Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Lưu Vĩnh cử chỉ đúng mực lại thỏa đáng, ông đặt túi xách của Hà Nguyệt Tâm lên ghế sau, lại mở cửa cho Hà Nguyệt Tâm, lại làm một động tác mời.

Bước chân Hà Nguyệt Tâm có chút do dự, anh cả đây là đem xe của mình cho cô đi sao?

"Anh con dặn chú lái chiếc xe này à?"

Lưu Vĩnh cúi người nói: "Tiểu thư không thích chiếc xe này ư? Vậy để tôi nói với Hà Tổng, chúng ta đổi một chiếc khác, được không?"

Hà Nguyệt Tâm phẩy tay từ chối: "Không cần đâu." Cô không có xe, có đổi thì cũng là xe của anh cả thôi, cũng có khác gì đâu.

Chỉ là, xe anh cả mới mua, bản thân không lái, tại sao lại đưa cho cô trước chứ nhỉ?

Xe chuẩn bị lăn bánh, cửa xe sau đột nhiên bị gõ từ bên ngoài, Hà Nguyệt Tâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cả đang đứng bên cạnh xe, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ôn hòa.

Cô hạ cửa sổ xe xuống.

"Anh muốn đến công ty, có thể cho ăn đi ké không?"

Đây rõ ràng là xe của anh cả, tại sao lại nói là đi ké cô nhỉ?

Hà Nguyệt Tâm nhích mình vào trong, Hà Thúy Chi ngồi vào trong xe, sau đó quét mắt nhìn Lưu Vĩnh một cái, đụng phải ánh mắt Lưu Vĩnh thông qua kính chiếu hậu.

Lưu Vĩnh cung kính chào hỏi Hà Thúy Chi, sau đó nhịn không được có chút khẩn trương, tay chân đều cương cứng cả lên, thần sắc trên mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

Hà Thúy Chi lạnh nhạt gật đầu, sau đó nói với Hà Nguyệt Tâm: "Em đi đâu vậy?"

"Đến Thư viện mượn sách." Hà Nguyệt Tâm đáp.

Hà Thúy Chi ừm một tiếng, nói với Lưu Vĩnh: "Đến Thư viện trước rồi sau đó mới đưa tôi đến công ty."


Lưu Vĩnh lúc này mới hồi thần lại, vội vàng khởi động xe. Ông khó có thể che dấu sự kinh ngạc trong lòng xuống, ngữ khí hồi nãy Hà Thúy Chi nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm đâu chỉ dùng từ dịu dàng có thể hình dung được chứ.

Hà Thúy Chi ở trong công ty nghiêm túc không cười nói tùy tiện, làm việc đanh thép, cấp dưới ở trước mặt anh đều không dám thở mạnh, ông ở trong công ty lâu vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy Hà Thúy Chi nói chuyện với người khác như vậy đấy.

Hà Nguyệt Tâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh cả, chiếc xe này anh không dùng nữa à?"

Hà Thúy Chi nhướng mày: "Em không thích sao? Hay là chúng ta đi đổi một chiếc khác? Hay là lại đi mua một chiếc em thích, được không."

Hà Nguyệt Tâm vội nói: "Không phải, bình thường mua xe mới không phải là bản thân lái trước sao, sao anh cả......"

Hà Thúy Chi lúc này mới hiểu rõ tại sao Hà Nguyệt Tâm lại xoắn xuýt như vậy rồi. Trước đây anh mượn cớ là mua xe cho mình, nhưng thực chất là mua cho Hà Nguyệt Tâm, giờ phải làm gì để cho qua cửa mới được.

"Tâm Tâm thử xe giúp anh, không phải cũng như vậy sao?" Hà Thúy Chi dịu dàng nói.

Hà Nguyệt Tâm nhìn vào mắt anh, có chút không tự tại dời ánh mắt đi chỗ khác. Anh cả thật là tiêu tiền như rác mà, xe mới của mình lại có thể tùy tiện đưa người khác lái, nhìn mặt thì cũng không thấy là thích lắm, vậy tại sao phải mua chứ?

Băng ghế sau đột nhiên rơi vào trầm mặc, Lưu Vĩnh ngồi đằng trước thở cũng không dám thở mạnh.

Hà Thúy Chi nhìn sau gáy em gái một mắt, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường anh đều dành thời gian trên xe để xử lý công việc, nhưng bây giờ anh lại không muốn lôi notebook ra tí nào cả.

Chỉ muốn ở chung với Hà Nguyệt Tâm nhiều thêm chút nữa thôi.

Hà Nguyệt Tâm đột nhiên như cảm ứng được điều gì đó, sờ sau gáy mình một cái rồi nhẹ nhàng "A" lên một tiếng.

Hà Thúy Chi nói: "Sao vậy?"

Hà Nguyệt Tâm kéo một chùm tóc từ sau gáy ra, hôm qua Olivia vì muốn cô thử quần áo nhìn đẹp hơn, đặc biệt làm tóc cho cô, thắt mấy lọn bím nhỏ cho cô, như vậy nhìn cô càng năng động tinh nghịch hơn.


Còn bây giờ sợi bím trên đầu đã bung ra một sợi rồi, trên tóc vẫn còn nếp gợn sóng.

Ngữ khí của Hà Nguyệt Tâm có chút tiếc nuối: "Bím của em bung ra rồi."

Hà Thúy Chi nhướng mày lên, nhìn vào lọn tóc bị bung ra trên đầu em gái, cọng tóc cong cong phồng phồng, nằm chung với mái tóc thẳng dài nhìn thật lạc loài.

"Anh giúp em thắt nha?"

Sau khi nói ra anh mới cảm thấy có chút hoang đường, anh không biết thắt bím. Chỉ là khi nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm nhíu mày anh liền có chút không vui, cho nên mới vô thức nói ra lời đó.

Hà Nguyệt Tâm quay đầu nhìn Hà Thúy Chi. Cơn tức hồi nãy đột nhiên bay biến mất rồi, anh cả còn biết thắt bím nữa à?

Cô không biết thắt bím, hơn nữa vị trí sau đầu tay cô với không tới. Nhưng thả ra như vậy nhìn không được đẹp, sợ rằng mọi người sẽ nhìn cô chằm chằm.

Hà Nguyệt Tâm nghĩ nghĩ rồi nhích lại gần Hà Thúy Chi một chút: "Không cần thắt đẹp quá đâu, có thể ra đường gặp người là được."

Hà Thúy Chi ngồi thẳng người dậy, dùng ngón tay chải mượt tóc của Hà Nguyệt Tâm, động tác dịu dàng đến lạ thường.

Sau đó anh dựa theo mấy lọn tóc chưa bung ra trên đầu cô mà thắt, động tác có chút vụng về.

Một lát sau, anh nhíu mày, cổ tay vì quá khẩn trương mà có chút đau nhức.

Không thể không thừa nhận, việc này khó hơn nhiều so với việc xử lý công việc.

Hà Nguyệt Tâm cảm nhận sự lôi kéo và cảm giác do dự ngẫu nhiên truyền đến trên tóc, lúc này mới phát hiện ra rằng thì ra Hà Thúy Chi cũng không biết thắt.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, chỗ nào đó trong nội tâm mềm mại dần đi, cô có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt không biết bắt đầu từ đâu trên lọn tóc của cô.


Lông mày của Hà Thúy Chi nãy giờ chưa từng dãn ra, vẻ mặt anh chăm chú, trên trán còn lấm tấm mồ hôi nữa.

Lưu Vĩnh không cẩn thận nhìn thấy cảnh tượng đằng sau, hận không thể tự chọt đui hai mắt.

Ông nhìn thấy gì vậy! Người trước giờ vẫn lạnh lùng như băng đá như Hà Thúy Chi thế nhưng lại đang thắt bím cho em gái mình ư?!

Cho dù đang đối diện với cuộc họp hạng mục cả tỷ thì vẻ mặt của Hà Thúy Chi cũng không khẩn trương như gặp kẻ địch mạnh như bây giờ!

Ông sắp không đè nén nổi sự ngạc nhiên trong lòng mình rồi! Mới nhậm chức ngày đầu tiên thôi mà ông đã phát hiện ra bí mật lớn như vậy rồi, Hà Thúy Chi thế nhưng lại là muội khống ư?

Thắt xong lọn bím dùng thun cố định lại. Hà Thúy Chi thở phào một hơi, nhìn thành quả của mình, tuy rằng hơi xấu, đứng chung với mấy lọn khác nhìn khác biệt rất lớn, nhưng nhìn xa thì thấy cũng khá ok.

"Xong rồi."

Hà Nguyệt Tâm đưa tay ra sau sờ thử liền cảm nhận được hình dạng đại khái của sợi bím. Tuy rằng thắt không được tốt lắm, nhưng cô đã hài lòng lắm rồi, hơn nữa trong lòng cũng thấy ấm áp hơn nhiều, cô cười và nói với Hà Thúy Chi: "Cảm ơn anh cả."

Hà Thúy Chi ngước đầu lên, nhịn không được sờ lên đầu cô một cái, dịu giọng nói: "Không có chi."

Điện thoại trong túi run lên, Hà Nguyệt Tâm lôi điện thoại ra.

