Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 27: Ân ái trên xe buýt (3)
 
Sau khi cao trào côn thịt nửa mềm nửa cứng, Cố Tranh không rút ra mà xoa nắn dâm thủy hòa với tinh dịch bên trong biên độ nhỏ.
 
Cũng không biết là mật dịch của ai chảy tí tách xuống mặt đất, đọng thành một vũng nước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đàn ông chặn người lại lần nữa, đặt lên ghế, tách hai chân ra đặt trên lan can, thế này Trường Ngọc mở hai chân ra đối diện với Cố Tranh.
 
Miệng huyệt ẩm ướt ngượng ngùng bị làm mở ra một cái lỗ nhỏ, mật dịch trắng ẩn ẩn chảy ra bên trong huyệt nhỏ đỏ sẫm, trong huyệt còn mềm mại núc ních muốn nuốt tinh dịch lại, Cố Tranh nhìn thấy một màn này khóe mắt đỏ lên.
 
Côn thịt vừa bắn ra lại cứng lên một lần nữa, thậm chí còn lớn hơn chút so với trước đó.
 
Hoa huyệt run rẩy đổi diện thẳng với côn thịt, chỉ cần anh ưỡn eo một cái là có thể cho cả cây vào, theo lý mà nói không hợp logic nhưng trong giấc mơ có gì không thể chứ?
 
Vị trí rất hợp tâm ý của anh, anh cởi hết áo và nội y của Trường Ngọc, chỉ để lại một cái váy bị tinh dịch làm ướt nhẹp.
 
Đầu ti đã cứng, anh cúi người cắn một viên, thuận thế nâng cao vật lớn đâm vào huyệt nhỏ.
 
“Phốc phốc phốc.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dâm thủy bị côn thịt gạt ra, bắn tung téo lên âm mao.
 
“A…” Trường Ngọc không nhịn được rên rỉ, tay nắm lan can, thân thể hơi cong về phía trước, thuận tiện cho Cố Tranh dễ liếm láp hơn.
 

Cố Tranh hôn vang lên tiếng “chậc chậc”, dưới hông lại mạnh mẽ vô cùng, chín cạn một sâu, đâm đến mức Trường Ngọc nổi điên, ngón tay luồn vào tóc ngắn gọn gàng của anh, có chút đâm tay ghim vào da thịt trơn mềm của cô, vừa ngứa vừa đau, còn kèm theo một chút khoái cảm.
 
“Ừm… nặng hơn chút nữa…. a… thoái mái quá.”
 
Hai mắt Trường Ngọc híp lại, miệng nhỏ phun ra lời nói lung tung, Cố Tranh lại yêu chết bộ dạng say mê này của cô, dưới thân ra sức hơn nữa, đâm vào điểm lồi trong hành lang mài rồi lại cọ, làm cho khuôn mặt nhỏ của cô đỏ hồng, sa vào dục vọng sâu hơn nữa.
 
Đầu ti cứng thắng xinh đẹp được chăm sóc, nước miếng bôi khắp bầu vú yêu kiều, tô điểm trong cơn sóng lớn trắng lóa, vừa sắc tình lại quyến rũ, làm cho anh duỗi đầu lưỡi ra trêu chọc.
 
“Ừm… bên này cũng muốn.”
 
Tay nhỏ trắng nõn nắm chặt một bên khác, bàn tay kẹp lấy ma sát đầu ti, một điểm đỏ thắm bị chọc cho cứng lên.
 
Cố Tranh há miệng ngậm vào.
 
“Ưm a…”
 
Đầu lưỡi thô ráp đảo qua ngón tay, cuốn lấy hồng mai giữa ngón tay, Trường Ngọc cầm lấy nhũ hoa của mình theo bản năng, bóp thành hình dạng giọt nước muốn cho anh nếm thử.
 
Tất nhiên không đạo lý bỏ qua mỹ thực được dâng lên được, người đàn ông đỡ đôi thỏ con tuyết trắng của cô cắn đến khi ửng đỏ không nỡ buông ra, dưới hông quyết tâm chui vào, làm đến mức phía sau lưng mềm mại của Trường Ngọc cọ xát phải chỗ tựa lưng, mặc dù không đau nhưng Cố Tranh vẫn kéo người lại, nhấn vào trong lòng.
 
Trong mũi ngập tràn mũi hormone đàn ông nồng đậm, còn có dâm thủy của mình và tinh dịch của anh, lộ ra sự dâm đãng bừa bãi. Trường Ngọc không còn ý thức, chỉ biết hùa theo động tác của anh, nhưng mà càng về sau căn bản không theo kịp Cố Tranh, chỉ có thể mềm nhũn bị chi phối thay đổi tư thế.
 
Không nhớ nổi đây là lần cao trào thứ mấy, Trường Ngọc bị anh ôm trên đùi, hai chân khoác lên khuỷu tay anh, lấy tư thế con nít đi vệ sinh mở rộng ra, dâm thủy bắn ra rơi trên ghế ngồi phía trước.
 
 Thậm chí đôi mắt mông lung nhìn mật dịch của mình trào ra xẹt que thành một đường cong trên không trung, rơi trên ghế dựa màu lam, lưu lại dấu vết mờ miwf.

 
Giống như tín hiệu đánh vỡ ảo cảnh, toàn bộ ý thức Trường Ngọc trở lại cơ thể, lúc này mới phát hiện mình và Cố Tranh thật sự làm trên xe!
 
Cùng lúc khi suy nghĩ này bật ra, ánh mắt sáng rực.
 
Ánh mắt cười nhạo buồn cười rơi vào trên người cô.
 
Trường Ngọc bỗng nhiên cứng đờ, che mặt lắc đầu, chật vật muốn đứng dậy khỏi người anh.
 
Đường hành lang bỗng nhiên thít chặt, vòng eo vừa xoay vừa di chuyển, người đàn ông mắng một tiếng, cuối cùng không khống chế nổi thất thủ bắn ra trong tử cung Trường Ngọc.
 
Trước kia lúc Trường Ngọc bị bắn vào cũng sẽ tiến vào cao trao ngắn ngủi, nhưng mà lần này bối rối gần như không phân biệt được, nức nở muốn đi tìm chỗ chui vào.
 
“Không, không nên nhìn ta!”
 
Đường hành lang kẹp rất chặt, Cố Tranh căn bản không rút ra được, cũng ngay vừa bắn ra mềm hơn chút, nếu không dựa theo kích thước trước đó bị kẹp nhất định sẽ đau.
 
Nhưng anh không quản được những thứ nào, vội vàng che mắt Trường Ngọc.
 
“Ngọc Nhi, không có người.” Người đàn ông ôm trọn cô vào lòng, không cho cô lộ ra ngoài một chút nào, “Trong giấc mộng của em trừ anh ra không có người khác.”
 
“Đều là ảo giác của em, đừng nghĩ đến người khác được không?”
 
Cái ôm rắn chắc giọng nói ấm áp kéo ý thức hốt hoảng của cô trở lại một chút, nhưng mà cô vẫn không dám, biết là một chuyện cảm giác lại là một chuyện khác.

 
Cô cảm giác có người đang nhìn mình!
 
Toàn thân Trường Ngọc run rẩy, tiến vào vòng ôm của anh, dùng cả tay chân.
 
Người đàn ông choàng cái áo choàng dài, che phủ người cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra gần nửa khuôn mặt, khuôn mặt vốn dĩ đỏ bừng giờ phút này đã sợ đến tái nhợt, lọn tóc ướt sũng lộn xộn sau khi ân ái lộ ra sự đáng thương.
 
Cố Tranh mím môi, hối hận đã muốn cô trong cảnh tượng này, tim anh đau hôn trán cô mọt cái, giọng nói ấm áp an ủi: “Ngọc Nhi nhìn xem không có người, em xem chúng ta đang ở đâu đây?”
 
Mắt Trường Ngọc đỏ lên, thút tha thút thít trả lời: “Trên xe…”
 
“Xe gì?”
 
“…Xe buýt.”
 
“Không đúng, là xe riêng.”
 
Trường Ngọc nghi ngờ.
 
“Em ngẩng đầu nhìn một chút đi. Anh nói đúng không.” Cố Tranh nhẹ nhàng dỗ dành.
 
Trường Ngọc cắn môi dưới, đầu hơi nâng lên một chút lại nhanh chóng rụt lại, “Anh gạt người! Rõ ràng là xe buýt>”
 
Cố Tranh lắc đầu, “Không đúng, em nhìn lại cẩn thận xem.”
 
Giọng nói anh khàn khàn gợi cảm chậm chạp dịu dàng, “Em nhìn xem, trong xe riêng, kính được phủ giấy nhám chặn ánh sáng, sắc trời tối sầm, chúng ta ở trong rừng cây, xung quanh không có người…”
 
Bên tai truyền đến âm thanh của anh, Trường Ngọc thử ngẩng đầu thăm dò, vậy mà lại thật sự giống như anh nói!  Mắt Trường Ngọc sáng bừng, ánh mắt nhìn về phía Cố Tranh không còn che giấu.
 

Cố Tranh hơi buồn cười, hôn lên gương mặt cô.
 
Trường Ngọc chui ra khỏi áo khoác, bả vai trần truồng lấm tấm dấu dâu tây, lọn tóc nhu thuận đảo qua cổ anh, trong nháy mắt bị Trường Ngọc cọ qua cọ lại dục vọng lại nổi lên.
 
Cổ họng anh hơi nghẹn mở miệng nói: “Vừa nãy chúng ta ân ái ở chỗ này, em cưỡi trên người anh, lắc mông khóc lóc muốn anh…”
 
Trường Ngọc quay đầu, đỏ mặt che miệng của anh, đôi mắt hạnh trợn tròn, vừa thẹn lại vừa giận, hận vừa nãy lỗ tai mình quá dài.
 
Cố Tranh nhìn cô, lè lưỡi đảo quanh lòng bàn tay cô, Trường Ngọc ngứa muốn rụt tay lại, anh còn không buông tha theo tới.
 
“Cố Tranh!” Trường Ngọc ngượng ngùng.
 
“A.” Cố Tranh hít vào.
 
Trường Ngọc dừng tay lại, lo lắng hỏi anh: “Anh sao vậy?”
 
“Chặt quá, kẹp anh đau.” Người đàn ông tủi thân nói: “Ngọc Nhi thả lỏng chút.”
 
Trường Ngọc thấy biểu cảm của anh không giống giả, lúc này mới nhớ tới mình còn trong cơ thể mình, vừa nãy cô quá khẩn trương có thể đã kẹp anh đau, vội vàng buông lỏng đường hành lang, đang muốn để anh rút ra, ai ngờ cô thả lỏng anh lại đâm thẳng vào trong.
 
Người đàn ông hôn lên từng tấc từng tấc ngón trỏ của cô.
 
Giọng nói mập mờ: “Đúng, thế này là vừa vặn.”
 
Trường Ngọc tức giận đánh lồng ngực anh, sau đó người đàn ông liền đâm vào hoa tâm của cô tầng tầng lớp lớp, cô lập tức bị trút sức lực, bị người ôm lấy làm theo anh muốn.
 
“Ngọc Nhi ngoan, chúng ta làm một lần nữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận