Lãnh Thính Nhiên vừa xong việc, vai đeo túi đi ra, vừa lúc gặp Khuất Ngữ và Tư Ngưng Hạ vừa từ trung tâm mua sắm ra tới.
Ánh mắt cô chậm rãi quét qua hai người họ, nhìn thấy hai túi giấy giống nhau, một cảm giác tức giận kì lạ xông lên trong lòng, cô còn chưa kịp kìm nén thì Khuất Ngữ đã đến trước mặt cô.
“Hi, Thính Nhiên.”
Lãnh Thính Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tư Ngưng Hạ một cái, gật đầu chào hỏi Khuất Ngữ.
Khuất Ngữ hỏi: “Cậu tan làm rồi sao? Muốn cùng đi xem phim không?”
“Không có thời gian.” Lãnh Thính Nhiên ngữ khí lãnh đạm nói, từ chối thẳng thừng.
Tư Ngưng Hạ không vui chớp mi mắt, chẳng lẽ cô ta vì mình mà giận chó đánh mèo, tỏ thái độ với Khuất Ngữ? Quá là ấu trĩ.
Khuất Ngữ có làm gì sai đâu, cùng lắm là tốt bụng mời nàng đi xem phim, cô ta dựa vào cái gì mà hằn hộc với cô ấy?
Nàng kéo tay Khuất Ngữ: “Sắp trễ rồi, chúng ta mau đi thôi, đừng làm phiền người bận rộn.”
Khuất Ngữ cười cười, không so đo.
Khi nãy cô chỉ thuận miệng hỏi, Lãnh Thính Nhiên cũng là thuận miệng từ chối.
Cô ấy gật gật đầu: “Xin lỗi cậu, bọn mình đi trước.”
Lãnh Thính Nhiên chưa từng nói chuyện trong nhà cho người ngoài biết, Tư Ngưng Hạ cũng không biết rõ bệnh tình của mẹ cô, chỉ là khi cô đang không biết xoay sở tiền phẫu thuật cho mẹ thế nào thì Tư Ngưng Hạ xuất hiện giúp đỡ, cô có chút cảm động, chỉ là điều kiện đi kèm thật khiến người ta khó xử.
Cô đã bảo muốn trả lại tiền, nhưng nàng một mực không chịu nhận, còn nhấn mạnh rằng chỉ có một điều kiện như thế.
Đương nhiên cô có thể từ chối nàng, chỉ là bệnh tình của mẹ đã khiến cô phải thỏa hiệp.
Hai người các cô là kí hợp đồng, chỉ cần không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, cô sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của kim chủ, bao gồm cả việc lên giường.
Tuy rằng cho đến nay, Tư Ngưng Hạ chưa từng đưa ra yêu cầu nào quá đáng, thậm chí buổi sáng còn bảo muốn hủy giao kèo.
Cô thật nghi ngờ không biết vì cái gì khiến nàng thay đổi nhanh như vậy.
Hiện tại nhìn thấy hai người họ, có vẻ cô đã hiểu.
Cô cho rằng nàng là có tình cảm với cô, nếu không thì chắc sẽ không đưa ra loại điều kiện ấy.
Trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác khó chịu, như là mình vừa bị chơi đùa, cảm giác bị người khác xoay như chong chóng thật bực bội.
Lãnh Thính Nhiên trong giây lát nhận rõ lập trường của mình, nhàn nhạt cười, “Không, là tôi xin lỗi mới phải.
Gần đây mẹ tôi nằm viện, tôi phải đi chăm sóc bà ấy, lúc nãy thái độ không tốt với cậu thật có lỗi.”
Ngữ khí của Khuất Ngữ lập tức trở nên lo lắng, “Bác gái đã khỏe hơn chưa?”
Lãnh Thính Nhiên nghiêng đầu về phía Tư Ngưng Hạ, gật đầu, “Bà ấy đã ổn rồi, qua vài ngày nữa thì sẽ làm phẫu thuật.”
Tư Ngưng Hạ sững sốt, nàng không ngờ Lãnh Thính Nhiên lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, bị con ngươi đen nhánh của cô nhìn chằm chằm, lòng nàng không khống chế được là sa lầy vào ánh mắt ấy, nàng đã lâu rồi không được Lãnh Thính Nhiên chăm chú nhìn đến vậy.
Nàng cuống quít rũ mắt, đem tia quyến luyến cùng khát vọng ẩn sâu trong đáy mắt che giấu đi.
“Còn có, cảm ơn bạn học Tư.” Lãnh Thính Nhiên lại nói, trong giọng nói có chút cảm kích nhưng vẫn là đạm mạc lạnh lùng.
“Bạn học Tư” sao? Ba chữ này vẫn khiến cho nàng nàng chua xót.
Trong mắt Lãnh Thính Nhiên, các nàng chỉ là bạn học, cho dù cùng chung chăn gối suốt năm năm đi nữa, trước sau các nàng vẫn không thể vượt qua ranh giới bạn học này.
“Không cần khách khí.” Tư Ngưng Hạ nâng mặt lên, nghiêng đầu nói với Khuất Ngữ, “Chúng ta không cần phải đi lấy vé sao? Mau đi thôi.”
Khuất Ngữ gật đầu với Tư Ngưng Hạ, “Chúc bác gái mau chóng hồi phục.”
“Cảm ơn cậu, chúc các cậu chơi vui vẻ.” Lời nói vừa dứt, Lãnh Thính Nhiên cũng xoay người rời đi, dự tính đến trạm xe bus.
Ngữ khí hoàn toàn bình ổn, đây là Lãnh Thính Nhiên thật sự chúc phúc cho các nàng sao? Nhìn theo bóng dáng cao gầy ấy, Tư Ngưng Hạ tự giễu câu môi cười, nói với Khuất Ngữ: “Chúng ta mau đi thôi.”
“Ừ.” Khuất Ngữ cười cười, bỗng nghĩ đến lúc nãy Lãnh Thính Nhiên vừa rồi cảm ơn, cô hỏi: “Thính Nhiên vì sao lại cảm ơn cậu vậy?”
Tư Ngưng Hạ biểu tình ngẩn ra, sau đó cười nhún vai, dùng trầm mặc trả lời cô.
Khuất Ngữ cũng không có hỏi lại.
Rạp chiếu phim cũng cách trung tâm thương mại một đoạn, đi tàu điện ngầm, trở lên mặt đất, đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ rồi đến một trung tâm thương mại khác.
Tư Ngưng Hạ không khỏi suy nghĩ: “Sao lại không gọi xe?”
Hai người đi thang máy lên tầng bảy, rạp chiếu phim cũng có hàng dài người đứng cầm vé xem.
Lơ đãng nhìn qua cũng thấy, phần lớn là các cặp đôi yêu nhau, nắm tay, tựa đầu, ôm eo thân mật, so sánh với nàng và Khuất Ngữ thì có hơi khác biệt.
Nói đi cũng phải nói lại, bất kể là “First Aid Love” hay “Girlfriend’s Evolution” thì đều là phim tình cảm lãng mạn, thích hợp cho các cặp đôi yêu nhau xem, nàng và Khuất Ngữ tình huống này cũng có chút khó nói.
Nàng đột nhiên nhớ tới vừa rồi, Lãnh Thính Nhiên ý vị thâm trường mà chúc các nàng chơi vui vẻ.
Cho nên có phải cô đã nhìn ra cái gì rồi không?
Nàng chợt nghĩ đến hôm nay hai người đã làm gì, ăn cơm cùng nhau, lại còn tặng quà, người khác nhìn đều sẽ nghĩ hai người có quan hệ.
