Ông nội của Triệu Thụy Hoài sinh ra trong một gia đình khoa bảng vào những năm cuối thời nhà Thanh.
Tổ tiên là hoàng thân quốc thích, nhưng đến đời ông thì trở nên nghèo túng, nhưng ông nội sinh là đã là một người phi thường.
Những năm đầu đương lúc ông tài hoa nhất đã quyết định nhập ngũ, cầm súng kịp thời, trở thành một sĩ quan thuộc đảng Quốc dân trong cuộc chiến tranh chống Nhật.
Sau khi cuộc chiến kháng Nhật kết thúc, tình hình trong nước loạn lạc, không ổn định.
Ông nội một lần nữa đưa ra lựa chọn chính xác, chọn một thời điểm thích hợp ôm tiền bạc trốn ra nước ngoài, nhờ vậy mà đã tránh được nhiều tai họa chết chóc.
Khi ông nội của Triệu Thụy Hoài về nước, trong nước đã phồn vinh, hạnh phúc.
Ông nắm bắt cơ hội đó, từ bỏ chính trị và bắt đầu kinh doanh.
Bằng những kiến thức phong phú mà ông học được ở nước ngoài, trong vòng vài năm đã đạt được một vị trí vững chắc ở thủ đô.
Sự nghiệp theo đó càng lớn mạnh hơn, khí thế hăng hái này khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Thế nhưng, một điểm hỏng nhất trong đời ông chính là thói phong lưu phóng túng, con riêng bên ngoài đếm không xuể.
Thế cho nên khi ốm đau bệnh tật kiệt sức nằm trên giường, con cái trong nhà đã làm nên một trận bão tố phong ba.
Đứa con hợp pháp là người thừa kế duy nhất, tai nạn năm đó của Triệu Xương Nguyên là do những người con riêng gây ra, mà bố mẹ Trì Tự năm đó trở thành vật hi sinh ngoài ý muốn.
Những chuyện này đều là sau khi Trì Tự làm việc bên người Triệu Thụy Hoài nhiều năm, từ nhiều góc độ góp nhặt một chút mà biết.
Triệu Thụy Hoài là con cháu trong một gia đình giàu có tám đời, năng lực của hắn cũng phần nào là nhờ vào bậc cha chú, chỉ sợ rằng mình không thể so sánh với những đại thiếu gia khác trong thủ đô.
Thế nhưng, tính cách của hắn lại vô cùng giản dị, vô cùng ôn nhu và rộng lượng.
"Tiền thuê nhà bao nhiêu."
"Trì Tự thành thật trả lời, "4800."
Triệu Thụy Hoài ngẩn người một lúc, không nói gì.
Nhưng qua đôi mắt hơi mở to của hắn, Trì Tự biết chắc hắn cảm thấy quá đắt.
Triệu tổng trăm công nghìn việc sao lại để ý đến giả cả nhà thuê, có thể so sánh chỉ có thể là tiền lương của Trì Tự.
Trì Tự tính mức lương năm, không cộng thêm tiền thưởng cuối năm, chỉ tính lương tháng cộng với tiền thưởng chuyên cần tổng cộng cũng 9800, tiền thuê nhà thôi đã tốn gần một nửa.
Thật ra trong những năm này, trong độ tuổi này của Trì Tự, tiền lương như thế đã rất cao so với những người đồng trang lứa, chỉ là bản thân anh không thấy đủ mà thôi, "Tuy tiền thuê nhà có chút đắt, nhưng phòng óc không tệ, ấm áp hơn so với căn phòng lúc trước tôi thuê nhiều."
Triệu Thụy Hoài cau mày, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, "Sợ lạnh em còn mặc ít như vậy, lên lầu đi, không mai lại muộn làm."
"Vâng." Trì Tự kéo vali yên lặng xoay người, sờ sờ áo khoác lông vũ mới mua, nhịn không được cười.
Ông chủ của anh là một người tốt.
Mở cửa nhà mới ra, Trì Tự ngửi được mùi thức ăn nồng nặc.
Anh đẩy vali vào phòng khách, nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp.
Bên bàn bày mấy hộp cơm, hầu hết đều được buộc kĩ, chỉ có một hộp đã được mở ra.
Nghe được âm thanh, Trình Đạt từ trong phòng đi ra, mặt đầy oan ức chất vấn, "Anh đi đâu, sao giờ mới về vậy."
Trì Tự có chút ngơ ngác nhìn cậu, "Ừm."
"Dọn nhà là chuyện vui đó! Chúng ta không cần cùng ăn mừng sao? Tôi chờ anh rất lâu đó, định gọi điện cho anh hỏi khi nào anh về, kết quả là tôi phát hiện mình chưa có số điện thoại anh." Trình Đạt chỉ chỉ hộp cơm trên bàn, ngại ngùng nói, "Tôi đói quá chịu không nổi nên ăn trước một chút, ăn chút xíu."
Có người ở nhà chờ anh ăn cơm.
Trì Tự đối với cảm giác này hoàn toàn xa lạ, nổi hết da gà lên.
Nhưng mà Trình Đạt có ý tốt, anh cũng không thể phụ lòng, "Nguội hết rồi, không thì tôi mua lại."
"Không cần đâu, đều là rau xào, vào bếp hâm một chút là được rồi." Cậu hí hửng nói với Trì Tự, "Anh uống rượu được không? Tôi có mua một thùng bia."
Không chỉ là biết uống.
Ông chủ anh là một người tửu lượng kém.
Ngần ấy năm xã giao bên ngoài, Trì Tự đều phải uống đỡ rượu cho hắn.
Chắc là gen di truyền từ bố, lần đầu uống rượu đã có thể uống rất khá, sau khi rèn luyện lại càng tốt hơn, "Tôi không biết làm thế nào để dậy sớm để đi làm, miễn uống rượu đi."
Trình Đạt làm vẻ mặt mất mát.
Thanh niên nhiệt huyết, không rượu không thịt thì không vui.
Trì Tự cười, cởi áo khoác lông vũ, chủ động vào bếp hâm nóng đồ ăn.
Chủ nhà có để lại nồi, tuy rằng không thể dùng nồi xào rau để nấu cơm, nhưng Trì Tự vẫn rửa nồi vài lần.
Chờ anh rửa xong, quay đầu lại, thấy Trình Đạt ngồi trên ghế ăn, dùng đôi mắt mong chờ nhìn anh chằm chằm, mái tóc màu vàng dưới ánh đèn có vẻ vô cùng xán lạn.
"Nhìn gì?"
Trình Đạt chống cằm, đột nhiên hỏi, "Anh cao bao nhiêu vậy?"
Suy nghĩ của người trẻ tuổi đều đột ngột như vậy hả?
"1m78." Trì Tự trả lời, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Lúc học cấp ba chính là khoảng thời gian dậy thì, lúc đó lại ăn uống thiếu dinh dưỡng, nếu không với chiều cao của bố mẹ, anh có thể dễ dàng cao hơn 1m8.
"Đi giày size mấy?"
"40, cậu hỏi cái này làm gì?"
Trình Đạt thở dài, "Tôi định tìm một công việc tử tế.
Phỏng vấn không phải là cần đồ tây và giày da sao.
Nhưng mà sắm vì một cuộc phỏng vấn thì không đáng lắm, tôi định mượn anh một bộ.
Ầy, tiếc quá, tôi mặc quần áo và giày của anh không vừa."
Tuy là những ý định này của cậu là bình thường, nhưng Trì Tự vẫn không khỏi cảm thấy cậu nhóc vừa quen được một ngày này quá tùy tiện, "Nếu cậu muốn làm một công việc đàng hoàng, tôi nghĩ cậu nên đổi kiểu tóc trước."
Trình Đạt lay lay tóc mình một chút, "Cái này là kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay đó."
Năm sau chính là lịch sử đen tối.
Cậu không muốn, Trì Tự cũng không nhiều lời.
Sau khi đem rau xào hâm nóng xong bưng lên bàn ăn, "Ăn cơm đi."
Trình Đạt trông cao gầy, nhưng ăn không hề ít, liên tục ăn hai hộp cơm lớn, năm sáu đĩa rau xào cũng cạn đáy, vì cậu ảnh hưởng nên Trì Tự cũng ăn được không ít.
Sau khi ăn xong Trình Đạt chủ động thu dọn, Trì Tự mừng trong lòng, thong thả trở vào phòng.
Đã rất lâu anh không được nằm trên giường sớm như vậy với một tâm trí nhẹ nhõm.
Trì Tự vốn nghĩ mình sẽ sợ hãi bất an, sẽ trằn trọc, sẽ khó ngủ, chung quy cả ngày anh đều chưa thể xác định đây rốt cuộc là ảo tưởng của mình hay là giấc mơ.
Nhưng lại không thể nghĩ tới, vừa nằm xuống gối chưa đến một phút là ngủ rồi.
Ngủ say tầm mười ba tiếng, không mộng mị.
Loại cảm giác này thật tốt, cứ như cả người được nạp đầy năng lượng.
Trì Tự nhìn ngày hiển thị trên điện thoại, thở phào.
7 giờ, Trình Đạt còn chưa tan làm, Trì Tự chầm chậm tắm rửa, sấy tóc, thay đôi giày da và tây trang hôm qua mới mua rồi áo khoác lông vũ bên ngoài.
Anh muốn xuống lầu ăn sáng.
Được sống lại lần nữa, Trì Tự muốn bảo vệ thật tốt cái dạ dày của mình, vì dù cho có kiếm được nhiều tiền cũng không thể mua được cái dạ dày khỏe mạnh, cũng không có ai chịu đau thay hoặc là đau lòng thay mình.
Khu vực gần chung cư Vân Cảnh chỉ có một tiệm bán bữa sáng, người bên trong cũng không nhiều.
Có thể người ở đây chia làm hai loại.
Một là giống anh chưa từng được ăn sáng, một là giống ông chủ anh, một người cầu kỳ, tự làm bữa sáng ở nhà.
Trì Tự không muốn như trước kia, cũng thật sự không có kiên nhẫn làm người vế sau.
Ăn sáng xong đã 8h45.
Trì Tự chầm chậm đi đến dưới lầu nhà ông chủ.
Siêu xe đã chờ ở đó từ sớm, Trì Tự trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Tài xế của Triệu Thụy Hoài là một tài xế lớn tuổi có hai mươi năm kinh nghiệm lái xe.
Tầm hai mươi năm trước đã theo Triệu gia làm tài xế.
Trừ kĩ năng lái xe tốt, Triệu gia còn một yêu cầu khác là phải chuyên nghiệp.
Thứ nhất, cho dù xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, tay lái phải luôn rẽ hướng trái.
Thứ hai, cho dù ông chủ nói gì trên xe, tuyệt đối không được kể ra bên ngoài nửa chữ.
Đây cũng đủ hiểu vì sao ông lại có thể được trả lương cao như vậy.
"Thư kí Trì, sao cậu lại từ bên kia đi tới, không phải cậu chuyển đến tòa nhà phía sau sao?"
"Đi ăn sáng ạ." Trì Tự đưa cho ông ấy thức ăn mình đóng gói mang tới, "Chú Ba* hẳn là chưa ăn đi, tôi đem đến cho chú một phần."
(Trong QT là Ba thúc, mình xem lại bên bản raw thì là 波叔(Bō shū) là chú này tên hay họ gì đó là Ba nha, chứ không phải kiểu gọi chú ba chú tư đâu)
"Ấy, vậy thì ngại lắm."
Trì Tự cười, "Cháu xem chú như chú ruột thôi, đừng khách sáo."
Nghe anh nói vậy, chú Ba hớn hở nhận lấy.
Trải qua thời thiếu niên bị cô lập làm Trì Tự tập thành thói quen, đối với bất kỳ ai đều biểu hiện vẻ thật tình thật lòng.
Có lẽ sẽ không mang ích lợi gì đến cho mình nhưng lại đảm bảo mình không phải chịu thương tổn.
Sự thật chứng minh, cách anh làm là chính xác.
Chừng năm phút sau, Triệu Thụy Hoài mở cửa xe.
Hắn vừa mới ngồi vào, cái mũi thính rất nhanh đã cảm thấy khác với ngày thường, "Mùi gì vậy?"
Không đợi Trì Tự mở miệng, chú Ba nói, "Đêm qua tôi không ăn cơm nên đã mua bữa sáng ăn, thật ngại quá, Triệu tổng."
Trì Tự cũng thấy ngại, nơi tài xế làm việc là trên chiếc xe này, phải đảm bảo sạch sẽ không mùi lạ là điều cơ bản nhất, cho nên anh cố tình mua điểm tâm không tỏa mùi, không ngờ Triệu Thụy Hoài lại phát hiện được.
Triệu Thụy Hoài cũng không phải người tính toán chi li, nhưng mà chuyện này đặt trên người chú Ba cũng không phải lẽ, Trì Tự lấp liếm nói, "Là tôi mang tới cho chú Ba."
Từ kính chiếu hậu, Trì Tự nhìn Triệu Thụy Hoài, môi mím chặt, nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Trì Tự cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ hôm nay tâm trạng ông chủ không tốt, tự mình đụng vào họng súng rồi sao.
Như là trong chớp mắt, Trì Tự dự định lúc đến công ty sẽ dặn những cấp dưới khác làm thế nào để tránh những việc có thể khiến Triệu Thụy Hoài tâm trạng càng xấu đi.
Lúc xe khởi động, anh nghe ông chủ nói, "Sao lại không mang cho tôi nữa."
"Tôi nghĩ anh ăn ở nhà rồi."
"Tôi chưa ăn."
Làm thế nào để trở thành tâm phúc của ông chủ? Quy tắc thứ nhất, tuyệt đối không tranh cãi với ông chủ.
"Một lát tôi sẽ ra ngoài mua cho anh, ngày mai cũng sẽ mang đến cho anh."
Triệu Thụy Hoài là một ông chủ dịu dàng và bao dung.
Chỉ là, thi thoảng sẽ lên cơn.
"Chuyện đơn giản, vì sao vừa nãy không nghĩ tới tôi."
"Tôi cho là anh ăn ở nhà rồi."
Giọng Triệu Thụy Hoài lại trầm thêm một bậc, "Tôi ăn sáng khi nào?"
À, quên mất.
Ông chủ là sau khi anh mua nhà rồi mới bắt đầu tự mình làm bữa sáng.
Trì Tự vô cùng phiền muộn với nhầm lẫn của mình, anh quay người, nhìn mắt Triệu Thụy Hoài, chân thành nói xin lỗi, "Thật sự xin lỗi Triệu tổng, tôi không cố ý."
Triệu Thụy Hoài là một ông chủ ôn nhu, khoan dung độ lượng.
Chỉ là một khi tức giận thì không dễ dỗ dành.
Hắn quay đầu đi, không nhìn mắt Trì Tự cùng với lời xin lỗi, không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
______________________
Hết chương 4
Tôi cảm thấy để Trì Tự xưng tôi gọi anh với Triệu Thụy Hoài hơi thiếu tôn trọng.
Theo đúng là gọi ngài á nhma tôi lại không quen quá trang trọng, đằng nào chả yêu nhau nên là gọi anh nha ^ ^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...