Sau Khi Từ Bỏ Người Đẹp Ốm Yếu Nổi Tiếng Nhờ Chương Trình Chăm Trẻ

Quý Thanh mím môi, khi đi đến gần Ninh Thời Tuyết thì mặt mũi biến sắc hệt như đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng tươi cười:

- Một lát nữa cậu tính nấu món gì? Tôi giúp cậu nhé?

Người xem cũng bình phẩm nhiều chút:

- Cảm giác như Quý Thanh có bóng ma tâm lý với tên kia, thương ghê.

- Chắc là nhớ lại chuyện mỗi khi đóng phim thì Ninh Thời Tuyết đều cố ý NG*, làm Quý Thanh phải mặc quần áo mỏng manh, diễn đi diễn lại cảnh cưỡi ngựa giữa trời tuyết nhiều đến mức chảy cả máu chân nhỉ?

- Quan tâm thằng đó làm gì, tại vì hiền lành quá nên Quý Thanh mới bị loại người như Ninh Thời Tuyết bắt nạt.

Ninh Thời Tuyết không có cảm xúc gì mà nhìn Quý Thanh, nhớ lại trong nguyên tác thì Quý Thanh cũng thường xuyên hỏi thăm nguyên chủ có cần sự giúp đỡ hay không. 'Ninh Thời Tuyết' tất nhiên sẽ đồng ý, vì cậu ta muốn làm nhục đối phương nhưng không thành công, lần nào cũng bị chửi túi bụi; từ người xem đến trai đểu Tạ Hàn Chu đều nghĩ 'Ninh Thời Tuyết' cố ý sai khiến Quý Thanh.

Quý Thanh thì lại vô tội, không biết gì hết.

Vậy nên, Ninh Thời Tuyết từ chối:

- Không cần đâu. Cảm ơn.

Cậu không muốn trở thành chất xúc tác cho mối tính của hai nam chính.


Quý Thanh sửng sốt rồi xấu hổ, cười cười:

- Vậy thì tôi đi đây.

Ở góc khuất camera, biểu cảm của Quý Thanh lập tức thay đổi, trở nên âm u hơn.

-

Chẳng mấy chốc thì nhà Hạ Lâm và Đường Hạc An cũng quay lại.

Hạ Lâm và Miểu Miểu đổi cà chua lấy được một ít măng và nấm còn Đường Hạc An thì đổi được đùi gà và thịt heo cho các người dân trong thôn.

Tất cả mọi người đều xuống bếp.

Cơm nước xong xuôi cũng đã 2 giờ chiều. Chương trình sợ các bé con bị cảm nắng nên không tuyên bố nhiệm vụ ngay mà đợi muộn một chút.

Trong lúc này, mấy ông tướng con tha hồ vui chơi.

Hạo Hạo ôm chặt chân Đường Hạc An, nói:

- Ba ơi, con muốn cưỡi ngựa!!!

Bình thường Đường Hạc An cũng không để ý nhưng đối với yêu cầu đơn giản thế này thì cũng không nỡ từ chối nên bất đắc dĩ đồng ý:

- Được, nhưng chỉ một lát thôi đó.

Sau đó thì xắn tay áo lên, nằm sấp xuống để cho Hạo Hạo leo lên lưng ngồi. Nhóc con khoái lắm.

Bình luận lại tập trung vào sự đáng yêu của cặp cha con này:

- Ảnh đế dễ dãi quá vậyyyy, nói cưỡi ngựa là cưỡi ngựa trước máy ảnh luôn đó hả.

- Uầy, mị còn tưởng Đường Hạc An nghiêm khắc lắm á, ai ngờ lại dịu dàng với con cái như vậy.

Giữa trẻ con với nhau luôn có sự lan truyền năng lượng rất thần kì, như kiểu một người ốm thì những người còn lại cũng sẽ mệt mỏi còn một đứa khóc thì cả đám sẽ khóc theo.

Nhìn thấy Hạo Hạo được chơi trò cưỡi ngựa như vậy, mấy bé còn lại cũng rất thích, trừ Bánh Trôi.


Hạ Lâm là một người rất yêu chiều con gái, cục cưng muốn cái gì thì anh ta cũng đồng ý ngay không do dự vậy nên cũng không nói nhiều, lập tức để con gái trèo lên lưng.

Dao Dao cũng không chịu thua, ôm cánh tay của Ninh Thời Tuyết, phồng má nói:

- Con cũng muốn, cũng muốn cưỡi ngựaaaa.

Ninh Thời Tuyết: "..."

Nhìn nhìn cơ thể gầy gò, không có tí thịt nào của bản thân rồi lại nghĩ đến từng khớp xương trong cơ thể, Ninh Thời Tuyết từ chối thẳng thừng:

- Không được.

Nhóc con này muốn đổi cha kế mới sớm vậy hay sao mà kêu người như cậu làm ngựa.

Dao Dao cũng không phải đứa trẻ ngoan hiền gì cho cam, làm nũng không hiệu quả thì ăn vạ. Nước mắt nhanh chóng trào ra, cáu kỉnh nói:

- Con muốn cưỡi! Phải cưỡi.

Ninh Thời Tuyết giành trước một bước, ngồi dưới đất, bắt chước điệu bộ của nhóc con:

- Ba cũng muốnnn!!! Con lại đây để cho ba cưỡi!!

Dao Dao nghẹn lời, ngơ ngác nhìn cha dượng của mình không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ấp úng nói:

- Nhưng... Nhưng mà, nhưng mà, chỉ có trẻ con mới cưỡi ngựa được thôi...


Ninh Thời Tuyết cũng rơm rớm nước mắt. Quả nhiên là người đẹp, rưng rưng thôi cũng khiến lòng người rung động, không những thế còn kích phát cảm giác muốn che chở của người đối diện nữa:

- Tại sao? Sao lại chỉ có con được cưỡi lên người của ba còn ba thì không? Như vậy không công bằng. Ai nói với con như vậy, kêu lại đây gặp ba.

Dao Dao ngơ luôn rồi, vì nhóc có biết ai nói đâu.

Ninh Thời Tuyết cũng không có tha, nắm lấy tay nhỏ của bé:

- Phải cưỡi! Phải cưỡiiii!!!

Từ ngơ ngác chuyển sang hoảng hốt. Cho dù Ninh Thời Tuyết gầy đến mức nào đi nữa thì cũng là người lớn, nếu cha kế làm thật thì nhóc cũng không sống nổi.

Nhóm khách mời cũng được một dịp mở mang tầm mắt.

Ninh Thời Tuyết vỗ vỗ quần rồi đứng lên, mắt vẫn còn hơi đỏ, tỏ vẻ tổn thương lắm nhưng vẫn bao dung:

- Được rồi, ba không cưỡi nữa.

Tạ Dao Dao rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dạo chết bé con rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận