Thật là một cú xoay chuyển tình thế, lại thấy được hy vọng.
Lúc nhìn tên mình trên màn hình lớn, Trì Tự suýt nữa cười thành tiếng.
Tống Giai Từ lại không hớn hở được như anh.
Ngoại trừ cô, mười nhân viên được chọn đều là ngẫu nhiên.
Chỉ là, trùng hợp nên có 1% khả năng Trì Tự cũng được chọn trúng.
Trong lòng Tống Giai Từ biết chuyện này sẽ rất tệ, nhưng cô ta phải cắn răng tiếp tục chương trình, "Vốn nghĩ là làm MC sẽ không được tham gia trò rút thăm trúng thưởng, không nghĩ tới ông trời chiếu cố chúng ta như vậy, cho một cơ hội cuối cùng.
Vậy, xin mời tám vị nhân viên may mắn lên sân khấu."
Cô ta nói xong lui sang một bên, chờ người phía dưới lên sân khấu.
Trì Tự nhân cơ hội ấn micro của cô ta xuống, "Nói cho tôi biết, cô không động tay vào hộp rút thăm."
"Tôi động tay gì chứ? Anh đừng nói bậy, làm người ta nghĩ tôi lấy công mưu tư.
Tất cả đều là phần thưởng công ty phê duyệt."
Trì Tự và Tống Đại Minh Bạch làm việc cùng nhau cũng tầm ba năm, quá rõ cách làm người của ả.
Chỉ cần quyết làm một chuyện, tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện sơ xuất.
Nếu ả muốn chơi gian lận, tất nhiên sẽ làm rất kín kẽ.
Cơ hội nào mà không phải cơ hội? Vớ vẩn.
"Cô nghĩ tất cả mọi người là đồ ngu sao? Cô nghĩ đây là một trò đùa sao? Hôm nay cô có được giải ba, ngày mai chuyện cô thao túng rút thăm trúng thưởng sẽ truyền khắp công ty.
Tiền thưởng là hai trăm vạn đấy, những người không nhận được một xu sẽ ghét cô, những người mất giải cũng sẽ ghét cô.
Cứ cho là Triệu tổng không so đo với cô, nhưng sau này cô còn phải ở lại công ty, Tống Giai Từ! Tôi hỏi cô lần cuối, hộp rút thăm có phải có vấn đề không?" Trì Tự nói xong câu cuối cùng, nụ cười giả tạo trên mặt anh cũng không nén được sự tức giận.
Tống Giai Từ cùng lắm là ỷ vào bản thân mình có biểu hiện ưu tú trong công việc.
Hơn nữa, cô nghĩ rằng lấy công mưu tư để được nhảy cùng sếp không phải là việc to tát nên mới không kiêng nể gì như vậy.
Sau khi bị Trì Tự mắng một trận cũng thấy được nguy cơ của việc làm này, không khỏi có chút hoảng loạn, "Cái đó...cái đó...đều là từ việc này sao? Làm sao bây giờ?"
"Cô định lấy giải ba thế nào?" Lúc Trì Tự hỏi câu này, vô thức nhìn lướt qua phía dưới sân khấu.
Triệu Thụy Hoài đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm anh và Tống Giai Từ, ánh mắt vô cùng thâm sâu có lường.
"Bên trong hộp thăm là bóng bàn, giải ba được dán trên nắp hộp."
Trì Tự cũng không biết khuyên cô ta nên làm gì cho tốt, mà giờ phút này tám nhân viên đã toàn bộ bước lên sân khấu.
Anh cũng không còn sức lực nói lời vô nghĩa cùng Tống Giai Từ, "Khi bốc thăm, phải để trật tự bị xáo trộn, không được để tôi bóc cuối cùng."
Anh muốn lấy giải ba.
Nếu dựa theo trình tự trên màn hình, vậy thì nhân viên thứ chín sẽ lấy bóng bàn cuối cùng.
Tống Giai Từ hiểu ra, hít một hơi thật sâu, lấy lại nụ cười tươi như trước, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy trong lời nói lộ ra chút hỗn loạn, "Khi nãy đã nói, khán giả may mắn được chọn ra sau vòng thứ nhất thì may mắn sẽ ít đi một chút.
Như vậy, những người may mắn được chọn ra đây sẽ không được nhận phần thưởng dễ dàng như vậy, còn một trò chơi nhỏ đợi mọi người.
Chính xác mà nói là đợi chúng ta.
Sẽ là trò chơi gì đây?"
Trì Tự ở bên cạnh nghe cô ta lươn lẹo mà kinh sợ trong lòng.
Cũng may là cuối cùng cũng nghĩ ra cách, dùng một màn đọ phản xạ quyết định trình tự rút thăm trúng thưởng.
Trì Tự làm thư ký nhiều năm như vậy, mỗi ngày đối mặt với đủ loại chuyện đột phát, phản xạ cũng dần cao siêu hơn.
Anh là người thứ hai lấy bóng bàn ra từ hộp thăm.
Lúc Trì Tự lấy quả bóng ra, Tống Giai Từ thở phào.
Cô ta nhẹ cả người, còn Trì Tự vẫn phải tiếp tục diễn cho hết.
Anh ra vẻ khẩn trương nhắm chặt hai mắt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, giơ quả bóng bàn lên.
Con số màu đen trên đó vô cùng đáng chú ý.
Khán giả dưới sân khấu lập tức cười một trận chói tai.
Là người trực tiếp được nhảy cùng sếp, nếu là Tống Giai Từ, phía dưới tất nhiên sẽ im lặng, nhưng Trì Tự thì không giống vậy, anh là một nam nhân.
Hai nam nhân cùng nhau nhảy, trường hợp đó nghĩ thế nào cũng thật buồn cười.
Huống chi vai chính là Thiếu gia tập đoàn Đại Hòa.
Xét từ góc độ nhân viên, nhạc của bọn họ nhất định không được làm Triệu Thụy Hoài mất mặt.
Vậy nên, kèo này có đánh chết Trì Tự cũng không khiêu vũ.
"Cái này rút thăm trúng thưởng chỗ nào chứ? Cái này không phải đại mạo hiểm sao? Tôi uống rượu được chưa?"
Đám cấp dưới ồn ào hô lên, "Không được." "Khiêu vũ với Phó giám đốc là đại mạo hiểm đó." "Phó giám đốc, cậu ấy từ chối phần thưởng, xử sao đây?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Triệu Thụy Hoài.
Tống Giai Từ lấy lại tinh thần.
Cô cầm micro lưu loát nhảy xuống sân khấu, chầm chậm đi về phía Triệu Thụy Hoài, "Phó giám đốc, phỏng vấn một chút, hiện tại ngài có gì muốn phát biểu không?"
Trì Tự chờ mong hắn sẽ có câu trả lời xuất sắc.
Triệu Thụy Hoài cũng thật sự nể mặt, mặt hắn không biểu tình nhìn Tống Giai Từ, làm Tống Giai Từ rợn hết cả người mới hắng giọng, nói "Chẳng lẽ tôi không thể là giải nhất sao? Điệu nhảy này tôi không nhảy, mất giá."
Như thế, sau một trận cười qua đi, giải ba đáng sợ này cũng xem như giải quyết xong.
Có thể là số mệnh nương tay, trong những trò chơi tiếp theo, hai MC trên sân khấu thậm chí không thể thu về được một đồng tiền.
Nhìn thấy giải thưởng lớn và đống tiền mặt dần vơi đi, Trì Tự thấy ánh mắt Tống Giai Từ càng tệ hơn, "Lại nói, điện thoại của tôi đâu?"
Tống Giai Từ đuối lý, cô ta thoáng cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ mua cho anh sau."
Phát xong phần thưởng chính là thời gian tự do hoạt động của nhân viên.
Điệu nhảy mở màn vốn thuộc về Triệu Thụy Hoài đã khiến Tống Giai Từ náo loạn thành như vậy, còn nhân vật chính trở thành hai nhân viên xuất sắc của năm, vừa hợp lý lại ý nghĩa, có thể coi như hoàn thiện.
Trì Tự sắp đói đến không chịu nổi, nhưng anh còn việc phải làm.
Triệu Xương Nguyên mấy năm gần đây sức khỏe không tốt, vẫn luôn tu dưỡng ở Anh Quốc.
Triệu Thụy Hoài là thiếu gia tập đoàn Đại Hòa, tuổi còn trẻ, thành tích nổi bật, tương lai kế thừa gia nghiệp, những lãnh đạo nhỏ trong khách sạn không có cơ hội thường xuyên gặp hắn.
Khó có được cơ hội liền háo hức tiến đến kính rượu hàn huyên.
Thể hiện tốt trước mặt hắn, tương lai cũng có thể tốt hơn.
Trường hợp này được nhân viên kính rượu, Triệu Thụy Hoài sao có thể không uống, nhưng tửu lượng của hắn thật sự không tốt.
Trì Tự đến giúp hắn chắn rượu.
Mắt thấy ly rượu từ Lý trưởng bộ phận maketing, Trì Tự ba bước hóa một, lướt nhanh đến chắn trước người Triệu Thụy Hoài, "Lý trưởng phòng, chúc mừng ngài vừa được một giải lớn nha."
Anh đột nhiên lao tới như vậy, rượu trong tay Lý trưởng phòng cũng chỉ kịp thu lại một chút, "Cái đó thì tính là giải lớn gì chứ, giải thưởng của thư ký Trì mới là giải lớn đó."
"Không phải tôi không nhận nổi sao? Lý trưởng phòng đang đâm vào tim tôi đó.
Ngài đến uống một ly, tôi kính ngài."
Trì Tự chắn rượu cho Triệu Thụy Hoài không phải chuyện ngày một ngày hai.
Bí quyết có thể viết thành sách.
Uống xong hai ly rượu, Lý trưởng phòng cũng bị đánh bại.
Gã vừa đi, rượu trong tay Triệu Thụy Hoài lập tức được trộn thêm nước vào.
Tới, uống, không sợ gì cả.
Nhưng Trì Tự đã quên mất một chuyện quan trọng.
Tửu lượng hồi anh hai mươi lăm tuổi, không thể so bì với anh ba mươi hai tuổi.
Trì Tự quá mức kiêu ngạo khiến anh phải đọc bài phát biểu cuối của tiệc tối trong toilet với tư cách là người dẫn chương trình.
"Ai, muốn chết luôn."
"Trì Tự, Trì Tự, em đâu rồi?"
"Ơi."
Trì Tự mơ màng nghe có người gọi tên anh, nhưng hai chân anh nhũn ra, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, cũng may có người nâng anh lên từ bồn rửa tay.
Mùi hương quen thuộc này làm Trì Tự cảm thấy an tâm.
Vì thế nghiêng đầu một cái, hoàn toàn bất tỉnh.
Triệu Thụy Hoài cúi đầu nhìn người đang ghé đầu trên vai mình, thực sự dở khóc dở cười.
Hắn vỗ nhẹ mặt Trì Tự hai lần, giọng nói không chút khách khí, "Ê, tỉnh, tỉnh dậy.
Nếu em dám ói lên người tôi, tôi nhất định bóp chết em."
Nói xong lời tàn nhẫn, Triệu Thụy Hoài nắm chặt cổ tay anh, đặt lên vai mình, cõng anh lên.
Nhân viên đã về không ít, những người còn lại đều xử lý những chuyện còn lại ở phòng tiệc.
Triệu Thụy Hoài thuận lợi cõng Trì Tự vào thang máy.
Thang máy dừng lại ở tầng mười chín, một đôi nam nữ tiến vào.
Lại là người quen.
"Học trưởng."
Triệu Thụy Hoài nhấc một tay, chuyển đầu Trì Tự sang phía bên kia, lúc này mới nhàn nhạt hỏi, "Thật khéo, sao cậu lại ở đây?"
Phó Nhất Thần cười xán lạn, "Mấy hôm trước tôi vừa từ nước ngoài trở về, giới thiệu một chút, đây là hôn thê của tôi, Thi Miểu.
Thi Miểu, đây là người anh nhắc tới với em, học trưởng Triệu Thụy Hoài.
Lúc anh mới vào đại học, học trưởng rất chiếu cố anh.
Tụi anh đều là người trong câu lạc bộ bóng rổ."
Thi Miểu sửa sang lại phần tóc mái bên tai, cong khóe miệng có vẻ thẹn thùng.
Thế nhưng, lời nói ra không giống vậy, "Vẫn luôn nghe Nhất Thần nhắc tới anh, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.
Học trưởng tới ăn cơm sao? Sớm biết anh tới, tôi đã yêu cầu đầu bếp làm thêm vài món đặc biệt."
"Không cần khách sáo."
Thấy Triệu Thụy Hoài lạnh nhạt trả lời, tầm mắt Phó Nhất Thần rơi xuống trên người Trì Tự, nhanh chóng đổi chuyện, "Học trưởng, bạn anh uống say sao? Có cần tôi gọi phục vụ tới giúp không? Hoặc tìm phòng nghỉ ngơi một chút, chúng ta lâu vậy không gặp, phải tâm sự một chút."
Trường hợp này có chút buồn cười, cùng trường bốn năm, cùng lắm là Trì Tự thay đổi cách ăn mặc, Phó Nhất Thần vậy mà không nhận ra.
Thang máy tới lầu một, Triệu Thụy Hoài vội muốn tránh mặt gã, "Tôi còn có việc gấp, hôm nào nói chuyện sau."
"Ơ..."
Không đợi Phó Nhất Thần kịp nói thành lời, Triệu Thụy Hoài đã ra khỏi thang máy.
"Xí, kiêu căng cái gì?"
Phó Nhất Thần quay đầu đi, dùng gương mặt hoàn toàn khác hẳn cười nói với vị hôn thê, "Người thừa kế tập đoàn Đại Hòa.
Thật tầm thường, thời anh ta đi học không giống vậy, bằng không anh với anh ta cũng sẽ không có giao tình."
"Thời đi học anh ta thế nào?"
"Chính là rất hiền hòa, nhưng mà người anh ta cõng kia, anh cảm thấy có chút quen mắt."
"Anh cũng chưa nhìn kỹ người ta trông thế nào, quen mắt cái rắm.
Đi thôi.
Hạ mình như vậy, một câu anh ta cũng không thèm nói, phiền muốn chết."
Triệu Thụy Hoài nhét Trì Tự vào trong xe, chính mình cũng ngồi xuống, "Ha."
Chú Ba ở đằng trước không nhịn được cười, "Tiểu Trì sao lại say như vậy?"
"Cậu ấy tự chuốc lấy."
Triệu Thụy Hoài buông tay ra.
Trong thời tiết lạnh như vậy, hắn lại đổ mồ hôi tay.
Tuy rằng ngoài miệng nói Trì Tự tự chuốc lấy, nhưng lương tâm Triệu Thụy Hoài khiến hắn mang anh về nhà mình.
Suy cho cùng, cậu ấy uống say là do chắn rượu cho mình.
Đương nhiên, nhiều hơn hắn không thể làm.
Cùng lắm là cởi giày giúp.
Cùng lắm là đắp chăn.
Đóng lại cửa phòng khách, Triệu Thụy Hoài ngồi xuống trước máy tính.
Hắn muốn đăng một bài viết.
Phát Triển Bền Vững: Hôm nay họp thường niên, cậu ấy dưới ánh nhìn của đám đông cùng một cô gái tranh đoạt cơ hội được cùng tôi khiêu vũ, còn làm bộ như mình thật sự không muốn.
Tôi không cho cậu ấy mặt mũi, trực tiếp từ chối.
Nhưng cậu ấy lại chắn rượu cho tôi, uống đến say bí tỉ.
Chuyện này cuối cùng là có ý gì?
13021: Anh từ chối, cậu thư ký kia chắc là rất đau lòng nên mới mượn danh chắn rượu mượn rượu giải sầu vì sao anh lại từ chối cậu ấy đó.
130022: Lầu trên đừng nói nữa, không chừng Triển Triển bây giờ đang rất hối hận đó.
Triệu Thụy Hoài phẫn nộ khép máy tính.
Những netizen ngu ngốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...