Sau giờ truy bài buổi sáng, Nghiêm Khoan dáng vẻ nghiêm túc đi vào phòng học, ánh mắt nhìn lướt qua vị trí của Cố Chỉ cùng Thẩm Úc.
"Cố Chỉ, Thẩm Úc, hai em ra đây, giáo viên có việc tìm các em.
"
Cố Chỉ nhíu mày, đem mái tóc mềm mại Thẩm Úc làm cho lộn xộn, nhất thời tâm tình tốt hơn không ít.
"Anh ở đây, có việc anh thay cậu chịu trách nhiệm.
"
Tuy nói như vậy nhưng Thẩm Úc vẫn rất lo lắng.
Khóe miệng mím thẳng, theo Cố Chỉ đi tới văn phòng.
Kết quả còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói kích động của giáo viên Tiếng Anh vang cả văn phòng.
"Thầy Nghiêm, thầy là chủ nhiệm của lớp một năm ba, chuyện này thầy rốt cuộc có quản không?"
"Tôi dạy học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải loại học sinh này.
"
Giáo viên Tiếng Anh mặt đỏ bừng, liên tiếp mà hướng Nghiêm Khoan phun nước miếng.
Nghiêm Khoan vốn dĩ nghĩ hai học sinh làm vậy là không đúng, dù sao giáo viên Tiếng Anh nói có bằng có chứng, nhưng hiện tại Nghiêm Khoan cảm thấy có điều cần hỏi học sinh.
Đột nhiên hắn thấy hai người đứng ở cửa, lại nhìn nhìn giáo viên Tiếng Anh còn đang kích động oán giận, ngay lập tức mở miệng nói: "Hai em vào đi.
"
Giáo viên Tiếng Anh ngừng nói, nhất thời sửng sờ ở đó không biết nói cái gì cho phải.
Ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nghiêm Khoan: "Thầy Nghiêm, sao thầy lại gọi hai học sinh này tới?"
Có điều trong lòng không thoải mái.
Rõ ràng việc này hết thảy đều là vấn đề của Thẩm Úc, chẳng lẽ Nghiêm Khoan không tin tưởng mình?
Giáo viên Tiếng Anh càng nghĩ càng giận, có chút mất hứng nhìn chằm chằm Thẩm Úc.
Kết quả lại chống lại một đôi mắt đen sắc bén.
Một giáo viên ở bên cạnh không quá thích giáo viên Tiếng Anh, liền tức giận mà nói: "Chẳng lẽ cô cứ mở miệng nói là được, lại không cho học sinh nói sao?"
Giáo viên Tiếng Anh vốn muốn nói lại, nhưng thấy người nói là giáo viên hơi lớn tuổi liền yên lặng mà ngậm miệng.
Nghiêm Khoan đối với loại tình huống này cũng coi như có kịch vui để xem.
Giáo viên Tiếng Anh hôm nay từ sớm đã đến văn phòng, từ tiết truy bài buổi sáng đến bây giờ vẫn luôn mở miệng nói không ngừng.
Nghiêm Khoan cũng đã bị cô ta nói đến đau đầu.
Nhưng là lễ phép cần có vẫn phải có, dù sao tất cả mọi người vẫn là đồng nghiệp.
Lịch sự cười với giáo viên Tiếng Anh: "Lí Dung, tôi hỏi bọn nhỏ tình huống trước, nếu thật sự như lời cô nói, vậy tôi nhất định sẽ bảo tụi nhỏ nhận lỗi với cô.
"
Giáo viên Tiếng Anh tên là Lí Dung, bởi vậy mở to hai mắt nhìn, kêu la: "Thầy Nghiêm, thầy không tin tôi phải không, thầy có từng thấy tôi nhằm vào ai bao giờ chưa?"
Nghiêm Khoan bị nói đến đau đầu, cũng không để ý Lí Dung, trực tiếp nhìn về phía Cố Chỉ: "Cố Chỉ, em ngồi cùng bàn Thẩm Úc, nói xem tình huống ngày hôm qua như nào.
"
Cố Chỉ nhẹ nhàng cười, cũng không đổi trắng thay đen như Lí Dung, trực tiếp đem tình huống ngày hôm qua một năm một mười mà nói cho Nghiêm Khoan.
"Tuy rằng bình thường tiểu Thẩm thành tích không tốt, nhưng mỗi lần thi làm bài hầu như đều đúng, chẳng qua làm không kịp mà thôi, cũng không biết tại sao qua miệng giáo viên Tiếng Anh lại biến thành cặn bã rồi.
"
Đôi mắt Cố Chỉ hàm chứa ý cười, nhưng giáo viên Tiếng Anh lại cảm thấy mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Nhất thời không có cách nào mở miệng phản bác.
Cố Chỉ tiếp tục nói: "Xem dáng vẻ mắng người của cô hôm qua thành thạo như vậy, em nghi ngờ mỗi lần thi xong tiểu Thẩm có phải đều sẽ bị cô mắng một trận hay không?"
Chuông cảnh giác trong lòng giáo viên Tiếng Anh vang lên.
Đúng lúc này phó hiệu trưởng tiến vào.
Lí Dung vừa nhìn thấy liền giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, tỏ vẻ đáng thương mà nhìn về phía hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...