Bộ dáng Tống Đại Minh Bạch đi ra từ văn phòng, có thể nói là chán nản.
Trì Tự không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Anh vốn nghĩ là chuyện rút thăm trúng thưởng đã qua đi, cùng lắm là Triệu Thụy Hoài hỏi một câu, không đến mức thẳng tay truy cứu, "Triệu tổng mắng cô vì chuyện hôm qua sao?"
"Không, không có." Tống Đại Minh Bạch cứng nhắc trả lời, trầm mặt trở về bàn làm việc.
Ả thật sự nghĩ không ra, cùng lắm là mình giới thiệu bạn gái cho Trì Tự thôi, sao lại trở thành làm loạn môi trường làm việc, ảnh hưởng hiệu suất công việc? Trong công ty, nhưng cũng không phải là yêu đương cùng một văn phòng.
Công ty cũng không cấm nhân viên cùng văn phòng yêu đương, lại còn cách tận một tầng lầu, yêu đương thì sao?
Từ chỗ Tống Giai Từ âm thầm nhớ mong Triệu Thụy Hoài ba năm, có thể thấy được ả là một người vô cùng cố chấp.
Khi đã quyết định làm một chuyện, hoặc là vượt qua Nam tường, hoặc là chết ở Nam tường.
Dù sao thì, nếu không có kết quả, tuyệt đối không quay đầu.
(Nam tường trong raw là 南墙 Nam trong phía Nam, tường trong bức tường/ vách ngăn.
Mình không biết sao cho tròn nghĩa nên giữ nguyên từ Nam tường luôn, maybe nó là bức tường phía Nam:))) có ai rõ hơn thì góp ý để mình sửa nha)
Trì Tự ra sức từ chối, Triệu Thụy Hoài cực lực phản đối, ngược lại kích phát ý chí chiến đấu của ả.
Thời gian nghỉ trưa, Tống Giai Từ đứng trước cửa phòng thiết kế, vẫy tay với cô em họ bên trong, "Mộng Mộng, lại đây"
Dương Mộng cười tủm tỉm chạy tới, "Em còn đang định tìm chị á."
Tống Giai Từ nắm cánh tay cô, "Chị biết em vì sao em tìm chị mà"
Dương Mộng cúi đầu, ngượng ngùng ậm ừ kêu một tiếng "Chị"
"Em đừng ngại, chị đến để truyền đạt lại cho em một chuyện, thư ký Trì đối với em không có tâm tư kia đâu.
Em đó, em thấy sao?"
Dương Mộng từng tham gia thảo luận cho bản thiết kế của khách sạn.
Ngày đó, để kịp tiến độ, buổi thảo luận phải kéo dài.
Cơm trưa là do Triệu Phó giám đốc gọi cơm hộp.
Tuy là, những thứ đó đều từ quán cơm đỉnh nhất Bắc Kinh nhưng cũng không hợp khẩu vị cô, là Trì Tự chú ý tới cô không ăn được bao nhiêu, cố ý để cô tự gọi một phần.
Là một thực tập sinh vừa nhậm chức, trừ chị họ ra, Trì Tự chính là người đầu tiên chiếu cố cô như vậy.
Bắt đầu từ hôm đó, Dương Mộng có ấn tượng vô cùng tốt đối với Trì Tự, chỉ là ngại mở miệng mà thôi.
Biết chị họ muốn giới thiệu mình cho Trì Tự, cô vui mừng cả đêm ngủ không được, chỉ trông mong đến ngày họp thường niên hôm đó.
Chỉ tiếc Trì Tự vẫn luôn bận rộn, cả buổi tối bọn họ không thể nói một câu.
Mà hiện tại, chị họ lại nói vậy, chuyện này làm Dương Mộng vô cùng mất mát, "Em nghĩ thế nào có ý nghĩa sao?"
"Đương nhiên là có nha, ý nghĩa rất lớn đó.
Mộng Mộng, sự thành do người, chỉ cần em bằng lòng, chị chắc chắn sẽ giúp em." Nhìn em họ ấp a ấp úng, rõ là bộ dáng muốn làm quen lại ngại mở miệng, Tống Giai Từ có tính toán trong lòng, "Thực ra là chị đang cổ cũ em, tính ra Trì Tự là một người có tiềm năng, người cũng chỉ lớn hơn em một tuổi đã là tâm phúc của ông chủ tương lai.
Cũng không phải em không biết, Triệu tổng không lâu nữa sẽ kế thừa Đại Hòa, đến lúc đó Trì Tự lại như là diều gặp gió.
Mấu chốt là ba mẹ anh ta qua đời sớm, nếu hai người ở bên nhau không phải giống như tìm cho ba mẹ em thêm một người con trai sao? Vừa khéo mẹ em cũng lo lắng em phải chịu đựng tính khí của mẹ chồng."
"Không phải em tính đến mấy việc này đâu."
"Chị biết, em coi trọng người đẹp trai."
"Ghét ghê, em không có nha.
Chỉ là em thấy người đó tốt."
"Chị hiểu ý em, em tinh mắt lắm."
Tống Niệm Từ chính là đâm đầu vào cái hố Triệu Thụy Hoài không nhổ ra được, nếu không ả sẽ tự mình làm.
Nhưng mà, như bây giờ cũng rất tốt.
Nước phù sa không để chảy ruộng ngoài.
(Mình mệt với cái cô họ Tống này quá, không biết có phải do tác giả typo hay không mà "Tống Giai Từ", "Tống Đại Minh Bạch", rồi giờ có "Tống Niệm Từ" nữa T_T)
"DU LỊCH BA NGÀY?"
"Ừm, ba ngày này cậu ăn cơm một mình." Trì Tự vừa sắp xếp hành lý vừa nói.
Trình Đạt dựa vào sô pha thở dài, "Công ty mấy anh sao lại có lắm chuyện lung tung vậy? Bây giờ tôi ăn đồ bên ngoài không vô á."
Trì Tự cười cười, không nói gì.
Một lát sau, Trình Đạt lại nói, "Tôi sắp chuyển công tác."
"Đổi cái gì?"
"Đến một công ty nhỏ, làm bên bộ phận tiêu thụ, đãi ngộ rất tốt.
Chỉ là, lúc đến làm phải đi cắt tóc." Cậu ta cười hắc hắc, "Tôi cũng muốn làm một người đi làm, sáng đi chiều về."
Trình Đạt cởi mở, hoạt bát lại thích kết bạn, làm tiêu thụ rất thích hợp, "Vậy cậu làm cho tốt."
"Đương nhiên! Chờ khi tôi có thể tự nuôi chính mình, xem mẹ tôi còn có thể nói gì nữa."
Cậu tự ở đó lẩm bẩm, Trì Tự nghe tai trái lọt tai phải, cũng không để trong lòng.
Đơn giản là chứng minh với cha mẹ ở nhà.
Cậu bé lớn như vậy, đây là chuyện bình thường.
Sau khi chuẩn bị xong hành lý cho chuyến đi ba ngày, Trì Tự định tắm rửa rồi ngủ.
Tám giờ ngày mai phải đến tập hợp dưới lầu công ty, phải dậy sớm mới được.
Nhưng Trình Đạt ra vẻ đáng thương vô cùng, khẩn cầu anh cùng đi cắt tóc.
"Sao có thể đi cắt tóc một mình được..." cậu nói, "cô đơn lúm..."
Trì Tự không hiểu nổi, tự mình đi cắt tóc sao lại cô đơn? Nhưng mà Trình Đạt cầu xin rất thật tình, vô tình khiến một người cảm thấy ra đường là một việc tàn nhẫn như anh có chút không đành lòng, "Cũng được."
"Tôi đi thay quần, hai phút!"
Trì Tự không phải một người mềm lòng.
Anh đối với Trình Đạt lần nữa nhân nhượng, chiếu cố mọi điều như vậy, là do anh thấy được con người mà mình hằng mơ ước ở chỗ cậu.
Nếu cha mẹ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ có bộ dáng gì?
Tiệm cắt tóc ở phụ cận chung cư Vân Cảnh phần lớn đều rất xa hoa, Trình Đạt lại còn chọn một tiệm lộng lẫy nhất.
Theo cậu nói thì là cậu ta tiêu nhiều tiền như vậy, nếu cắt không đẹp, cậu sẽ treo cổ ở cửa.
Người thợ cắt tóc tên Tony mặc áo sơ mi màu đỏ đậm, blazer đen bị cậu chọc đến phì cười.