Có người nhắn cô trong Wechat, cô mở ra xem, là nhóm lớp của trường trước, có mấy người đều đang tag cô. Đều là bạn học trước đây cả, đều đang hỏi cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Mọi người đều đang thảo luận cùng một chuyện, đó là hotsearch treo cả đêm qua trên Weibo.

Hà Nguyệt Tâm nhíu mày.

Lướt lên xem lịch sử hội thoại, lúc này cô mới biết được tiền căn hậu quả. Nguyên nhân khởi nguồn từ việc có người giúp cô cãi lại antifan, kết quả bị đám antifan quần công, còn bị tra ra địa chỉ IP, xác nhận là nick phụ của cô.

Nhưng cô căn bản là không lên Weibo, đào đâu ra nick phụ chứ?

Dứt khoát tải app Weibo về, cô nhấn vào xem thì thấy chủ để #Nick phụ của Hà Nguyệt Tâm# đang đứng trong top 7 của hotsearch. Nhiệt độ vẫn còn chưa lui.


【xswl, trách không được mấy người anh của cô ta đều không thích cô ta. Chỉ biết đâm chọc ngầm sau lưng thôi, còn là dùng nick phụ nữa chứ. Vừa dung tục vừa âm hiểm.】

(xswl: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là cười chết người rồi, là chữ cái đầu của câu 笑死我了, xiao shi wo le)

【Hình chụp chung của cô ta với mấy người anh trai còn không có lấy một tấm nữa là, ra ngoài ăn cũng không dắt cô ta theo, chỉ dắt Hà Nguyệt Dao thôi. Nhiều người không thích cô ta như vậy thì phải tìm nguyên nhân trên người mình chứ. Chọt chúng ta thì có ích gì?】

【Anh đại đào ra địa chỉ IP còn ở đây không? Chứng cứ này không đủ cho lắm, đào thêm nữa đi.】

【Còn cần đào nữa à? Căn bản là đã chắc như đinh đóng cột rồi còn gì, chẳn lẽ còn cho rằng Hà Nguyệt Tâm thật sự có fan ư?】

Cô biết có rất nhiều người không thích cô, chỉ vì cô không phù hợp phong cách hành sự của thiên kim hào môn, thậm chí có người còn gán tin đồn nhảm không hề có lên đầu cô nữa. Vừa mới bắt đầu cô còn thấy đau lòng, sau này dần cũng chai lì rồi, mắt không thấy lòng không phiền, tại sao phải tụt cảm xúc vì những lời công kích của nười lạ chứ?

Cho nên lúc nhìn thấy hotsearch vu khống cô dùng nick phụ để cãi nhau với anti thì cô cũng không có cảm giác gì.

Cô tiếp tục lướt xuống dưới, thẳng đến khi lướt tới một bình luận.

Đây là bình luận tìm ra địa chỉ IP cụ thể, thậm chí còn treo cả địa chỉ nhà và số điện thoại đăng kí của tài khoản kia ra nữa.

Cô đột nhiên ngồi thẳng người lên, lại cẩn thận nhìn lại địa chỉ và số điện thoại được treo ra đó, đây là số điện thoại của Mẹ Hứa, địa chỉ nhà cũng là của nhà bọn họ.

Thậm chí có người còn nói: "Gọi vào số máy đó đi, nghe coi có phải giọng của Hà Nguyệt Tâm không là biết chứ gì?"

Ngón tay cầm điện thoại của cô run lẩy bẩy.

Bây giờ điện thoại của Mẹ Hứa chắc đã bị gọi nổ đường dây luôn rồi, thậm chí còn có hàng ngàn hàng vạn người đang inbox chửi bà từ đầu đến chân, chỉ bởi vì mọi người đều cho rằng đó là nick phụ của cô! Điều làm Hà Nguyệt Tâm phẫn nộ nhất là, địa chỉ bị treo lên thế này, lỡ như có người đến quấy rầy hai người họ thì sao đây?

Trách không được Mẹ Hứa tại sao lại hỏi cô cách đăng kí tài khoản Weibo, Mẹ Hứa chịu không được mấy người đó mắng cô, cho nên mới lên mạng nói giúp cho cô, nhưng ngược lại lại bị mọi người quần công, ngay cả địa chỉ nhà và số điện thoại cũng bị tra ra.

Khóe mắt Hà Nguyệt Tâm dần đỏ lên, trong lòng vừa phẫn nộ vừa tức giận.

Trách không được Mẹ Hứa lại có chút khác thường, bà là sợ cô thấy hotsearch sẽ đau lòng.

Hà Thúy Chi thấy Hà Nguyệt Tâm nắm chặt điện thoại không nói một lời, thần sắc trên mặt cũng có chút không đúng, liền nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui