Những người có mặt trong phòng hiện giờ, trừ hai anh em Hà Thúy Chi ra, thì mặt ai cũng như đang gặp ma vậy.
Một người hỉ nộ không lộ, nói chuyện ngắn gọn lại lạnh lùng, sẽ không lãng phí thời gian với việc khác ngoại trừ công việc như Hà Thúy Chi, thế nhưng lại bỏ xuống công việc mà lựa quần áo cho em gái, hơn nữa còn lựa rất vui vẻ nữa chứ?
Olivia cũng thấy có chút kinh dị, nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm. Cô biết được rằng mấy người anh trai của Hà Nguyệt Tâm đều rất cưng chiều Hà Nguyệt Dao, mà làm lơ Hà Nguyệt Tâm.
Nhưng trước đây lúc đưa quần áo đến cho Hà Nguyệt Dao, Hà Thúy Chi cũng không có xuất hiện qua chứ đừng nói tới lựa quần áo cho Hà Nguyệt Dao.
Trên đùi Hà Thùy Chi đặt một máy notebook, nhưng mắt anh cơ hồ không hề liếc nhìn vào đó.
Lại lựa cho Hà Nguyệt Tâm thêm mấy bộ đồ, và cho ý kiến về việc phối thêm túi xách và giày gì.
Lý Nham đứng bên cạnh Hà Thúy Chi đã lâm vào trạng thái lão tăng rồi, bây giờ phát sinh thêm chuyện gì thì ông cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi. Mua xe cho Hà Nguyệt Tâm, mua quần áo cho Hà Nguyệt Tâm, bây giờ còn đích thân lựa quần áo cho cô ấy nữa chứ? Phải biết rằng Hà Thúy Chi của trước đây toàn bộ thời gian đều đặt hết lên công việc, không có khả năng lãng phí thời gian vào những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Hà Nguyệt Tâm ngày càng thấy kỳ quặc. Bị Hà Thúy Chi ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, còn lựa đồ cho cô nữa, điều này cũng quá kỳ quặc rồi chứ!
Hà Nguyệt Tâm nhịn không được mở miệng: "Anh cả......Hay là anh, nếu anh có chuyện gì thì đi làm trước đi?"
Hà Thúy Chi ôn hòa nói: "Anh không có việc gì khác để làm cả, em cứ coi anh như không khí là được."
Muốn anh từ bỏ game thay đồ mới phát hiện được này, anh có chút không nỡ.
Lúc Olivia ướm thử một bộ quần áo mà mình thấy đẹp lên người Hà Nguyệt Tâm, Hà Thúy Chi lại phủ định và yêu cầu đổi qua bộ khác, thì Olivia cuối cùng cũng nhịn không được rồi: "Ngài đây là sở thích gì vậy? Thử quần áo là chuyện của phụ nữ bọn tôi, anh cứ ở đây là sao chứ."
Cũng chỉ có mình Olivia dám nói những lời này một cách trắng trợn như vậy trước mặt Hà Thúy Chi thôi. Mặt mũi Lý Nham tái mét, những người còn lại trong phòng đều kinh hoàng khiếp sợ, sợ rằng Hà Thúy Chi bị nói như vậy sẽ nổi giận.
Nhưng Hà Thúy Chi lại không hề giận dỗi chút nào cả, anh nghiêm túc nói: "Em ấy là em gái tôi, em ruột đấy."
Cho nên anh muốn chơi trò thay quần áo với em gái thì có gì không đúng chứ?
Cho dù Olivia có không bằng lòng, Hà Nguyệt Tâm có không quen như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải hoàn thành hết việc phối hợp tất cả đống đồ đó, và trong đó có hơn một nửa đều là do Hà Thúy Chi chọn ra cả. Anh còn nêu ra một số yêu cầu kỳ kỳ quái quái nữa, ví dụ như là váy đầm hay quần đều không được ngắn quá.
Điện thoại của Hà Thúy Chi đột nhiên run lên, anh hướng mắt về phía điện thoại.
Hiển thị trên điện thoại là tên của Hà Tinh Hoài.
Anh đi ra khỏi phòng, bước vào thư phòng ngồi xuống rồi mới bắt máy.
Bên Hà Tinh Hoài có chút ồn, ngữ khí cũng có chút mệt mỏi, có chút không để tâm và lạnh lùng: "Nghe nói anh muốn tìm ba mẹ ruột cho Dao Dao, còn muốn đưa em ấy về bên ba mẹ ruột phải không?"
Hà Thúy Chi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng vậy."
Anh đoán ra được nguyên nhân Hà Tinh Hoài gọi cuốc điện thoại này rồi. Hà Nguyệt Dao sau khi nghe anh nói vậy thì điều đầu tiên làm chắc chắn là tìm sự trợ giúp của những người anh trai còn lại ngay.
Kiếp trước anh cũng như Hà Tinh Hoài vậy. Ở trong mắt anh, Hà Nguyệt Dao là đứa em gái ngây thơ thẳng tính, cho dù đôi lúc có chút vô cớ gây rối đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là do nuông chiều mà ra thôi, không có gì to tát cả.
Cũng là do đã trải qua trùng sinh rồi anh mới phát hiện ra rằng nội tâm Hà Nguyệt Dao thế nhưng lại ích kỷ và giả dối đến vậy. Sau khi nhà họ Hà phá sản, sợ rằng phải gánh nợ chồng chất nên đã lập tức biến mất không thấy bóng dáng, đợi đến sau khi bọn họ đông sơn tái khởi rồi thì lại muối mặt tìm đến bọn họ.
Đúng là lòng người ấm lạnh mà.
Giọng nói của Hà Tinh Hoài lạnh đi trông rõ rệt: "Nguyên nhân?"
Giọng nói Hà Thúy Chi nhàn nhạt: "Quan hệ huyết thống không thể cắt đứt được, tìm ba mẹ ruột là chuyện tốt, em ấy không nên từ chối."
Hà Tinh Hoài nhíu mày, lời này tuy rằng không sai, nhưng 17 năm rồi đều không có tìm ba mẹ ruột cho Hà Nguyệt Dao, tại sao đột nhiên lại muốn tìm chứ?
Hà Thúy Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất nhẹ: "Em có từng nghĩ là tại sao em ấy lại không chịu tìm ba mẹ ruột của mình hay không? Thậm chí là qua nhiều năm như vậy rồi em ấy cũng hề nhắc đến dù chỉ là một câu."
Ai có thể có tiền hơn nhà họ Hà được chứ?
Hà Nguyệt Dao không chịu từ bỏ không phải là bọn họ, mà là cuộc sống xa xỉ hư vinh của bây giờ.
Hà Tinh Hoài sững sờ. Từ nhỏ anh đã biết Hà Nguyệt Dao được ba mẹ nhận nuôi từ viện mồ côi. Nhưng dù gì thì đó cũng là ba mẹ ruột của em ấy, nhiều năm như vậy, Hà Nguyệt Dao ngay cả nhắc cũng không nhắc đến.
Vậy thì đích thực là có chút kỳ lạ.
"Anh có ý gì?"
Giọng nói Hà Thúy Chi lạnh hẳn đi: "Hà Nguyệt Dao không hề ngây thơ lương thiện như ngoài mặt như vậy đâu."
Tay cầm điện thoại của Hà Tinh Hoài khựng lại.
Ở trong mắt anh, Hà Nguyệt Dao chỉ là một đứa em gái thích làm nũng lại ngây thơ đáng yêu mà thôi.
Tại sao Hà Thúy Chi lại nói em ấy không lương thiện chứ?
Nhất thời anh có chút không biết làm sao, nhưng việc tìm ba mẹ ruột đích thực là một chuyện tốt, điều này không cần nghi ngờ gì nữa. Cho dù anh có cưng chiều Hà Nguyệt Dao như thế nào thì cũng không thể thị phi bất phân như vậy được.
Giây lát sau, Hà Tinh Hoài mở miệng: "Được. Em đồng ý việc tìm ba mẹ ruột cho Dao Dao."
Anh nói tiếp: "Còn về việc anh nói là trả Dao Dao về với ba mẹ ruột thì đợi em về mới nói tiếp."
Nói xong anh cúp máy luôn.
Hà Thúy Chi thở dài một hơi, lời Hà Tinh Hoài nói với anh tỏ rõ em ấy giữ thái độ trung lập.
Trước mắt thì bao gồm cả Hà Tinh Hoài thì mấy đứa em trai đều rất cưng chiều Hà Nguyệt Dao, còn Hà Nguyệt Tâm thì chỉ có một mình anh cưng chiều thôi.
Nhưng rõ ràng em ấy mới là em gái ruột của bọn họ.
Ánh mắt anh dừng lại tại một bức tranh treo trong thư phòng, đằng sau bức tranh đó là một tủ bảo hiểm, nếu như không phải trước khi qua đời ba mẹ từng nói với anh thì anh cũng không biết trong nhà còn có một tủ bảo hiểm như vậy.
Bên trong tủ bảo hiểm là một bản di chúc.
Sau khi bố mẹ qua đợi, phần lớn cổ phần công ty đều để lại cho anh, anh thuận lý thành chương mà thừa kế công ty, mấy người em trai còn lại thì thừa kế phần cổ phần còn lại và một ít bất động sản.
Còn phần di sản trong phần di chúc này là dành cho Hà Nguyệt Tâm.
Nhưng có một hạn chế, đó là Hà Nguyệt Tâm phải thành niên rồi mới có thể thừa kế được.
Kiếp trước, lúc cách thời điểm Hà Nguyệt Tâm thành niên còn vài tháng nữa thì đột nhiên gặp phải khủng hoảng kinh tế, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hà đều bay biến hết không nói, mà còn nợ nần chồng chất nữa, tự nhiên là không có chia gia sản gì cho Hà Nguyệt Tâm rồi.
Cho nên Hà Nguyệt Tâm vẫn luôn không biết đến chuyện có di sản này.
Từ lúc anh được trùng sinh thì anh đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để đối đầu với cuộc khủng hoảng kinh tế sắp tới này, anh đã chuyển dời chiến lược trọng tâm của Hà thị, cũng đang dần tách khỏi những hạng mục sẽ gặp phải tổn thất lớn sau cuộc khủng hoảng kinh tế.
Sự phồn hoa đầy ấp này đều là món quà anh muốn tặng cho Hà Nguyệt Tâm.
Nếu như nhà họ Hà phá sản thì anh lấy gì để đối tốt với Hà Nguyệt Tâm đây?
Anh đặt điện thoại lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, trong đầu đang tính toán những bước đi tiếp theo.
Lúc này, trong phòng Hà Nguyệt Tâm, Olivia đã phối hết đồ, chụp ảnh lại, in ảnh ra, rồi dán hết trên tủ quần áo, như vậy thì lúc Hà Nguyệt Tâm muốn mặc thì có thể trực tiếp lựa theo như trong hình.
Nhưng quần áo có chút nhiều, đặt hết trong phòng Hà Nguyệt Tâm thì có chút không đủ chỗ chứa.
Hà Thúy Chi nghe thấy Quản gia nói vậy liền nhíu chặt mày lại: "Tại sao lại không đủ? Lầu 3 có bao nhiêu căn phòng?"
Quản gia thành thật báo cáo: "Lầu 3 ngoại trừ phòng ngủ của hai Tiểu thư thì tất cả những phòng còn lại thì có ba căn phòng đều được dùng để chứa quần áo của Hà Nguyệt Dao Tiểu thư, và cũng không còn phòng trống nào nữa."
Khó khăn lắm mới lựa hết quần áo cho Hà Nguyệt Tâm, bây giờ lại vấp ngã trên vấn đề phải để đồ ở đâu.
Còn Hà Nguyệt Dao một người chiếm hết nhiều phòng như vậy sao? Hà Nguyệt Tâm chỉ có một căn phòng thôi sao?
Em gái ruột của mình ở trong nhà sống còn không bằng một đứa con nuôi sao? Đây là đạo lý gì chứ?
Hà Thúy Chi đè nén lửa giận nói: "Dời hết tất cả quần áo của Hà Nguyệt Dao lên lầu 4 cho tôi. Sau này tất cả phòng trên lầu 3 đều là của một mình Tâm Tâm thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...