Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 12: Anh muốn cái gì
 
Nói xong Trường Ngọc đi thẳng ra ngoài, căn bản không dám nhìn thêm Hồ Ti Tùng một chút.
 
Tình tiết người đàn ông vào nhà vệ sinh quấy rầy mình trong tưởng tượng không xuất hiện, màn đêm buông xuống cuối cùng Trường Ngọc cũng có thể an ổn về đến nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vào trong phòng lập tức cởi quần áo và nội y ra, đổi váy dây thoải mái nằm trên giường không muốn di chuyển dù chỉ một chút.
 
“Leng keng…” Điện thoại truyền đến tiếng thông báo.
 
Ôm gối ôm trong ngực, một mắt không mở ra nổi, một mắt khác híp nửa cầm lấy điện thoại, mở màn hình.
 
[Crush: Đến nhà chưa?]
 
Trường Ngọc: …
 
Cô không muốn để ý, Hồ Ti Tùng vừa mới giở trò thêm wechat của cô, ngay trước mặt nhiều người như vậy cô cũng không tiện không cho, cho xong cô liền hối hận, nhưng mà không có cách nào chỉ có thể cố gắng hết sức không để ý tới không trả lời, để anh ta biết khó mà lui.
 
Rõ ràng chỉ là đi đón người, ăn cơm, lại mệt mỏi kinh khủng như đánh trận, Trường Ngọc co ro thân thể, vùi cả người lại.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày này vẫn luôn không nằm mộng xuân, Trường Ngọc còn tưởng rằng đã qua rồi, ai ngờ mơ một cái liền phát hiện mình nằm trong lòng ai đó.
 
Người đàn ông ngửi cạnh cổ cô, đầu tóc chọc Trường Ngọc ngứa ngáy, muốn né ra, người đàn ông lại dùng bàn tay giữ sau gáy cô.

 
“Trên người cậu có mùi người đàn ông khác.” Bỗng dưng bên tai truyền đến lời nói như thế, Trường Ngọc khẽ giật mình.
 
Sao mà mộng xuân còn có thể mơ tới Cố Tranh ghen vậy?
 
Còn chưa nghĩ rõ ràng cổ đã trơn ướt một trận.
 
“A…!” Cô mở to hai mắt.
 
Người đàn ông mút cái cổ trắng muốt lần này tới lần khác, bờ môi ướt át hút rồi lại cắn, đầu lưỡi thô ráp liếm láp làn da nhẵn mịn, cho đến khi đỏ lên mới chuyển sang chỗ khác.
 
Đầu ngón tay thon dài đẩy dây áo mảnh mai của cô xuống, nửa bầu vú không thể chờ được nữa nhảy ra ngoài.
 
Người đàn ông cũng không để ý nó, mặc cho nó nhảy lên bắn ra hai lần trên không trung tịch mịch, thoáng lộ màu đỏ ửng mập mờ.
 
Cho đến khi liếm đến bả vai mượt mà, anh mới dừng lại.
 
Kéo khuôn mặt mơ mơ màng màng của cô gái qua, đối diện với ánh mắt Trường Ngọc là anh biết cô động tình.
 
Miệng nhỏ hơi mở ra, hô hấp từng chút từng chút, Cố Tranh có thể nhìn thấy cái lưỡi phấn nộn ẩn nấp bên trong.
 
Ngón trỏ đè lên môi đỏ tươi đâm vào trong, trêu chọc đầu lưỡi trơn mềm kia, quấy một ao xuân thủy, mô phỏng động tác làm tinh vừa đi vừa về trơn trượt.
 
“Ưm… a a…”
 

Trường Ngọc hùa theo mở miệng ra đầu lưỡi không học tự thông liếm vòng quanh ngón tay, mút vào giống như kẹo, liếm ngón trỏ ướt đẫm. Thân thể lần theo tiến tới hơi thở người đàn ông theo bản năng, cho đến khi hai viên tròn dán trên nhũ hoa hơi lạnh lẽo của người đàn ông.
 
“A…” Trường Ngọc vuốt ve hai chân, thỉnh thoảng ma sát chân người đàn ông, nhóm lửa thân trên.
 
“Muốn… Ưm…”
 
Người đàn ông chỉ cảm thấy toàn thân bắt lửa, rèm bị kéo sang một bên, ánh trăng sáng tỏ bao phủ người phụ nữ trước mặt, vừa thanh thuần lại quyến rũ.
 
Anh không nhịn được rút tay ra khỏi miệng cô, ngón tay kéo ra một sợi bạc óng ánh, anh cũng không ghét bỏ, nhét vào miệng hôn lên. Một tay khác đặt trên thỏ ngọc, vuốt ve đầu tin, thân thể Trường Ngọc lập tức mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, mặc anh xoa nắn.
 
Môi mỏng nhếch thành một đường sắc bén, mắt đen lạnh như đầm âm u đáy cốc, gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm người phụ nữ.
 
Quần áo bên hông, đồ lót cũng lộ ra lúc vuốt ve, có thể nhìn thấy rõ ràng một khối nhỏ ướt át trong suốt, màu đen loáng thoáng.
 
Anh nhịn một chút, đẩy hai chân cô ra để cô dạng chân ngang hông mình, ngón tay đặt lên rìa quần lót, vật lớn dưới quần suýt nữa muốn đâm với cả đồ lót, nhưng biểu cảm trên mặt lại tỉnh táo dị thường.
 
“Ngọc nhi, ban ngày xảy ra chuyện gì? Nói cho tớ.”
 
Anh lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp khóe miệng cô, Trường Ngọc chỉ muốn để anh tiến vào trong miệng cô, căn bản không nghe rõ anh đang nói cái gì.
 
“Cho tớ… Cố Tranh.”
 
Hai cái tay trắng khoác trên vai Cố Tranh, một đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn anh, đối đầu với đôi mắt ướt nhẹp này, Cố Tranh thở dốc một hơi, nhắm mắt lại một lát rồi lại mở ra.

 
“Cậu muốn cái gì?” Người đàn ông hướng dẫn từng bước.
 
“Ưm…” Đầu óc hỗn độn cố gắng làm rõ ý nghĩ của mình, một lát sau cong môi hôn lên môi người đàn ông: “Muốn hôn hôn… Còn muốn ôm một cái.”
 
Cố Tranh gần như bị lời nói trẻ con chọc cười, anh hôn trán cô một cái, tách môi ra như cô mong muốn.
 
“Sao cậu vẫn đáng yêu như thế.” Cảm thán bao phủ trong tiếng nước bọt.
 
Ngón tay cách quần lót đẩy âm đế cô ra, đã ướt đẫm như anh dự đoán, lầy lột không chịu nổi, anh đụng một cái bên trong huyệt nhỏ liền dùng sự nhiệt tình lớn nhất ôm lấy ngón tay đi vào trong.
 
“Tiểu gia hỏa tham ăn.”
 
Cố Tranh cười khẽ, đầu lưỡi tinh tế liếm qua một một tấc trong khoang miệng cô, ăn sạch sẽ mật dịch trong miệng cô, một tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng thặt chặt.
 
Ngón tay nắm lấy hoa châu, vải vóc cọ xát hoa huyệt làm Trường Ngọc thoải mái chảy mật dịch ra thấm ướt quần người đàn ông.
 
“A a… Ưm…”
 
Trường Ngọc nhắm mắt lại, hạ thân va vào ngón tay anh, mong muốn ngón tay đi vào trong. Nhưng ngón tay lại vẫn cứ không theo ý cô, mấy lần đều cọ xát miệng huyệt mà không đi vào.
 
“Hu hu… Đi vào đi…”
 
Khóe mắt chứa nước mắt, vệt đỏ khiêu khích, Cố Tranh suýt nữa không nhịn được, trực tiếp đâm vào, dùng côn thịt đâm cho cô dâm thủy chảy ròng.
 
Nhưng mà vẫn chưa được, anh sợ Trường Ngọc sẽ phát hiện giấc mơ của mình xảy ra vấn đề gì, anh không thể xác định khi Trường Ngọc biết mình xem như quỷ hồn mượn giấc mơ của cô làm ra chuyện như vậy với cô thì có sợ hãi, nổi giận không.
 
Anh không dám cược dù chỉ một chút, dù sao trên đời này cũng chỉ có Trường Ngọc nhớ mong anh.

 
Nghĩ như vậy càng ôm người chặt hơn nữa.
 
Biên độ động tác bóp dưới tay càng lúc càng lớn, chân trâu bên trong bị xoa đến mức biến lớn, sưng đỏ lên, giống như viên anh đào đáng yêu.
 
Trường Ngọc mềm nhũn thành một vũng nước, bất lực ngẩng đầu lên, cổ trắng muốt cong thành một đường cong duyên dáng, tay nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông, cắn môi dưới, ngọn lửa dục vọng đấu đá lung tung trong cơ thể.
 
“Muốn…”
 
“Muốn cái gì?”
 
Trường Ngọc lắc đầu, không nói nên lời.
 
“Vậy… Tớ buông tay.” Cố Tranh nói cái liền muốn buông tay, Trường Ngọc mở mắt ra, ôm lấy cánh tay của anh, nức nở xin anh.
 
“Không muốn!”
 
“Rốt cuộc có muốn hay không?” Cố Tranh cười.
 
Trường Ngọc gật đầu liên tục.
 
Ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo khe miệng nhỏ mở ra, Cố Tranh nhìn cô, “Muốn cái gì?”
 
Mặt Trường Ngọc đỏ ửng, “Muốn Cố Tranh… vật lớn đâm vào… làm tớ.”
 
Cố Tranh bỗng nhiên cứng đờ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cởi quần lót cô, hung hăng đâm vào thân thể ướt đẫm của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận