Đã hơn 1 giờ rưỡi sáng rồi, các khách mời khác hẳn cũng đã ngủ từ lâu nhưng khi đi ra khỏi sân, Ninh Thời Tuyết vẫn quay đầu lại để nhìn phía sau vì cậu cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình.
Nhíu mi suy tư một lát thì không cảm thấy nguy hiểm gì, dù sao cũng đang quay chương trình trực tiếp nên Ninh Thời Tuyết không lo nữa.
Thật ra người khiến Ninh Thời Tuyết cảnh giác một lúc đó là Bánh Trôi. Bé dậy để đi vệ sinh thì phát hiện ra hai người đang đi ra ngoài, bé nghĩ rằng hai người đó đang đi chơi nên ngưỡng mộ lắm, khẽ hỏi Quý Thanh:
- Cậu ơi, chúng ta cũng đi chơi được không ạ?
Quý Thanh nhìn bé, nhẹ nhàng trả lời:
- Bé ngoan không đi chơi vào tối muộn, Tiêu Tiêu có phải em bé ngoan không nào?
Tên thật của Bánh Trôi là Quý Tiêu, bé ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Quý Thanh, mím miệng rồi lắc đầu:
- Nhưng mà... Tiêu Tiêu phải làm em bé ngoan để mọi người yêu thích.
Quý Thanh xoa đầu của bé rồi tiếp lời:
- Vậy thì đi ngủ nhé. Ngày mai còn phải dậy sớm làm nhiệm vụ.
-
Nhân viên của chương trình đều ở chung một khu, là ngõ nhỏ cạnh khu vực sinh hoạt của khách mời nên cũng tiện đi lại, chỉ tốn khoảng tầm 3 phút.
Trên đường đi, Ninh Thời Tuyết dặn Dao Dao:
- Lần sau không được tự nhảy xuống giường như thế nữa, nhớ chưa?
Cậu mới nghe Dao Dao khoe mông nhỏ của nhóc, khoe là mông mềm và xịn như nào để nhảy như thế cũng không sao.
Tin tức này đúng là doạ Ninh Thời Tuyết xám hồn. Cũng may là không có chuyện gì với nhóc con, nếu không thì Tạ Chiếu Châu cho cậu nhận cơm hộp* sớm.
Dao Dao nghe vậy thì cũng đồng ý. Ai bảo Ninh Thời Tuyết bị ốm đâu, cô giáo đã dặn là người bệnh cần được chăm sóc cẩn thận nên bé mới làm vậy thôi.
Ninh Thời Tuyết cũng chưa khỏi hẳn, đi giữa đêm khuya gió lớn thế này thì sẽ lại sốt tiếp mất. Nhân viên của chương trình hớt hải đi tìm thuốc mà đạo diễn cũng sốt sắng:
- Thầy Ninh, trên đường về thì để nhân viên quay phim đi cùng hai người để quay một chút nhé?
Bởi vì biết đâu cảnh quay này lại có ích - nội tâm của đạo diễn lúc này như vậy đó.
Người này sốt sắng không phải vì quan tâm đến sức khoẻ của Ninh Thời Tuyết mà chỉ muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của cậu thôi. Ông ta muốn nổi tiếng, muốn sự quan tâm của công chúng.
Ninh Thời Tuyết cũng không để ý:
- Được, cứ quay thôi.
Đêm khuya yên tĩnh, Ninh Thời Tuyết nắm tay nhỏ của Dao Dao từ từ đi về, phía sau còn có quay phim đi theo làm cho khung cảnh có chút kì dị.
Dần dần, bước chân của hai cha con (hờ) cũng nhanh hơn.
Khi về đến nhà, uống thuốc xong thì Ninh Thời Tuyết lại lăn ra ngủ tiếp. Đến ngày hôm sau lại bị ê-kíp chương trình đánh thức.
- Xuất phát thôi, xuất phát thôi. Mấy ba con thức dậy nào, đừng ngủ nướng nữa, đến giờ rồiiii.
Quý Thanh và Bánh Trôi đi ra đầu tiên.
Bình luận cũng theo đó mà nhộn nhịp hơn:
- Huhuhuhu, bé Bánh Trôi ngoan quá, không dính giường gì cả, cho dì ôm một cái nào. *meme nước mắt*
Đợi được đến khi mọi người có mặt đông đủ cũng đã hơn mười phút, những nhóc con khác còn ngái ngủ nên đi đứng xiêu vẹo hết.
Giọng nói thánh thót của đạo diễn vang lên:
- Xin chào mọi người, bây giờ tôi sẽ giới thiệu nhiệm vụ đầu tiên. Hôm nay, khách mời của chương trình sẽ theo các hộ dân trong nhà ra ngoài làm nông. Công việc bao gồm hái cá chua, vắt sữa dê, cho gà ăn. Sau khi hoàn thành, mỗi nhóm sẽ có được nguyên liệu cho bữa trưa hôm nay và 5 điểm. Ai có nhiều điểm nhất thì có thể thoải mái chọn phòng ngủ.
Đạo diễn nghiêm túc phổ biến luật chơi và nhắc nhở mức độ quan trọng của nhiệm vụ.
Mấy ngày sau này, tất cả khách mời đều sẽ cùng nhau nấu cơm.
Miểu Miểu nghe xong thì dụi mắt rồi giơ tay lên hỏi:
- Chú ơi, cháu có thể chọn lâu đài không?
Đúng là câu hỏi làm khó, chưa kịp đối phó nhóc con này thì lại nghe một giọng nói khác.
- Cháu muốn ở trong hốc câyyyyyy!!!
Giọng nói vừa to vừa vang vừa mừng này không ai khác chính là Hạo Hạo.
Có đủ hai người kia rồi thì sao Dao Dao thua kém được, nhóc cũng gãi đầu rồi nói bằng giọng sữa:
- Con muốn phi thuyền vũ trụ!
Người xem cũng vì thế mà được một phen giải trí:
- Hahahahaha, chắc đạo diễn oải lắm. Khác gì bảo ổng nhảy vào miệng cá mập đâu.
- Để dì dùng chân xây lâu đài cho mấy đứa nhaa, hahaha.
Người được cư dân mạng phỏng đoán nội tâm lúc này - đạo diễn đang xoa trán, ra vẻ nhức đầu một chốc rồi lại đánh trống lảng:
- Đây là bí mật. Hiện tại, mỗi gia đình chọn ra một người để bốc thăm nhiệm vụ.
Ninh Thời Tuyết làm biếng nên đẩy Dao Dao:
- Con nhé!
Hành động của Ninh Thời Tuyết vừa hay lại đúng ý của bé nên Dao Dao lon ton chạy đến cạnh đạo diễn, nhón chân lên để nhìn cho dễ. Tội nghiệp cho bé vì còn nhỏ con nên hơi khó khăn, nhăn mặt đắn đo chán chê xong mới rút 1 thăm vừa mắt nhất.
Sau khi mọi người chọn xong thì công bố nhiệm vụ cho mỗi gia đình:
- Được rồi. Nhiệm vụ của nhà thầy Hạ là hái cà chua. Hai ba con lấy sọt xong thì bắt đầu thực hiện nhiệm vụ nhé!
Biết được nhiệm vụ xong Miểu Miểu vui lắm, hoan hô xong thì nắm tay ba đi làm.
Còn về phía cặp chú cháu Quý Thanh, Quý Tiêu thì nhận được nhiệm vụ vắt sữa.
Ninh Thời Tuyết cũng mở thăm ra, nhìn chữ trên giấy xong thì mắt trợn trừng.
Người xem cũng bất ngờ:
- Xay đậu???!!!!!
- Là cái cối đá mà tui đang nghĩ đến đúng không? Nếu đúng thì mệt xỉu nha, xay 1 buổi sáng chắc cũng gãy lưng.
Không biết nên bày tỏ sao cho phải, Ninh Thời Tuyết chỉ có thể nhìn chằm chằm tay của nhóc cn:
- Thằng nhỏ này không rửa tay trước khi ra cửa hả?
Nửa vế còn lại, cậu chỉ thì thầm trong lòng: "Chứ sao mà tay thối vậy".
Dao Dao bĩu môi, cãi lại:
- Con có rửa tay, con còn lau sạch sẽ nữa.
Ninh Thời Tuyết giải thích:
- Ý ba là con giống sao quả tạ.
Nhóc con càng khó hiểu hơn:
- Sao quả tạ là gì ạ?
Biết là không thể tiếp tục chủ đề này với nhóc con nên Ninh Thời Tuyết chỉ đành đi lấy thông tin địa chỉ từ phía tổ sản xuất để chẩn bị xuất phát.
Hai ba con phải đến nhà của một ông cụ ngoài thôn, để đến được thì phải leo núi.
Bây giờ mới 6 giờ hơn, thời tiết mát mẻ nên cũng dễ chịu cho hai người.
30 phút đầu thì Dao Dao còn hồ hởi lắm nhưng chỉ khoảng 1- phút sau là nhóc đã đuối rồi, xoa mặt rồi dẫm chân, nói:
- Con không điii nữa, ba có biết đường vậyyy?
Thật ra thì hai người không có lạc đường, chẳng qua nếu người tham gia là một người ba khác thì đã bế nhóc con lên để đến nơi nhanh hơn rồi.
Mặt trời cũng lên cao rồi, người cũng đông dần lên, Ninh Thời Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy mênh mông biển người thì hỏi:
- Chỉ cần có nguyên liệu nấu ăn là được đúng không đạo diễn? Không nhất thiết phải là đậu phụ đúng không?
Nghe được câu hỏi thì đạo diễn cũng khó hiểu nhưng đúng là thế nên ông ta cũng gật đầu, còn nói thêm:
- Đúng vậy. Thầy Ninh, tôi nhắc nhỏ cậu một chút nhé, chúng ta đã chào hỏi mọi người trong thôn rồi mà thầy không làm gì thì không ai cho thầy cái gì đâu.
Ninh Thời Tuyết tỏ ra vô tội đáp:
- Tôi đâu phải người không biết làm, chỉ biết ăn.
Những người theo dõi chương trình cũng sôi nổi bình luận:
- Đạo diễn kiểu: "Tôi thấy cậu giống người như vậy."
- Có cách khác hả? Cũng phục Ninh Thời Tuyết, nhà Miểu Miểu đang hái cà chua rồi đó, làm người lớn thì làm gương cho con nhỏ trong nhà đi chứ.
Ninh Thời Tuyết cũng không quan tâm, nắm tay Dao Dao đi về hướng khác. Đạo diễn cũng không hiểu mô tê gì, chỉ đành để quay phim đi theo.
-
Tối hôm qua Ninh Thời Tuyết phát sốt, Dao Dao lấy đồng hồ thông minh của mình để liên lạc với Tạ Chiếu Châu. Trong đoạn hội thoại đều là tiếng khóc nức nở của bé con, nói là cha kế xấu xa sắp chết rồi.
Tạ Chiếu Châu hỏi nhân viên của chương trình thì mới biết tại sao. Biết lý do thì không yên lòng, lo lắng Ninh Thời Tuyết lại muốn làm gì khác nữa nên khi vừa đến công ty vào buổi sáng thì đã xem chương trình.
Tạ Chiếu Châu nhìn một cái đã thấy được Ninh Thời Tuyết và Dao Dao đứng trong đám đông.
Cậu đang nắm tay của Dao Dao, dáng người cao ráo nhưng lại mảnh khảnh. Hai người đi theo một nhóm ông bà cụ, trong đó có người đang cầm loa nói:
- Quét mã nhận trứng gà đây!
——————
*Nhận cơm hộp: ý chỉ xong phim, xong đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...