Quy tắc thứ ba để trở thành tâm phúc của ông chủ: trước tám giờ phải hiện diện trước mặt ông chủ.
Trì Tự hiểu rõ, nhân tài đến Đại Hòa phải nói là tầng tầng lớp lớp, bằng cấp của anh cùng với lí lịch căn bản là không đủ tư cách có được lương cao cùng chức vị cao được.
Việc anh có thể làm chính là kéo gần quan hệ của mình với ông chủ, khiến Triệu Thụy Hoài xem anh là người một nhà.
Thế nên anh mới có thể tới đưa bữa sáng cho Triệu Thụy Hoài.
Nhưng...!
Vấn đề là.
Là một nhân viên, mỗi sáng đều làm thức ăn đưa đến nhà ông chủ, loại hành vi này không chỉ đơn giản là muốn kéo gần quan hệ.
Không khác lắm với việc muốn tạo một mối quan hệ không có khoảng cách.
Anh lại không phải Tống Đại Minh Bạch.
"Cái đó...!Triệu tổng." Trì Tự hắng giọng, nói.
Thoạt nhìn có vẻ khó mở miệng, bộ dáng vô cùng bối rối.
Nhưng, trên thực tế là anh không biết nên mở miệng thế nào.
Chung quy lại vẫn không thể nói Triệu tổng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi muốn ở nhà tự nấu cho mình ăn, không liên quan đến anh.
Này không phải là đánh vào mặt sếp sao?
(u là trời, nói vậy thậc chắc tôi ko dám edit bộ này nữa, quê quá mà)
"Sao?"
Trì Tự nhìn bộ dáng bình tĩnh của hắn, trong lòng có chút gượng gạo, quyết định gợi ý cho sếp một chút, tiện cho hắn một bậc thang để xuống, "Tuy là tôi cũng rất thích ăn hoành thánh, nhưng làm thứ này khá phí thời gian..."
Trì Tự lựa lời chu đáo, có thể không làm sếp xấu hổ, cũng có thể để bản thân tránh khỏi phiền phức đưa bữa sáng mỗi ngày.
Chỉ là Triệu Thụy Hoài không để anh nói hết lời.
"Cuối tuần em không có thời gian?"
"Có."
"Em không muốn làm?"
"Không có."
"Em không định làm cho tôi?"
"Sao vậy được."
"Vậy thì còn vấn đề gì?"
No robeno robe (không hiểu T_T)
Trì Tự bưng ly nước lên, nhấp vài ngụm, cố đem đàn thảo nê mã đang chạy nhanh trong lòng dìm xuống.
(mọi người đọc truyện Trung nhiều chắc hiểu thảo nê mã là gì rồi, không cần giải thích ha ^^)
Anh thật không biết Triệu Thụy Hoài hai mươi tám tuổi sẽ mặt dày như vậy.
Nếu anh biết, nhất định sẽ không vội vàng chạy tới đưa bữa sáng.
Nhưng mà, anh đã đem mâu thuẫn biểu hiện rõ như vậy, vì sao Triệu Thụy Hoài vẫn kiên quyết bắt anh phải làm hoành thánh vậy? Muốn ăn hoành thánh thì về nhà đi.
Đầu bếp Triệu gia nhất định là làm hoành thánh vừa sạch sẽ vừa ngon.
Trì Tự lặng lẽ dịch tầm mắt đến trên người Triệu Thụy Hoài.
Dáng Triệu Thụy Hoài cao tầm 1m85, hắn vốn là người dáng chuẩn, vai rộng, eo hẹp, chân dài, hơn nữa thường xuyên tập thể hình, cơ bắp rắn chắc nhưng không quá cường điệu, đường nét uyển chuyển đẹp đẽ.
Giờ đang ăn mặc đơn giản, T-shirt và quần dài, tay chân duỗi ra, thoải mái ngồi trên sô pha.
Thế nhưng, một chút cảm giác lười biếng cũng không có, ngược lại toát ra một loại khí chất thong dong tự đắc.
Haiz
Trì Tự nhìn một lát, tai anh đã có chút đỏ lên.
Càng lúc càng đỏ.
Triệu Thụy Hoài bỗng nhiên đứng lên, "Nếu...nếu không có vấn đề gì, tôi đi lấy phích."
Trì Tự cảm thấy mình có gì khác lạ, suy nghĩ cẩn thận lại thì cảm thấy không có khả năng.
Triệu Thụy Hoài là ai? Nói là thiên chi kiêu tử, con trai cưng của thượng đế cũng không ngoa.
Huống hồ hiện tại hắn vô cùng rõ ràng thân phận của anh, cũng có thể đoán được đại khái mục đích của anh, sao có thể sinh ra tình cảm khác với mình ngoài bồi thường.
Triệu Thụy Hoài xách một cái phích màu xanh biển từ trong phòng đi ra, "Đây."
Trì Tự nhìn cái phích kia, trong lòng lộp bộp một chút.
Vì sao anh có thể biết Triệu Thụy Hoài thích ăn gì vào bữa sáng?
Là vì sau khi Triệu Thụy Hoài bắt đầu tự làm bữa sáng tại nhà, mỗi khi có gì thừa lại sẽ dùng cái phích này đưa đến công ty cho anh.
Triệu Thụy Hoài nói như vậy có thể tránh lãng phí.
Nhưng khi đó anh lại cảm thấy đây là sự bố thí rẻ mạt, ngoài mặt vô cùng cảm kích nhận lấy, sau lưng lại đem những ấm áp kia vứt vào thùng rác.
Làm như vậy tầm hai tháng, cuối cùng sơ sẩy bị Triệu Thụy Hoài tóm gọn, Triệu Thụy Hoài không nói gì, nhưng từ đó về sau không còn đem bữa sáng còn dư đưa tới công ty.
(ôi thương thế giời)
Những ký ức bị giấu nhẹm sau hận thù, lần lượt hiện lên trong đầu, rối như mớ bòng bong.
Trì Tự yên lặng nhận cái phích, ôm chặt trong lòng ngực mình như ôm con, quyết định sau khi bàn chuyện công việc xong sẽ đến siêu thị mua bao hoành thánh về gói.
Chờ mãi, cuối cùng Trì Tự không đợi Triệu Thụy Hoài mở miệng bàn chuyện công việc với anh, ngược lại lại cầm cái túi rác màu đen lên, "Vứt giúp tôi."
"Được."
Trì Tự vừa rời đi, Triệu Thụy Hoài sau lưng đã mở máy tính ra, đăng nhập vào diễn đàn.
Trong năm bài viết đầu được ghim trên trang chủ, có một bài đăng hơn mười nghìn bình luận, nội dung là: Cấp dưới vẫn luôn xu nịnh tôi, tôi nghĩ rằng cậu ta thích tôi, đến hôm nay tôi mới phát hiện, cái chết của bố mẹ cậu ta có liên quan tới bố mẹ tôi.
Bài viết kia là vào ba năm trước, ID người đăng bài là Phát Triển Bền Vững.
Click vào bài viết, nội dung trả lời lúc đầu vô cùng táo bạo.
1: Sau đó thử viết tiểu thuyết đi.
2: Thật khéo vẽ chuyện.
6: Cậu ta muốn trả thù anh, đền mạng đi, người tiếp theo.
7: ha ha ha ha ha ha ha lầu trên xem lại tiêu đề đi.
Phát Triển Bền Vững trả lời lầu 6: tôi thực sự không đồng ý.
Chẳng lẽ không thể có cách giải quyết khác sao? Vì sao lại muốn trả thù tôi, vì sao tôi phải đền mạng?
8: Lâu chủ thật sự làm tôi cười không nổi.
9: Lâu chủ đang bay hả?
13: tôi là lão Lục, cậu có cách gì?
Phát Triển Bền Vững: tôi muốn cảm hóa cậu ấy.
14: ha ha ha ha ha ha ha ha thật xin lỗi.
15: ha ha ha ha ha ha không biết vì sao, cứ cười đã.
16: ha ha ha ha ha anh định cảm hóa cậu ta như thế nào? Mỗi ngày cho cậu ta nghe Chú Đại Bi sao?
17: Đó là siêu độ
Phát Triển Bền Vững: tôi định để cậu ấy theo làm việc cùng tôi, có lẽ sau này chúng tôi có thể trở thành bạn.
Xin các bạn trong lúc cười hãy cho một ít ý kiến có giá trị, nếu không tôi sẽ cảm thấy mình lãng phí thời gian ở chỗ này rất ngu ngốc.
19: Lâu lâu, riêng tôi thấy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cảm thấy rất xin lỗi.
Vậy, tôi muốn hỏi cậu, cậu có thích cậu ta không?
Phát Triển Bền Vững: chuyện tôi thích cậu ấy đương nhiên là không thể, tôi là đàn ông.
21: huh, thật sự càng ngày càng sai rồi, trên tiêu đề không phải anh cho rằng cậu ta thích mình sao?
22: Lâu chủ không cần làm bộ nữ cải trang nam đâu, bài đăng thú vị nhưng trộn vào một mẩu cứt chuột.
Phát Triển Bền Vững: sở dĩ tôi nói vậy là vì thời đại học cậu ấy có thích một nam nhân, cậu ấy có tật xấu, tôi không cần ở chỗ này phí thời gian.
(câu này mình không hiểu gì @@)
24: Lâu chủ đừng đi, tôi mới vừa hiểu, là chuyện thế nào tôi cũng tin anh, anh có thể làm nhiều việc tốt trước mặt cậu ta, cho cậu ta cảm nhận được thế nào là một ông chủ tốt, dịu dàng, vị tha.
Vậy thì dần dần cậu ta sẽ từ bỏ việc trả thù, dù sao phim truyền hình cũng diễn ra như vậy.
Phát Triển Bền Vững: cảm ơn lời khuyên của 24 lâu, tôi sẽ cố gắng.
Từ đó đến nay, tròn ba năm, Triệu Thụy Hoài luôn liên tục cập nhật các bình luận trong bài đăng này.
Câu chuyện nực cười này với nỗ lực từng ngày của hắn, cuối cùng cũng thuyết phục được cư dân mạng.
Hàng nghìn cư dân mạng tìm đến bài đăng như những chú gà con xếp hàng chờ được cho ăn, mong đợi ngày có kết quả.
Phát Triển Bền Vững: hôm nay, bên ngoài có tuyết rơi rất lớn, cậu thư kí đến nhà tôi đưa tôi bữa sáng, cậu ấy ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm tôi, còn đồng ý ngày mai sẽ gói hoành thánh cho tôi.
12873: A A A A A A hai ngày qua là sao vậy? Bước tiến lịch sử? Cố lên!
12874: không phải thư kí cũng không ăn sáng sao? Cậu ta đột nhiên đổi tính, chỗ này nhất định có vấn đề.
Cẩn thận trong hoành thánh có thạch tín, nhớ dùng kim bạc thử độc.
12875: nhìn kĩ đi, anh xem, còn gói hoành thánh cho anh, không phải là thật sự thích anh rồi đi?
12874 và 12875 như là đồng thời bình luận, chỉ kém nhau gần một giây.
Triệu Thụy Hoài cảm thấy, cuộc sống của 12874 chắc là rất cực khổ, nếu không sao lại dùng loại tâm địa ác độc thế này đi đoán người khác.
Mà 12875 lâu lại nói rất có lý.
Cho nên hắn trả lời thế này.
Phát Triển Bền Vững: cậu ấy có thích tôi không, chuyện này là ván đã đóng thuyền, không có bất kỳ lời bình nào còn giá trị, đến độ việc cậu ấy có hạ thạch tín hay không tôi đều cho rằng vấn đề này rất ngu ngốc.
Nếu cậu ấy muốn hại tôi, cậu ấy có mười nghìn lẻ một cơ hội để làm.
Nhưng cậu ấy không có, cậu ấy trước giờ vẫn không phải loại người này.
12877: wow
12878: Triển Triển à, tôi nên bắt cậu làm sao mới tốt bây giờ?
12879: khụ khụ, nói thì nói vậy, nhưng từ đoạn cậu ta dọn đến gần nhà anh ở, tôi đã thấy không đúng rồi.
Có lẽ là cậu ta định đổi một phương thức trả thù khác, cậu ta đang câu dẫn anh, muốn bẻ cong anh.
Giữ vững cảnh giác luôn không sai.
12880: nếu lầu trên là sự thật, tôi cảm thấy kế hoạch của cậu thư kí sẽ thành công.
Triệu Thụy Hoài do dự, gõ mạnh lên bàn phím.
Phát Triển Bền Vững: 79 lâu đi ra ngoài, anh tâm tư xấu xa.
12881: ban đầu chính anh đoán cậu ta muốn trả thù anh, cái này chắc là tâm tư trong sạch.
12882: ha ha ha ha ha ha thật xin lỗi.
_________________________________________
Hết chương 8
Số là, dạo này tôi cày phim nên lười ra chương mới quá T_T Nhưng mà chương này bù lại cho mọi người thấy điểm đáng yêu của ông chủ ha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...