Sau Khi Từ Hôn Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn


----

Ngày trước Đường Tâm đã nhiều lần tha thứ cho Trịnh Hướng Đông, không đúng, vì đầu óc quá đơn giản nên cô chưa từng cáu kỉnh, lần này Đường Tâm không đưa tay lấy đồ của anh ta, giả vờ làm gì chứ?

Thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cỏ rác, Đường Tâm còn nghĩ giờ anh ta mà áp sát tới, cô nhất định sẽ nhảy dựng lên tát một cái thật mạnh vào mặt tên đàn ông cặn bã này.


Đường Ninh và Chu Thục Lan cùng lúc ghét bỏ đưa tay ném đồ của anh ta xuống đất, phẫn nộ nói.


“Em gái tôi/con gái tôi không đủ khả năng mua kẹo sữa sao? Cầm lấy đồ của cậu rồi cút.



Trịnh Hướng Đông biết Đường Tâm đã chịu khổ, anh ta mím đôi môi khô khốc nói.


“Dì Chu, chị hai, Tâm Tâm, con sai rồi, con thực sự không biết Tâm Tâm vẫn luôn chờ.




“Lúc đó con nghĩ giúp chị Uyển Ninh đưa đứa bé đến bệnh viện sẽ tới đón Tâm Tâm, con không ngờ đến đứa bé đó lại nghiêm trọng như vậy, bác sĩ bên nhà máy đề xuất đưa vào bệnh viện trong thành phố, bên đó có đầy đủ thuốc hơn ở đây, con thực sự không biết…”

Nếu biết anh ta chắc chắn sẽ đưa Đường Tâm đi cùng.


“Tô Uyển Ninh là ai?” Đường Ninh lạnh lùng hỏi vặn lại.


“Là vợ Trần Bính, anh em tốt của em.



“Cậu cũng biết đó là vợ người ta, con người ta, cậu hăng hái như vậy không biết còn tưởng rằng là vợ con cậu đó chứ!”

“! Không phải, chị hai, chồng của chị Uyển Ninh đã mất, chồng chị ấy và anh rể đóng quân cùng nhau…”

Trịnh Hướng Đông còn muốn giải thích quan hệ giữa anh ta và Tô Uyển Ninh lại bị Đường Tâm ngắt lời không chút do dự.


“Chồng cô ấy mất còn có tiền tử tuất, trong nhà cô ấy vẫn còn có anh em cha mẹ chồng, còn đến lượt người ngoài như anh chăm sóc hầu hạ sao?

Hơn nữa lão Trần không chỉ có cậu là anh em tốt, sao không thấy người ta xum xoe nịnh bợ như anh?

Trịnh Hướng Đông trong lòng anh có ý gì anh tự biết rõ, đừng tưởng tôi không biết ở đây một bụng toàn nam đạo nữ xướng.



*Tiền tử tuất: khoản tiền nằm trong chế độ bảo hiểm xã hội dành cho thân nhân của người lao động có đóng bảo hiểm xã hội mà chết.


*Nam đạo nữ xướng: nam trộm cắp, gái bán dâm.



Nhắc đến Tô Uyển Ninh này, Đường Ninh cũng biết là một người phụ nữ không đứng đắn, chuyện cô ta đã làm sau khi lão Trần hy sinh không thể để lộ ra ngoài vì sẽ làm mất thanh danh của lão Trần, mọi người ở nơi đóng quân suy xét việc lão Trần đã mất không đào sâu tìm hiểu nên vẫn gửi tiền trợ cấp như cũ rồi đuổi người về.


Không ngờ cô ta ở nơi đóng quân không làm nên chuyện trái lại khi quay về lại mê hoặc được Trịnh Hướng Đông.


Nghe được lời này, Trịnh Hướng Đông vừa tức vừa hoảng, tức vì nhân phẩm của mình bị hoen ố như vậy, anh ta chỉ hơi chiếu cố góa phụ của bạn tốt thì có gì sai?

Còn bị nói xấu đến nỗi không chịu được như vậy? Nhưng vì chuyện này mà nhà họ Đường cuống cuồng lên đòi từ hôn?

“Chị hai, sao mọi người lại có thể vu khống em như vậy?”

Nói rồi lại quay lại nhìn vẻ mặt Đường Tâm thương tâm tuyệt vọng.


“Tâm Tâm, em biết anh không phải người như vậy phải không? Tâm Tâm cũng tán thành anh giúp đỡ có đúng không?”

"Nếu không tán thành sao em đồng ý cho anh đi?"

Anh ta tỏ vẻ sống không bằng chết, thật như thể đã chịu hết sức oan ức, Đường Tâm đã không kìm được cơn giận, muốn diễn trò lừa ai đây? Anh ta còn cho rằng cô vẫn là Đường Tâm ngờ nghệch đó sao? Đúng là đáng đánh mà!

Đường Ninh và Chu Thục Lan cũng nghĩ như vậy, thế nhưng hai người đều không ra tay, dù sao trong thế giới của Đường Tâm không có khả năng phân biệt quá rạch ròi, người nào càng đáng thương sẽ luôn được thiên vị.



Bọn cô không muốn Trịnh Hướng Đông đạt được.


Trịnh Hướng Đông chầm chậm tiến đến trước mặt Đường Tâm, nếu bị đối xử oan ức có thể khiến Đường Tâm tha thứ, anh ta cũng cam tâm.


“Tâm Tâm…”

“Bốp!”

Chỉ là còn chưa nói hết thì Đường Tâm đã giơ tay tát cho anh ta một cái thật mạnh.


Đường Ninh và Chu Thục Lan đưa mắt nhìn nhau, lúc này không đánh thì đợi đến khi nào?

Chu Thục Lan vừa nghĩ đến tên chó má vô trách nhiệm suýt nữa hại chết con gái mình, bà không chút lưu tình chộp lấy cái chậu tráng men trên bàn đánh “bôm bốp” loạn xạ lên người Trịnh Hướng Đông, đánh đến khi Trịnh Hướng Đông ôm đầu chạy tán loạn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận