Mấy người Lâm Mãn Chương xuống biển bắt cá.
Lâm Tê Nham vừa mới tiếp xúc với việc lặn biển, đang trong thời kỳ cảm thấy hứng thú, cho dùng phải ngâm mình trong nước hơn 1 tiếng, cậu ta vẫn vô cùng hăng hái đi theo quay video.
Mọi người đều ở trong biển bắt cá, cộng thêm việc trên eo cậu ấy có buộc dây an toàn, chỉ có 1 chút khoảng cách, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lục Áo dặn cậu ấy phải cận thận xong thì mặc kệ.
Hôm nay cậu đã đánh bắt hơn 5 tiếng rồi, hiện tại mệt muốn chết, cậu nằm bên dưới bạt che mưa, vừa híp mắt nhìn bầu trời, vừa để ý dây an toàn của tất cả mọi người.
Trước giờ cậu bắt cá sẽ không bị lỗ, hiện tại cũng vậy.
Sáng nay cậu bắt được hơn 15kg cá, buổi trưa lại bắt được nhiều ốc biển như vậy, tính sơ qua thì thu nhập sau thuế của hôm nay có hơn 2.000 tệ.
Thu nhập này đã rất khả quan rồi.
Tài nguyên biển cả nhiều như thế, nếu như cậu muốn, cậu còn có thể thu hoạch được càng nhiều.
Cậu không hề tham lam, tiền kiếm đủ dùng là được, không cần kiếm quá nhiều.
Lục Áo nhìn túi ốc kèn, bọn họ còn mấy ngày nữa mới về, những con ốc này sẽ treo trong nước biển để nuôi.
Ốc không giống với các loại hải sản khác, giống như tôm cá có thể đông lạnh, nhưng nếu mấy con ốc này mà chết sẽ không đáng giá nữa.
Nhiều ốc như vậy, phải mỗi ngày chú ý đến sức sống của chúng.
Lục Áo luôn có loại cảm giác, mấy con ốc lần này cậu bắt, nếu cậu không cho ốc chết, nó sẽ không chết.
Không biết điều này có liên quan đến thân phận của cậu hay không, tựa như những gì Tống Châu đã làm với con cá mao thường kia, cậu rót sức sống vào những con ốc này một cách mơ hồ.
Nhớ tới Tống Châu, cậu lấy điện thoại ra xem thử, điện thoại vẫn như cũ không có tín hiệu, gọi không được, nhắn không xong, càng đừng nói là lên mạng.
Lịch sử trò chuyện của cả hai vẫn còn dừng lại ở mấy ngày trước đó, khung chat không hề có tin nhắn mới.
Giữa họ đã rất lâu không xuất hiện tình huống ít trò chuyện như vậy rồi.
Trong lòng cậu có chút nhớ Tống Châu.
Loại nhớ nhung này không mãnh liệt, nhưng chỉ cần rãnh rỗi nó sẽ xuất hiện.
Lục Áo nằm trên ghế xếp, gió biển thổi nhẹ chậm rãi ru cậu ngủ.
Suy nghĩ của cậu không biết trôi đi bao xa.
Trong cơn ngủ say, cậu đã nằm mơ.
Trong mơ cậu đi tới một cái viện nhỏ, trong viện có 1 căn phòng nào đó, Tống Châu đang ngồi sau bàn làm việc.
Dù trong phòng không có người nào khác, Tống Châu vẫn ngồi thẳng lưng, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, bên dưới lớp quần áo, có thể nhìn thấy một hình dáng gầy yếu.
Lục Áo nhìn bóng lưng của anh, không biết tại sao lại nghĩ đến những công tử thế gia thời cổ đại, đại khái trên người họ đều cùng có một loại hơi thở dịu dàng văn nhã.
Tống Châu đang làm việc thì cảm giác được sự khác thường, tưởng có một cấp dưới nào đó tìm anh có chuyện, ngẩng đầu lên nhìn lại trông thấy Lục Áo.
Tống Châu nhìn cậu, "Sao cậu lại đến đây rồi?"
"Ừm?" Lục Áo đi qua, thò đầu nhìn nội dung trên công văn của anh, "Đơn xin vật tư sửa chữa và khôi phục giới môn ----Đây là gì vậy?"
Tống Châu che lại hồ sơ không cho cậu xem, "Đây là bí mật bên trong Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân chúng tôi, người ngoài không thể xem."
"Được ghê, cảm giác rất chân thật." Lục Áo nhỏ giọng nói một câu, ngồi lên bàn làm việc, đối mặt với Tống Châu, tỉ mỉ nhìn anh, "Trong mơ lại giống hết với ngoài đời thật."
Tống Châu lúc này đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, không khỏi cong cong hai mắt nhìn cậu, "Cậu còn biết rằng mình đang mơ sao?"
"Đương nhiên biết chứ." Lục Áo đáp, "Nếu không phải đang mơ, sao tôi lại đột nhiên trông thấy anh?"
"Vậy tại sao trong giấc mơ cậu lại trông thấy tôi? Chẳng lẽ ban ngày nghĩ gì đêm mơ đó?"
"Không biết nữa." Lục Áo ở trong mơ lại thẳng thắn lạ kỳ, "Con người không thể khống chế mình sẽ mơ những gì."
"Cậu không phải người, cậu là rồng."
Lục Áo tự hỏi 1 chút, đồng ý gật đầu, "Có lý."
Tống Châu lại cười, cười một hồi lâu mới nói:" Thực ra cậu không phải đang mơ, là đang ly hồn."
Lục Áo ở trong mơ phản ứng chậm hơn trong hiện thực, cậu suy nghĩ một hồi mới hiểu ý nghĩa của ly hồn là gì.
"Ý của anh là, anh của hiện tại mà tôi trông thấy là người thật sao?"
"Đúng vậy.
Cậu của hiện tại mà tôi trông thấy cũng là thật, nhưng chẳng qua chỉ là một bộ phận." Giọng nói của Tống Châu bất giác trở nên dịu dàng hơn, "Ngồi ở đây có thấy buồn không? Đây là viện nhỏ mà tôi làm việc, có muốn tôi dẫn cậu đi dạo xung quanh không?"
"Như vậy có bất tiện không? Ví dụ như là chỗ các anh sẽ có những chỗ bí mật, không thích hộp để cho người ngoài tham quan?"
"Không sao, nơi này do tôi quyết định."
Tống Châu nói xong cũng không tiếp tục xử lý công việc, anh đứng dậy, khép lại hồ sơ, dùng đồ chặn giấy đè lại, "Đi, tôi dẫn cậu đi dạo, viện nhỏ này của chúng tôi có lịch sử khá lâu đời, từ lần đầu xây dựng cho đến nay đã hơn 500 năm."
"Hơn 500 năm...!" Lục Áo tính thử, "Đã trải qua 2 triều đại sao?"
"Đúng vậy." Tống Châu dẫn cậu ra ngoài, "Lúc xây dựng viện nhỏ này, tôi còn tham gia thiết kế."
Hai người ra khỏi phòng sách, đi tới sân trước.
Trong sân có một thân cây to lớn, tán cây trông như một chiếc ô khổng lồ màu xanh, che khuất một mảng lớn ánh mặt trời chỉ còn lại bóng râm.
Tống Châu nói:" Cây này đã sống hơn 500 năm, hiện tại đã thành tinh."
Lục Áo ngẩng đầu nhìn cây to, cây to nghe thấy bọn họ đang nói tới mình thì uốn éo cơ thể cưới đầu nhìn họ.
Nó muốn mở miệng nói gì đó, Tống Châu đã dẫn cậu đi tới sân sâu, "Sân trước không có gì đẹp, cảnh đẹp đều ở sân sâu.
Nhân viên công tác của tổ chức chúng tôi phần lớn ở sân sâu."
Lục Áo đi theo anh, một đường nghe anh giới thiệu.
Đây là một viện nhỏ phương Nam điển hình, trong viện có 6 sân con, đình đài lầu gác, hòn non bộ, thứ mà một viện nhỏ truyền thống nên có nó đều có.
So sánh với kiểu viện nhỏ ngay ngắn vuông vắn phương Bắc, viện nhỏ này lại thêm phần tinh xảo khéo léo.
Đặc biệt là khoảng không giữa 2 sân nhỏ, bất kể là ao hồ hay hành lang, đều được dày công thiết kế.
Lục Áo vừa rồi đi dạo 1 vòng, không nhớ được bao nhiêu chi tiết, chỉ cảm thấy thán phục.
Tống Châu dẫn cậu đi phòng trà để uống trà, "Đây là chồi non của gốc cây ban nãy, hồn thể cũng có thể uống."
Lục Áo vẫn còn đang ngắm nhìn xung quanh.
Khi Tống Châu pha cho cậu một ly trà, lơ đãng hỏi thăm:" Sao cậu lại đột nhiên ly hồn?"
Lục Áo thành thật nói, "Tôi cũng không biết, có lẽ trước khi ngủ nhớ tới anh chăng?"
"Nhớ tôi sao?"
Lục Áo nói:" Lúc đó tôi mò được chút ốc kèn, thoạt nhìn khá béo tốt, đang nghĩ nếu có thể cùng anh ăn thì tốt biết mấy."
Tống Châu có chút bất đắc dĩ, "Khi ở cùng với tôi, sao cậu cứ nghĩ tới ăn vậy? Cậu nói như thế, tôi còn tưởng rằng chúng ta chỉ là bạn ăn."
Lục Áo nói:" Bởi vì tôi thích ăn mà."
Tay Tống Châu ngừng lại, cả buổi mới nhỏ giọng cảm khái nói:" Cũng phải, các bạn nhỏ đang trong kỳ trưởng thành như cậu, ăn uống luôn đứng nhất.
Vậy mà trước giờ tôi lại không nghĩ tới."
Lục Áo nghe rõ lời anh nói xong, không hiểu vì sao lại cảm thấy không vui, "Tôi lại không phải thùng cơm, sao lại xếp thức ăn hàng đầu chứ?"
"Không phải ý đó." Tống Châu ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt trầm tĩnh nhưng cực kỳ dịu dàng, "Tôi rất vui, thức ăn đối với cậu quan trọng như thế, cậu vẫn bằng lòng chia sẽ với tôi."
Lục Áo há miệng lại không biết nói gì, chỉ rầu rĩ lầm bầm.
Tống Châu cũng không tiếp tục đề tài này, ngồi trước bàn trà pha trà cho cậu uống, cũng tỉ mỉ giới thiệu loại lá trà này.
Lá trà rất tốt, tay nghề pha trà của anh cũng tốt, Lục Áo bưng ly trà xinh xắn uống một ngụm lại một ngụm.
Trà này như thể sẽ say lòng người, Lục Áo uống xong cảm thấy lâng lâng.
Tống Châu thấy cậu mệt rã rời, đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Em nên trở về rồi.
Tôi đưa em về nhé?"
"Được." Lục Áo nói, "Buồn ngủ quá."
"Bình thường, em về ngủ một lát sẽ hết buồn ngủ."
Nói, bàn tay ấm áp của Tống Châu nhẹ nhàng chạm vào cái trán của cậu.
Nhiệt độ được truyền tới có cảm giác tồn tại cực kỳ rõ ràng, Lục Áo nhịn không được đưa tay lên sờ trán mình.
Khi sờ, cậu tỉnh dậy từ trên ghế xếp.
Cậu mở mắt ra không thấy người kia nữa, trong lòng có chút buồn bả mất mát.
Lâm Mãn Chương bọn họ đã trở về.
Thấy cậu tỉnh dậy, Lâm Cống Thương lớn giọng hỏi:" Cậu nằm mơ thấy gì vậy? Sao mà cười hoài vậy?"
"Không có gì." Lục Áo lười biếng nói, "Tôi vẫn còn mệt lắm, đi vào ngủ thêm 1 lát đây."
"Được, cậu ngủ trước đi, chúng tôi câu cá, đợi lát nữa ăn cơm sẽ kêu cậu."
Lục Áo gật đầu, cậu đi vào khoang thuyền, trước khi đi lấy túi ngủ, cậu đi nhà vệ sinh trước, trong mơ uống trà lại có tác dụng trong hiện thực, cậu cứ cảm thấy muốn đi vệ sinh.
Lần này ngủ, cậu ngủ ngon vô cùng, không mơ mộng gì cả.
Bọc mình trong túi ngủ, cậu ngủ say hơn 2 tiếng, mãi đến khi Lâm Tê Nham tới kêu cậu dây ăn cơm.
Khi bọn họ ăn cơm trời đã tối rồi, bầu trời treo đầy sao.
Lục Áo mắt nhìn sao trời, tay phải lùa cơm, nói:" Đợi lát nữa tôi đi lặn đêm, mọi người không cần lo cho tôi."
"Một mình cậu đi sao? Không cần chúng tôi đi theo à?"
"Không cần, tôi không lặn xa, chỉ lặn xung quanh đây."
Không biết vì sao, tâm tình của cậu rất tốt, tốt tới độ cậu muốn lặn xuống biển thỏa thích vẫy vùng, cho dù không dùng hình rồng để lặn cũng không sao.
Ăn cơm xong, Lục Áo ngậm ống thở, tay cầm 1 cây đèn pin, ngoài ra không đem theo gì cả, mặc một cái quần cộc liền nhảy vào trong biển.
Lục Áo ở trong biển vui vẻ làm càn, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nếu lần này ra biển chỉ có 1 mình cậu, cậu có thể biến về hình rồng, mặc sức dạo chơi.
Tiếc nuối là vậy, Lâm Mãn Chương bọn họ còn trên boong tàu, vì phòng ngừa nguy cơ, cậu chỉ có thể dùng hình người bơi vài vòng.
Từ ngày hôm đó, Lục Áo như bị tiêm máu gà vậy, ngày nào cũng sớm đi tối về, hăng hái tích cực vô cùng.
Bình thường cậu bắt cá đều chọn loại cá lớn đắc tiền mà bắt, khi tiền kiếm được sau thuế khoảng 3.000 tệ, cậu sẽ dừng lại, tuyết đối sẽ không bắt hơn.
Những người khác không có lòng tham, nhưng mà sức lực của mọi người có hạn, cá bắt được trong ngày, sau khi trừ thuế thì thu nhập khoảng hơn 1.000 đến 2.000 tệ.
Thu nhập này có được còn là do mọi người liều mình phấn đấu mới có.
Lục Áo thì khác, mỗi này cậu bắt cá xong còn hơi sức ra biển đạp nước.
(quẩy)
Rất nhanh, một tuần mau chóng trôi qua, bọn họ chuẩn bị trở về, sau khi lênh đênh trên biển 1 tuần, tất cả mọi người đều rất nhớ sinh hoạt trên đất liền, nhất là 2 người đã kết hôn là Lâm Mãn Chương và Đàm Quân Hạo, hai người nhớ vợ con ở nhà.
Lục Áo cũng rất nhớ sinh hoạt trên đất liền, cậu không có vợ con, nhưng mà cậu có chút nhớ Tống Châu rồi.
Ngày 14 tháng 8 mọi người khởi hành ngay trong đêm để về đến bến tàu Long Hương, khi trở về bến tàu đã là hơn 5 giờ sáng.
Hiện tại là mùa hè, 5 giờ sáng đang là lúc bến tàu bận rộn nhất, vô số ngư dân đã quay về cảng bán cá, cũng có vô số ngư dân chuẩn bị ra biển đánh bắt, còn có những thương lái chen lẫn bên trong thu mua cá.
Trên bến tàu người đông như mắc cửi, khắp nơi đều là tiếng gào to, cực kỳ náo nhiệt.
Khi gần cập bờ, bọn họ đã sớm gửi tin nhắn cho Ngưu Đức Vũ.
Ngưu Đức Vũ biết họ sắp về tớ, đặc biệt dẫn theo nhân viên lái xe hàng tới đón họ.
"Chỗ này — —" Ngưu Đức Vũ nhìn thấy thuyền của họ, vội vàng lái xe tới, đưa tay vẫy gọi, "Lại đây bên này."
