Sau Khi Từ Hôn Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
----
Tuy rằng công việc ở trạm phát thanh tương đối thoải mái và là cương vị mà người người đều hâm mộ, nhưng mỗi người đều có nỗi mệt mỏi riêng.
Hiện tại trạm phát thanh phải phát ba lần một ngày cố định, hơn nữa đều là phát thủ công.
Sáng sớm khi mọi người vừa rời giường thì trạm phát thanh đã bắt đầu làm việc.
Tuyên truyền khẩu hiệu vừa nổi tiếng vừa chuyên nghiệp của niên đại này, hô đi hô lại đến mức đau rát cổ họng.
Mãi đến khi mọi người đã đi làm thì họ bắt đầu chuẩn bị bản thảo cho chương trình phát sóng buổi trưa.
Bình thường buổi trưa sẽ phát tin tức mới nhất nên ngày nào cũng phải đọc báo và lọc tin tức quan trọng và vẫn hô khẩu hiệu khích lệ mọi người sáng tạo nhiệt huyết trong công việc để đạt được thành công lớn.
Nội dung tan tầm buổi tối thường chính là chuyện trong nhà máy, tiến hành phê bình và khen thưởng cá nhân cả phân xưởng.
Nhà máy lớn hơn vạn người, chuyện mỗi ngày vẫn rất nhiều.
Cho nên việc ở trạm phát thanh cũng không ít, tới sớm nhất và tan tầm muộn nhất.
Nhưng thời gian cũng tự do hơn một chút, năm người sẽ luân phiên phát sóng, chưa đến phiên mình thì thời gian tương đối linh hoạt.
Chị Triệu đưa bản thảo buổi sáng cho Tôn Miêu nói: "Chị đã xem qua bản thảo rồi, sáng sớm hôm nay đã phát cái nà nên hôm nay lại vất vả cho em rồi.
Tâm Tâm vừa khỏi ốm, họng không tốt lắm nên hôm nay cô ấy nhận bản thảo, em thu thanh nhé!”
Tôn Miêu lớn hơn Đường Tâm ba tuổi, nghe sự sắp xếp của chị Triệu cười nói: "Không thành vấn đề.
Vừa hay Tâm Tâm rất cẩn thận trong việc biên soạn tin tức nên em cũng nhàn lúc phát thanh.”
Đường Tâm cảm nhận được ý tốt của mọi người đối với cô nên cũng mỉm cười với mọi người: "Cám ơn mọi người đã trợ giúp em."
Sau đó cô lấy kẹo trái cây mẹ cô chuẩn bị ra và chia cho mọi người.
Bình thường mọi người chăm sóc cô rất cẩn thận nên đương nhiên cô cũng không phải loại người giả vờ không nhìn thấy.
Đầu năm nay bánh kẹo đều là những thứ vô cùng hiếm, tuy rằng phần lớn người ở đây đều là công nhân viên chức, cuộc sống cũng tốt hơn so với cuộc sống ở nông thôn.
Nhưng công nhân viên chức cũng có nhiều cấp bậc khác nhau, không phải ai trong gia đình cũng có việc làm, cuộc sống cũng khó khăn.
Những thứ như bánh kẹo thật sự là chỉ có thể nhìn thấy vào ngày lễ ngày tết.
Cho nên khi Đường Tâm lấy ra một túi kẹo trái cây và chia cho mỗi người một nắm, mấy người ở đài phát thanh đều cười tươi như hoa.
Ngoài Đường Tâm thì mấy người ở đài phát thanh đều đã kết hôn.
Tôn Miêu nhỏ nhất cũng đã có hai đứa nhỏ.
Đem một nắm kẹo trái cây về nhà cho lũ trẻ ăn vui miệng cũng phải được nửa tháng nếu tiết kiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...