnh nặng mới khỏi, bà ấy sợ phòng bếp khói bụi sẽ làm cô khó chịu.
Không có việc gì làm khá nhàm chán, cô ngồi ở bên cạnh ba chơi với Đường Thiệu Uẩn, giúp cậu nhóc gấp một khẩu súng bằng giấy, trước kia cô còn từng lên mạng tìm hiểu về những đồ chơi thủ công bằng giấy như thế này cho nên gấp rất thành thạo.
Đường Thiệu Uẩn không ngờ cô nhỏ còn biết gấp mấy cái này, kinh ngạc hỏi: "Cô nhỏ, cô biết gấp mấy thứ này sao?"
Đường Tâm thấy trong mắt Đường cười một tiếng: "Hừ, cái này thì có gì khó đâu chứ!"
Vẻ mặt cô có chút kiêu ngạo, nhìn vô cùng đáng yêu, Tống Hoài Châu nhịn không được nhìn cô chăm chú, thấy cô cần giấy, anh đem tờ báo bỏ đi trên bàn đưa cho cô.
Đường Tâm nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại hơi khàn vì vừa mới khỏi bệnh.
Bây giờ trong lòng Đường Thiệu Uẩn chỉ quan tâm tới súng giấy mà thôi, cậu nhóc hí hửng hỏi: "Cô nhỏ, loại súng gì cô cũng biết gấp sao?"
"Tất nhiên rồi.
"
Đường Thiệu Uẩn nhìn cô với ánh mắt sùng bái: "Vậy cô nhỏ gấp cho con thêm một cái đi.
"
Ngày mai cậu sẽ mang đến trường học, cho đám Tiểu Béo ganh tị chết luôn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...