Lâm Mãn Chương ngừng thuyền, mọi người thả neo xong, dồn dập chạy lên boong tàu, "Anh Ngưu, đợi một chút, chúng tôi sẽ đem cá xuống ngay thôi."
Loại thuyền lớn của họ không cách nào tiếp cận bờ, phải dùng thuyền nhỏ qua giúp đỡ một chút.
Ngưu Đức Vũ chạy đi tìm một ngư dân, nhờ đối phương chạy qua đó 1 chuyến.
Lâm Mãn Chương bọn họ thì dọn hết thu hoạch của một tuần này lên boong tàu.
Bọn họ là kiểu tự mỗi người mỗi bắt cá, cá bắt được cũng chia ra để, không hề xen với nhau.
Trong đó Lục Áo bắt được nhiều cá nhất, tổng cộng là 15 sọt và 2 túi lưới.
Lâm Tê Nham bắt được ít nhất, chỉ nửa sọt, nhưng mà mục đích lần này ra biển của cậu ta không phải để bắt cá mà để quay video, từ góc độ này mà nói, cậu ta cũng được tính là thu hoạch phong phú.
Tất cả mọi người vui vẻ dọn cá xuống thuyền nhỏ.
Ngưu Đức Vũ nhìn sơ qua số cá, nhịn không được nói: "Đồ tốt nha, lần này các cậu có thu hoạch thật khả quan! Cá song, cá mú khoai tây, cá mú chấm đỏ, cá quế....!Toàn là cá đáng tiền nha!"
"Cái anh đang nhìn là của Lục Áo, của bọn tôi chỗ này."
"Tôi xem nào, cá tráp đen, cá nâu, cá mú nghệ, cá song....!Vậy không phải cũng giống nhau sao, đều là loại cá mắc tiền."
"So với Lục Áo thì kém một chút."
"Không kém, không kém tí nào, đi đi đi, đi tới tiệm tôi trước." Ngưu Đức Vũ vui vẻ gọi mọi người dọn cá vào trong xe hàng, "Chúng ta giao dịch xong thì đi uống trà nào."
"Nói tới uống trà, chúng ta ngây người trên biển lâu vậy, cũng không có mấy lần uống trà chân chính."
"Đó là đương nhiên rồi, dù sao trên biển nước ngọt rất quý, bình thường uống miếng nước còn phải tiết kiệm, nào có thể lấy đi pha trà?"
"Nói sao thì lần đi biển này khá tà, chúng ta ra biển nhiều ngày như vậy, gần như đêm nào cũng mưa, đừng nói là nước uống, cho dù là tắm, chúng ta ngày nào cũng tắm, một ngày không sót."
Lục Áo ở phía sau nghe họ nói vậy, khóe miệng hơi cong lên, không nói gì cả.
Khi họ nói chuyện, từng sọt cá được đưa lên xe hàng, bỗng một chiếc xe dừng lại gần chỗ họ.
Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là quản lý thu mua Trầm Minh Toàn của khách sạn Gia Thành.
Ngưu Đức Vũ quen thân với Trầm Minh Toàn, đối phương là khách quen của tiệm ông.
Trông thấy người tới, Ngưu Đức Vũ cười chào hỏi, "Quản lí Trầm hôm nay đích thân tới mua hàng sao?"
"Thỉnh thoảng cũng phải đi xem có hàng tốt gì không đó mà, mọi người đây là —"
Lâm Mãn Chương nói:" Chúng tôi mới vừa trở về từ chuyến đi biển."
"Ể, các cậu đã đi bao lâu? Có bắt được đồ tốt gì không?"
"Đúng là có thật, nếu ông có hứng thú, cùng tới xem thử đi."
"Ha ha ha ha, các cậu đã nói vậy rồi, vậy chắc chắn là có hàng tốt, tôi sẽ không khách sáo."
"Đừng khách sáo!"
Trầm Minh Toàn lái xe cùng Ngưu Đức Vũ bọn họ về tiệm cá Đức Cá.
Nhân viên trong tiệm Ngưu Đức Vũ hỗ trợ khuâng sọt cá xuống, Trầm Minh Toàn xem từng sọt: Để xem thử có đồ tốt gì?"
Lâm Cống Thương cười, "Ông muốn hàng tốt nào?"
"Chính là loại hải sản đặc biệt đó." Trầm Minh Toàn nhìn sọt cá, hỏi, "Có cá mú nghệ không?"
"Phải có chứ, cá mú nghệ là loại cá bọn tôi đánh bắt cố định, đi đâu bắt cá, cũng phải bắt được 1-2 con."
"Cũng phải, cá mú nghệ mọi người hẳn là có.
Vậy cá mú dẹp thì sao?"
Cá mú dẹp là loại cá mắc nhất và nổi tiếng nhất trong loài cá mú, mùi vị cực ngon, bán cũng rất mắc, nhưng muốn mua được loại này phải nhờ vận may, bình thường không thường thấy.
Ngón tay của Lâm Cống Thương chỉ vào Lục Áo, "Chúng tôi không có, nhưng cậu ấy bắt được 1 con."
"Cá mú dẹp mà mấy cậu cũng bắt được?" Trầm Minh Toàn có chút không tin tà, "Vậy tôi lại nói thêm 1 loại, bào ngư các cậu có không?"
"Không nhiều lắm," Lục Áo giương mắt, "Đào được 15-16 con, ông cần bao nhiêu?"
"Lần này đại khái là bào ngư 3 đầu, tất cả đều là hoang dã, toàn bộ trong túi lưới."
Đầu của bào ngư không phải chỉ hình thái của nó, mà là chỉ số cân nặng, đem các bào ngư khô có cùng kích cỡ đi cân, khi cân 0.5kg (1 cân) được bao nhiêu con sẽ gọi là bao ngư mấy đầu.
Lục Áo nói loại bào ngư 3 đầu, là chỉ những con bào ngư mà cậu bắt được khi đem phơi khô, tổng trọng lượng 3 con bào ngư đó là 0.5kg (1 cân).
Kích cỡ này là rất lớn rồi, đặc biệt là bào ngư hoang dã.
Trầm Minh Toàn không ngờ bọn họ thật sự có bào ngư, mà chất lượng còn rất tốt, sửng sốt một chút, ý cười trong mắt càng rõ ràng, "Nếu có bào ngư rồi, vậy có luôn tôm hùm không?"
"Có, tôm hùng bông, không lớn, chỉ hơn 0.5kg, có 2 con, các ông cần không?"
"Cần cần cần, chúng tôi nhất định cần, không thôi các cậu báo cho tôi biết, trong sọt có những loại gì, nếu là hàng tốt, tôi sẽ thu hết."
Lâm Cống Thương giành nói:" Còn có ốc kèn, đều là loại ốc lớn hoang dã 0,5kg-1kg, chất lượng tốt cực kỳ, cho ông xem thử là biết ngay."
Nói rồi Lâm Cống Thương cho Trầm Minh Toàn xem ốc.
Lục Áo đã bắt 17 con ốc kèn, chất lượng ốc rất tốt, những không có con nào cực kỳ lớn, cũng không có loại nhỏ, toàn bộ bỏ trong túi lưới, vô cùng hấp dẫn người xem.
Trầm Minh Toàn nhìn thấy đám ốc kèn này, thật sự hưng phấn, ốc kèn là thứ tốt, cho dù là trong khách sạn của họ cũng thuộc món có thể ngẫu nhiên gặp nhưng không thể yêu cầu.
Trước mắt không có phương pháp nuôi trồng loại ốc này, mọi người muốn ăn chỉ có thể ăn ốc hoang dã.
Nhưng mà hàng được sản xuất bởi tự nhiên thì không ổn định, hôm nay có hôm kia không, chỉ có thể dựa vào vận may.
Đầu bếp của bọn họ muốn làm món ốc kèn nướng than lâu rồi, mong chờ cũng lâu rồi, mà cũng chỉ làm được vài lần.
Trầm Minh Toàn nhìn sơ ốc kèn mà Lục Áo mang về, vui vẻ nói:" Hiện tại ốc kèn có giá nửa kg khoảng 300 tệ, chỗ ốc này của cậu chất lượng tốt, tính theo con đi, tôi ra giá 320 tệ nửa kg cậu thấy thế nào?"
