“Biểu muội, tên đó là tên tạp chủng, muội đừng có mà ngồi bên cạnh hắn, hắn sẽ làm vấy bẩn thân phận của muội.” Một thiếu niên mặc áo trắng thấy Đường Miên ngồi cạnh thiếu niên thì vội vàng chạy đến.
Mặc dù tên đó gọi Hứa Đường Miên một tiếng biểu muội, nhưng thực ra là cố tình kết thân.
Người thiếu niên này là cháu trai của thứ muội của ông ngoại Hứa Đường Miên, hưởng chút quyền lợi họ hàng nên được đến tộc học đọc sách, luôn luôn nịnh hót người khác.
Đối với Hứa Đường Yên mà nói, đó chính là Nhất Biểu Tam Thiên Lý*.
*Ám chỉ họ hàng xa mấy đời nhưng vẫn nhận là anh em.
Thiếu niên áo trắng cũng không phải họ Hứa, hắn ta họ Hoàng, tên là Hoàng Đạt, luôn thích nịnh bợ người trong gia tộc.
Bình thường hắn ta luôn thích dính lấy thứ huynh của Hứa Đường Miên, như hôm nay có dòng trưởng trong gia tộc nhập học, hắn ta hiển nhiên là muốn làm thân với nàng, thấy Đường Miên có khả năng trở thành bạn cùng bàn của thiếu niên nhỏ kia nên mới một lòng muốn ngăn cản.
Hứa Đường Miên là thứ nữ dòng trưởng của Lễ Bộ Thượng Thư Hứa Tu Lệ, là con gái của Hứa Thượng Thư.
Tổ tiên của nàng cũng đã từng là các lão, có thể nói là từ khi còn nhỏ nàng đã được sống trong sự chiều chuộng vô hạn.
Nàng thừa hưởng khí phách của tổ phụ, sau khi nghe được những lời nói khắc nghiệt như vậy, nàng bĩu môi.
“Bổn cô nương không nhớ là mình có họ hàng hay có biểu ca là hạng người chim cú* như vậy.” Nàng đi về phía của thiếu niên kia: “Vị công tử này, ta có thể ngồi bên cạnh huynh được không?” Phong tục Đại Tu cởi mở, nam nữ chưa thành hôn biết giữ chừng mực đều có thể kết bạn với nhau và đương nhiên không có quy định nào cấm nam nữ bảy tuổi ngồi gần nhau.
*Ý nói những kẻ tham lam.
Thiếu niên nhỏ kia dường như không ngờ được rằng dù nàng nghe được những lời nói của thiếu niên mặc áo trắng đó mà vẫn bằng lòng ngồi bên cạnh hắn.
Dường như dù ở bất cứ đâu hắn cũng đều sẽ tự động biến thành một tầng vô hình, ở trong thư viện này hắn là người ở tầng lớp thấp nhất, mà nữ hài tử này, mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng toàn bộ quần áo trên người đều là loại hạng nhất.
Nàng là mặt trăng xa vời mà hắn chỉ có thể khao khát.
Hắn ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, tiểu cô nương mỉm cười rất thân thiện, là sự ấm áp mà từ trước đến nay hắn chưa từng cảm nhận được.
Đột nhiên có một ánh sáng rực rỡ, một mặt trời chói lọi truyền đến trong cuộc đời tối tăm của hắn.
“Muốn ngồi thì cứ ngồi đi.” Thiếu niên mười tuổi chưa từng cảm nhận được thiện ý nhiều như vậy trong cuộc đời, hắn có chút phòng vệ mà di chuyển mắt sang chỗ khác.
Nếu không phải tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi, hắn sợ là đã từ chối rồi.
Những suy nghĩ u ám của thiếu niên, chưa từng có được vã cũng sẽ không thể bởi vì mất đi mà đau khổ.
Bạn cùng bàn ngày đầu tiên, hai người không có tiếp xúc, thân là người nhỏ tuổi nhất trong lớp học, nhưng biểu hiện của Hứa Đường Miên ở trên lớp học lại khá tốt.
Phu tử đưa ra câu hỏi gì nàng cũng có thể giải được.
Tuy nhiên bởi vì liên quan đến vấn đề tuổi tác nên câu trả lời của nàng không có đủ sâu sắc, nhưng đối với một đứa trẻ bảy tuổi mà nói đã tương đối tốt rồi.
Nàng là con gái của phụ thân, từ nhỏ đã ngồi ở trên chân của phụ thân luyện tập văn tự biết đọc biết viết, nên hiển nhiên là có thể thể hiện ra trước mọi người.
Hứa Đường Miên ngày đầu tiên nhập học, toàn bộ tâm trạng đều đặt ở trên việc học tập, hiển nhiên không hề chú ý đến Tả Triều Chi ngồi ở bên cạnh, nhưng Tả Triều Chi lại luôn luôn quan sát nàng.
Tả Triều Chi là một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, bởi vì cuộc sống bắt buộc, không thể không học cách thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, cũng không thể không học cách ẩn thân, khiêm tốn mà sống qua ngày.
Hắn không có cách gì kiềm chế xúc động muốn nhìn trộm nàng của bản thân.
Góc nghiêng mặt của nàng rất đẹp, còn có đầu mũi tròn mũm mĩm trẻ con của tiểu cô nương bảy tuổi, hai má phúng phính, đôi môi đỏ vểnh lên.
Nữ hài tử không có bất kỳ ưu phiền gì nên mặt mũi đều mang sự thư giãn, trong đôi mắt có khát vọng đối với việc học hỏi.
Nàng cẩn thận mà lấy đồ dùng học tập ra từ trong rương sách rồi đặt gọn gàng và ngăn nắp ở trên bàn, sách vở của nàng gọn gàng sạch sẽ, nguyên vẹn, tư thế nàng ngồi ngay ngắn, thân hình nhỏ bé nghiêm túc trông có chút buồn cười, giọng nói oang oang đọc sách rất dễ nghe.
Ánh mắt của Tả Triều Chi rơi trên búi tóc ở trên đầu nàng, búi tóc đó cũng được buộc tròn vo, cẩn thận tỉ mỉ, không hề có sợi tóc rối nào, còn thắt thêm hai đuôi sam, phần đuôi bím tóc được quấn bằng sợi dây màu đỏ, cùng với động tác đung đưa cúi đầu viết nhanh của nàng mà lúc ẩn lúc hiện.
Một mùi thơm mát quanh quẩn trong mũi, mùi thơm đó có khả năng trấn tĩnh lòng người, là mùi hoa tuyết liễu trắng của nàng tỏa ra, thanh nhã nhưng không tầm thường.
Kèm theo mùi thơm đó, phảng phất có cái gì cũng đi theo gãi qua đầu quả tim của Tả Triều Chi.
Vào lúc bản thân hắn không chú ý tới, khóe miệng của hắn không nhịn được mà hơi nhếch lên một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...