Hai người rất nhanh đã xưng huynh gọi đệ.
Trì Tự nghĩ, Trình Đạt tự mình tới cắt tóc, thật ra sẽ không cô đơn, mà anh là người đi theo tới đây mới chính là người cô đơn.
Chờ đợi luôn là chuyện nhàm chán, Trì Tự lấy điện thoại ra lướt wechat.
Wechat của anh có hơn năm trăm bạn tốt, group lớn group bé đếm không xuể.
Cũng may là có những group đó mới khiến cho wechat của anh thoạt nhìn có chút náo nhiệt.
Một nhóm nhỏ, tour 3 ngày.
Tống Đại Minh Bạch thông báo lần cuối cùng.
Ngày mai, những người đã thống nhất sẽ lên xe buýt màu lam.
Lộ trình bốn tiếng, đến tầm giữa trưa 12 giờ sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường đi sẽ không dừng, nên phải tự mình chuẩn bị thức ăn, để tránh đói bụng, uống càng ít nước càng tốt.
(ủa??)
Tống Giai Từ và Phó giám đốc ở cùng một nhóm.
Tiểu Kiệt ở bộ phận thiết kế than thở: tận bốn tiếng lận, sẽ nghẹn chết người á.
Tiểu Trần ở bộ phận thiết kế: haha, Kiệt tử hôm qua còn nói muốn lên xe buýt karaoke mà.
Phó giám đốc Tôn Duyệt của bộ phận thiết kế cũng ngồi xe buýt.
Trì Tự cũng rất muốn hỏi, Triệu Thụy Hoài mũi thính không thua gì chó, có thể nhịn được mùi trên xe buýt hả?
Người thừa kế tương lai của Đại Hòa vì muốn thể hiện "thân như một nhà" với nhân viên, cũng cực cho hắn rồi.
Bốn tiếng nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, khó nhất vẫn là ngồi chen chút trên xe.
Trì Tự quyết định chờ sau khi Trình Đạt cắt tóc xong sẽ đến siêu thị, chuẩn bị một ít trái cây cho ông chủ, có thể giết thời gian, mùi cũng dễ ngửi.
Tâm tình ông chủ tốt mới được, những người trên xe cũng sẽ không phải sợ.
"Tự ca, kiểu tóc của tôi thế nào?"
Trì Tự ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nhìn, "Cũng được."
So với cả đầu vàng chóe, vẫn là tóc đen ngắn hợp với Trình Đạt hơn, xem ra tay nghề của Tony không tệ.
Là anh em tốt của Tony, Trình Đạt rất có mắt nhìn giới thiệu cho anh, "Tự ca, anh cũng đến cắt đi, tóc anh cũng dài lắm rồi."
"Được."
Trì Tự bởi vì kiểu tóc mới gọn gàng sạch sẽ của Trình Đạt mà tin vào tay nghề của Tony, nhưng anh quên mất mình không phải anh em tốt của Tony.
Lúc Tony kéo chiếc khăn choàng ra, trong lòng Trì Tự ngập tràn hối hận.
Có lẽ Tony cũng nhìn thấy bất mãn trong lòng anh, bắt đầu chỉnh lại kiểu tóc cho anh, "Cái này tuyệt đối kiểu tóc hoàn mỹ nhất trong năm mà tôi cắt, rất đẹp đó, so với kiểu tóc trước đó của anh còn hợp hơn."
"Ừm...có chút ngắn quá."
Ra khỏi tiệm cắt tóc, Trình Đạt cũng nhịn cười không nổi nữa mà bật cười ra tiếng, "Tự...!Tự ca, ha ha ha anh như vậy, tôi kêu không nổi một tiếng "ca" luôn."
Diện mạo Trì Tự không sắc xảo, lúc làm việc khó tránh khỏi chút bất tiện, cho nên tới nay anh đều chải bảy ba.
Ngày thường trông rất thoải mái, thanh lịch, trong những dịp quan trọng cũng có thể trông trưởng thành hơn.
Ít nhất như hôm làm MC ở buổi họp thường niên, dẫn chương trình khẳng định là không thành vấn đề.
Nhưng Tony lại cho rằng, anh hẳn là có được một kiểu tóc hợp với tuổi.
Trì Tự sờ sờ tóc mái ngắn ngủn trên trán mình, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh an ủi chính mình, "Không sao, người sống lâu, chuyện gì cũng có thể gặp được."
Trình Đạt càng cười lớn hơn, "ha ha ha, Tự ca, anh định trêu chết tôi hả."
Chuyện không phải trên người cậu ta, đương nhiên cậu ta sẽ cười, Trì Tự không trách cậu.
Sớm ngày hôm sau, 7 giờ 40.
Người lên xe buýt sớm nhất là Tống Giai Từ, đang tính toán xem thế nào có thể xếp em họ ngồi cùng Trì Tự, ngay sau đó liền nghe được tiếng của Trì Tự, "Cô tới rồi hả?"
Ả quay đầu, đơ người đứng đó.
Trì Tự mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo balo.
Tư thế kia không phải là đi du lịch cùng công ty, ngược lại giống học sinh cấp ba đi chơi ngoại thành hơn, "Anh...sao anh lại mặc thế này?"
"Tiện."
Tống Giai Từ là một nữ nhân, lập tức chú ý đến hôm nay anh có điểm khác lạ, "anh cắt tóc hả? Tôi lại thắc mắc sao anh lại đội mũ.
Cho tôi xem với."
Trì Tự đẩy tay ả ra, nhíu mày nói, "Ồn ào cái gì."
Bộ dáng nghiêm túc của Trì Tự vẫn rất dọa người, Tống Giai Từ bĩu môi, "Không cho xem thì thui.
À, lát nữa tôi phải báo cáo công việc với Triệu tổng, tôi ngồi phía trước nha, anh ngồi hàng thứ hai đi."
"Không được." Trì Tự từ chối dứt khoát, quyết đoán.
Cũng không phải anh cố tình tránh xa Tống Giai Từ.
Tống Giai Từ có thể lên chức làm vợ bé hay không không liên quan tới anh, chủ yếu là hôm nay nước hoa trên người cô ả này thật sự quá nồng, anh sợ cái này sẽ chọc ông chủ bất mãn.
Nhưng Tống Giai Từ không thông cảm cho khổ tâm của anh, "Tại sao chứ? Tôi là vì báo cáo công việc, đâu phải vì cái gì khác."
"Cô có thể nghĩ đến vì cái gì mà ngày đó cô có thể ngồi cùng Triệu tổng."
Tống Giai Từ bị anh chọc trúng tim đen, tức tối dậm chân, lại không biết phải làm sao.
Rất nhanh, một nhóm người lục tục lên xe buýt.
Dương Mộng bị Tống Giai Từ gọi đến ngồi kế mình, ngồi sau Trì Tự.
Cô đối với vị trí của mình vô cùng hài lòng, làm Tống Giai Từ cảm thấy hận sắt không thành thép.
Triệu Thụy Hoài là người đến cuối cùng, đến muộn tận mười phút.
Lúc hắn lên xe, sắc mặt âm trầm như sắp mang đến một cơn bão táp.
Đám nhân viên một tiếng cũng không dám ho, đồng loạt cúi đầu, trốn tránh ánh mắt.
Trì Tự liền dính xui xẻo, anh đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Triệu Thụy Hoài, "Triệu tổng, anh ngồi bên trong đi, dựa cửa sổ thoải mái một chút."
Cả xe đầy người, chỉ thừa mỗi một chỗ này, không ngồi ở đây còn có thể ngồi đâu?
Nếu không phải chỉ còn thừa mỗi một chỗ ở đây, có đánh chết Triệu Thụy Hoài cũng không ngồi chỗ này.
Giữa một mảnh im lặng, xe buýt chậm rãi lăn bánh.
Để hòa hoãn bầu không khí, Trì Tự mở túi mình ra lấy một hộp cherry từ bên trong, cẩn thận đưa tới chỗ Triệu Thụy Hoài, "Triệu tổng, có muốn ăn chút trái cây không?"
Triệu Thụy Hoài không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi, "Em rời nhà lúc mấy giờ?"
Trì Tự bừng tỉnh đại ngộ.
Từ trước đến nay ông chủ luôn đúng giờ, sở dĩ hôm nay đến trễ, là vì chờ anh.
TỔN THỌ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...