Thẩm Hoa Sinh cũng ngây người, nhưng ông ta nhanh chóng mỉm cười tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu Thần cũng khá am hiểu đấy nhỉ.
Nhưng cháu yên tâm, chú có người quen làm ở công ty chứng khoán.
Hắn nói với chú rằng cổ phiếu sẽ còn tăng đến cuối năm sau cơ.
Bây giờ không thử mạo hiểm một phen, bỏ lỡ cơ hội thì tiếc lắm đó.”
Thẩm Thần “kinh ngạc”: “Thật sao ạ? Nghe thì cũng hay đấy, nhưng bố cháu không am hiểu về cổ phiếu đâu, bố còn không biết phải mua như thế nào nữa ấy chứ!”
“Đơn giản thôi, cho chú mượn tiền, chú sẽ mua giúp bố cháu.
Cuối năm đảm bảo sẽ kiếm được 30%.”
“30% là bao nhiêu, mọi người có biết không?”
“Nếu như đầu tư một vạn, đến cuối năm, số tiền sẽ biến thành một vạn ba nghìn tệ đấy!”
“Lúc đó, bố cháu còn mua được cho cháu cái gì mà ái mỗ thí 3……”
Thẩm Thần cầm thìa múc một muỗng canh, anh uống xong mới cười rồi nói: “Là MP3.”
“Đúng đúng, chính là cái đó đó, dùng để học tiếng Anh, vô cùng thời thượng luôn!”, Thẩm Hoa Sinh nói đến mức nước bọt bắn tung tóe, “Chú cũng mua cho tiểu Siêu nhà chú một cái rồi, rất hữu dụng.
Điểm tiếng Anh của nó được cải thiện nhiều lắm, tăng hơn mấy chục điểm đấy.”
Thẩm Thần bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Ôi, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?”
Thẩm Hoa Sinh cười haha nói tiếp: “Chúng ta đều là người một nhà, cho nên chú mới nói cho cháu nghe.
Đến lúc đó bố cháu kiếm được nhiều tiền rồi thì chỉ cần chia cho chú một chút là được!”
Thẩm Diệu Sinh nghe mấy lời ong bướm của em trai thì cũng đã động lòng, “......!Chuyện này ấy à, cũng không phải là không được……”
Thẩm Hoa Sinh đang định nhân cơ hội này để khua môi múa mép thêm thì Thẩm Thần vừa nhai thức ăn vừa vô thức hỏi: “Lỡ như lỗ thì sao? Chú hai, nếu vậy thì chú có chịu chung với bố cháu không?”
Thẩm Diệu Sinh sững sờ.
Đúng rồi, lỡ như thua lỗ thì biết phải làm sao đây?
Thẩm Hoa Sinh như mắc nghẹn trong cổ: “Chuyện kiếm được tiền đã nắm chắc trong tay như vậy rồi, làm sao có thể thua lỗ được chứ?!”
Thẩm Thần chậm rãi nói: “Cháu nghe người ta nói rằng, thời buổi này mà ai nói với chú rằng có cách kiếm nhiều tiền mà không mất đồng nào, vậy người đó không phải kẻ ngốc thì chính là lừa đảo.”
Thẩm Hoa Sinh: “......”
Mặt ông ta đỏ bừng: “Vậy cháu cảm thấy, chú đây là kẻ ngốc hay là lừa đảo?”
Thẩm Thần chỉ cười mà không đáp lời ông ta.
Thẩm Diệu Sinh trừng mắt nhìn Thẩm Thần: “Con nói chuyện với chú kiểu gì thế hả!”
Tuy ngoài miệng ông nói vậy, nhưng ý định đồng ý với em trai khi nãy đã tiêu tan.
Từ Hồng Hà lên tiếng hòa giải bầu không khí: “Nào nào, đồ ăn sắp nguội hết rồi, mau ăn cơm đi.”
Mọi người lại tiếp tục dùng bữa.
Thẩm Hoa Sinh còn định nói thêm gì đó thì Thẩm Thần đã lấy điều khiển bật kênh tin tức trên tivi.
“Giáo viên của con nói nên xem nhiều tin tức hơn, nó sẽ giúp ta hiểu về chính trị cũng như hiểu biết hơn về thế giới xung quanh.”
Mấy lần Thẩm Hoa Sinh muốn lên tiếng về đề tài mượn tiền là lại bị Thẩm Thần lấy lý do là “muốn xem tin tức, không muốn nói chuyện” làm gián đoạn.
Sau khi ăn xong, Thẩm Hoa Sinh cũng không ở lại thêm mà lập tức rời đi.
Thẩm Diệu Sinh đã biết rõ ý đồ của ông ta khi đến đây nên cung không buồn nói mấy câu khách khí, cứ thế để ông ta đi.
Thẩm Hoa Sinh thấy anh trai không có ý cho mình mượn tiền thì ôm một bụng tức giận ra khỏi nhà bọn họ.
Đợi ông ta đi rồi thì Từ Hồng Hà mới nói với bố Thẩm: “Em cảm thấy con trai chúng ta nói đúng lắm.
Không phải em nói xấu sau lưng người khác đâu, tuy em trai anh cũng được coi là khôn ngoan, nhưng mà chỉ trên một vài phương diện thôi.
Chuyện cổ phiếu này, chú ấy chơi không nổi đâu.
Nếu như lãi thì chú ấy đòi tiền công, nhưng nếu thua lỗ thì sao? Tất cả rủi ro đều đổ hết lên đầu chúng ta.
Đâu phải cổ phiếu chỉ mãi tăng mà không giảm, làm sao có thể tin lời chú ấy được.”
Thẩm Diệu Sinh: “......”
Thẩm Thần đang xem tivi cũng mở miệng nói: “Bố, gần đây con hay xem thời sự, họ thường xuyên đề cập tới bong bóng tài chính.
Họ nói rằng nhà nước có thể điều tiết thị trường chứng khoán bất cứ lúc nào, vậy nên con cảm thấy chuyện này có rủi ro rất lớn.
Tiệm mì của nhà ta kinh doanh cũng rất ổn, không cần phải nhảy xuống vũng nước đục này.”
Thẩm Diệu Sinh trầm tư: “Con nói cũng đúng, thế thì thôi vậy.”
Thẩm Thần thấy bố mình đã nghĩ thông suốt liền vươn vai một cái rồi đứng dậy, “Con về phòng đây.”
Trong bếp, mẹ Thẩm ghé vào tai bố Thẩm nói nhỏ: “Chồng à, anh có cảm thấy con trai mình hôm nay có gì đó khác lạ không?”
Bố Thẩm cầm một chiếc bát lên, ông vừa rửa vừa nói: “Khác chỗ nào thế?”
Từ Hồng Hà lẩm bẩm: “Từ cách nói chuyện tới hành động của thằng bé cứ như một người trưởng thành vậy! Bình thường về nhà, không mở hoạt hình thì là mở phim truyền hình lên xem.
Còn nữa, mấy lời thằng bé nói lúc nãy đều rất có lý, đến người tinh ranh như em trai anh còn không nói lại cơ mà.”
Thẩm Diệu Sinh cười haha nói: “Con cái trưởng thành rồi không phải rất tốt sao? Chúng ta cũng bớt phải lo lắng cho con rồi.”
“Người khiến cho cả nhà phải lo lắng là anh đấy!” - Mẹ Thẩm cởi tạp dề ra rồi ném vào người bố Thẩm, “Nếu hôm nay không có con trai ở đây, anh chắc chắn đã rơi vào cái bẫy của Thẩm Hoa Sinh rồi, em thấy anh còn không thông minh bằng một góc của thằng bé đâu! Hôm nay anh rửa hết đống bát đĩa này đi!”
Bố Thẩm nghe vậy thì không tức giận, ông nói :”Đúng đúng đúng, con trai thông minh giống em, được chưa? Anh rửa thì anh rửa……”
______
Phòng của Thẩm Thần không lớn, căn phòng chỉ có bảy, tám mét vuông.
Bên trong đặt một chiếc giường đơn, hai tủ sách nhỏ, một bộ bàn ghế, trên bàn là một bộ truyện tranh “Bảy viên ngọc rồng” phiên bản Hải Nam.
Ngoài ra còn có vài hộp băng đĩa cũ cùng với một cây đàn guitar bằng gỗ ở góc giường.
Thẩm Thần ngồi trên chiếc bàn nhỏ, anh tìm một cuốn sổ rồi bắt đầu sắp xếp lại ký ức trong đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...