Tư Ngưng Hạ nhìn về phía Khuất Ngữ, trong ánh mắt mang theo một tia dò xét.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tư Ngưng Hạ, Khuất Ngữ quay đầu đối diện với nàng, chọn mi hỏi: “Sao nhìn mình dữ vậy?”
Tư Ngưng Hạ che miệng, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống sau đó lại ngước lên nhìn, nàng cười cười: “Không có gì, chẳng biết sao nhìn cậu lại có cảm giác lạ lạ.”
“Cảm giác gì thế?” Khuất Ngữ nhướng mày, trong lúc nhất thời cũng không phát hiện ngữ khí của mình có chút gấp gáp.
Nàng so với Khuất Ngữ “sống hơn” 5 năm, cả kiếp trước và đời này, lúc nào cũng sống trong sự ngọt ngào huyễn hoặc, nhưng đầu óc nàng không vì như vậy mà mụ mị, nàng cảm nhận được phần nào ý tứ của Khuất Ngữ cất giấu trong ngữ khí nhất thời biến hóa ấy.
Tư Ngưng Hạ bất động thanh sắc nói: "Ừm thì… cảm giác hôm nay Khuất Ngữ thật là đẹp.”
Khuất Ngữ ngẩn ra một chút, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thất vọng, bỗng chốc cúi đầu cười, vén lên những sợi tóc đang rũ xuống, "Cảm ơn, mình đi qua bên kia lấy vé, cậu ở đây đợi mình chút nhé."
Tư Ngưng Hạ: "Ờ."
Khuất Ngữ khẽ mím môi cười, sau khi xoay người thì nụ cười ấy nhanh chóng tắt lịm, trên mặt biểu lộ một chút khổ sở.
Cô nghĩ thầm, khi nào thì nàng ấy mới có thể phát hiện tâm ý của cô đây?
Khuất Ngữ dùng mã QR lấy vé xem phim, lúc trở lại bên cạnh Tư Ngưng Hạ, thì đã khôi phục lại bộ dáng thong dong thường ngày.
Đam Mỹ Hay
"Còn hơn mười phút mới bắt đầu chiếu, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một chút đi?" Khuất Ngữ cầm hai vé trên tay, hướng Tư Ngưng Hạ vẫy vẫy.
"Được."
Hai người sóng vai mà đi, Khuất Ngữ chỉ tay vào quầy thức ăn bên phải: "Cậu muốn ăn bắp rang không?"
Tư Ngưng Hạ nhìn cô một cái, có chút buồn cười, "Ăn, hay mình qua đó mua nhé?"
Khuất Ngữ nói: "Đi chung đi."
Tư Ngưng Hạ gật đầu, nhìn dòng người đang xếp hàng phía trước đều là những đôi tình nhân, nàng xoa xoa chóp mũi, đột nhiên cảm giác có chút xấu hổ.
Nàng cố che giấu cảm xúc, nghĩ thầm nếu có lần sau, tuyệt đối sẽ không đi xem phim tình cảm nữa.
Đời trước, nàng và Lãnh Thính Nhiên cũng cùng nhau xem phim điện ảnh, "First Aid Love” cùng “Girlfriend’s Evolution” là cùng nhau khởi chiếu.
Nàng vốn là muốn xem “Girlfriend’s Evolution”, ngoại trừ là bởi vì Kỷ Sơ Bồng có tham gia diễn xuất, nàng còn muốn học hỏi những kỹ xảo yêu đương trong phim, muốn nỗ lực cứu vãn quan hệ rạn vỡ ngay từ khi bắt đầu của nàng và Lãnh Thính Nhiên.
Phim thì họ cũng đã xem rồi, là một bộ phim khoa học viễn tưởng, tên phim vẫn còn nguyên trong trí nhớ của nàng “Steel Mecha”.
Nàng cũng không có vì không xem được phim tình cảm lãng mạn, lưu luyến mà buồn bã, ngược lại vui rạo rực, cảm thấy chính mình có thể biết được một sở thích của Lãnh Thính Nhiên.
Nhưng mà, phim chỉ mới vừa chiếu khoảng 20 phút thì Lãnh Thính Nhiên đã ngủ rồi, đầu dựa vào vai nàng, ngủ thiếp đi không chút trằn trọc.
Nàng được người trong lòng dựa vai nên cảm giác vui sướng chiếm đầy suy nghĩ, căn bản không thèm nghĩ quá nhiều.
Cũng vào ngày ấy, nàng vụng trộm hiến dâng nụ hôn đầu của mình, đồng thời cũng lấy mất nụ hôn đầu của Lãnh Thính Nhiên.
Hiện giờ nghĩ lại, nàng thật là ngu ngốc làm sao.
Lãnh Thính Nhiên không thích xem phim khoa học viễn tưởng, cô ta chỉ vì không muốn cùng nàng xem phim tình cảm nên mới chọn bừa một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Tư Ngưng Hạ từ trong hồi ức hoàn hồn, vừa lúc đến phiên nàng, "Hai phần bắp rang, hai ly Coca."
Khuất Ngữ ở bên cạnh sửa lời: "Một phần bắp thôi ạ."
Tư Ngưng Hạ hỏi: "Cậu không ăn sao?"
Khuất Ngữ cười, "Hai người ăn một phần là đủ rồi."
"......" Tư Ngưng Hạ không có lên tiếng, chấp nhận mua một phần.
Sau khi thanh toán tiền, các nàng cũng không còn thời gian ngồi thơ thẩn, người ta đã bắt đầu soát vé suất chiếu phim của hai người.
Tư Ngưng Hạ cùng Khuất Ngữ được kiểm vé xong thì tiến vào rạp, tìm vào ghế đã mua.
Rất nhanh thì phim đã bắt đầu chiếu
"First Aid Love” chủ yếu nói về một cặp đôi sống chung, cùng nhau giải quyết các khúc mắc, các vấn đề sinh hoạt, gỡ bỏ hiểu lầm và bên nhau hạnh phúc.
Tư Ngưng Hạ xem xong thì trong lòng cảm khái.
Nếu năm đó nàng và Lãnh Thính Nhiên cũng cùng nhau tìm hiểu nguồn cơn mâu thuẫn, thấu hiểu và bao dung cho đối phương thì… Nàng tự giễu mà cong cong khóe môi, hai người không giống với nam nữ chính vì nỗi lo cơm áo gạo tiền hay thiếu thốn thời gian mà mâu thuẫn, vấn đề của các nàng tồn tại trước cả khi tình yêu chớm nở, thứ các nàng không thể cho nhau đó là sự tin tưởng - thứ đã bị thành kiến ác ý nhấn chìm.
Từ đầu đến cuối, Lãnh Thính Nhiên đều là có thành kiến đối với nàng, vốn dĩ nàng luôn muốn đối xử tốt với cô để đổi lại một chút ý nghĩ tốt đẹp của cô về nàng.
Rốt cuộc, nàng vẫn trắng tay.
Cô vẫn chán ghét nàng.
5 năm, nàng cho rằng tảng băng cũng sẽ bị nhiệt độ làm cho tan chảy, thế nhưng lại không biết trái tim của Lãnh Thính Nhiên còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết nơi địa cực kia nữa.
Nàng đã nghĩ sự dịu dàng của nàng có thể lấp đầy trái tim của người ấy, nhưng nàng đã quá ngây thơ, và kì tích đã không hề xuất hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Tư: Mọi người đều nói rất ghét bạn, bạn có ý kiến gì không?
Ảnh hậu Lãnh: Đúng là không có mắt.
Bạn học Tư: Mọi người đều nói em với Khuất Ngữ rất xứng đôi, bạn thấy thế nào?
Ảnh hậu Lãnh: Em là của tôi cơ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...