Lục Áo thu hồi túi lưới, lắc đầu, "Ông hãy xem những món khác, chỗ ốc này tôi không bán."
Lục Áo vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sờ, ốc kèn đúng là đồ tốt, nhưng dù có tốt hơn nữa, nó cũng chỉ là một loại hải sản, mọi người vất vả cực nhọc đi thuê thuyền ra biển vì cái gì, còn không phải vì bắt thêm nhiều cá, kiếm thêm chút tiền sao?
320 tệ nửa kg ốc kèn, cái giá này đã rất tốt rồi.
Chỗ ốc này của Lục Áo, nếu đem bán tối thiểu cũng có 6.000 tệ.
Cho dù là có trừ tiền thuế, cũng còn hơn 3.000 tệ.
Lâm Mãn Chương nhẹ nhàng đụng khuỷu tay Lục Áo, ra hiệu cậu nên suy nghĩ thêm đi, mùi vị ốc kèn rất ngon, nhưng khác loại ốc khác cũng không tồi, nếu thật lòng muốn ăn, ăn mấy món khác thay thế cũng được mà.
Trầm Minh Toàn rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói:" Dù sao cũng là đồ tốt nên lấy chút về cho bản thân ăn thử, không thì vậy nhé, cậu lấy 2 con đem về, bán 15 con còn lại cho tôi thì sao?"
"Hai con không đủ ăn." Lục Áo ngắn gọn nói:" Ốc kèn tôi không bán, còn lại thì bán hết, ông xem có thứ gì hợp ý thì mua."
"Ài, thật sự không bán sao, giá tiền tốt như thế." Trầm Minh Toàn nỗ lực thuyết phục cậu, "Nếu không cậu lấy thêm vài còn đi, tốt xấu gì bán 10 con cho tôi nhé?"
Lục Áo lắc đầu.
Trầm Minh Toàn thật sự rất muốn chỗ ốc đó, nhưng mà nói hơn nửa ngày, Lục Áo vẫn không chịu đồng ý.
Đợi khi toàn bộ hải sản đều đã bán xong, ông ta vẫn không hết hi vọng, muốn đi tới thuyết phục cậu tiếp, nhưng Lục Áo vẫn như cũ không đồng ý.
Lục Áo đi biển một chuyến, trừ đi tiền thuế tiền vốn thì còn 30.000 tệ tới tay.
Số tiền này đã rất nhiều rồi, nhưng mọi người nghĩ đến việc cậu từ chối bán ốc kèn, có chút không thỏa mãn.
Lâm Cống Thương ở bên cạnh cằn nhằn, "Cái giá kia thật sự rất tốt, sao cậu lại không chịu bán kia chứ, nếu mà muốn thử vị thì ăn chút chút là được rồi, sao phải ăn hết toàn bộ chứ, ăn như vậy với việc nhai tiền có khác gì đâu?"
Nghĩ tới đây cậu ta cũng thấy đau thịt dùng Lục Áo.
Lục Áo nói:" Dù sao cũng đã vất vả đi biển rồi, không thể đem toàn bộ thu hoạch đi bán cho người khác, những con ốc này lát nữa các cậu mỗi người một con mang về, cùng với người nhà ăn thử."
"Ả?" Lâm Cống Thương vội từ chối, "Chúng tôi thì khỏi đi, con này mắc như vậy, ăn vào không dám tiêu hóa, vẫn là cậu tự mình ăn đi."
Lâm Quý Hiếu cũng nói:" Đúng vậy, chỗ chúng tôi có con này, cậu tự mình giữ ăn đi."
"Vốn định là mang về chia sẽ với bạn bè, mỗi người 1 con ăn thử, cũng chẳng có bao nhiêu."
Đợi khi trở về, Lục Áo cứng rắn muốn bọn họ đem ốc về ăn, mọi người ngoài miệng nói tự chối, nhưng khi thật sự có thể mang ốc kèn về, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Bọn họ đều có gia đình, thứ đồ tốt này, cho dù số lượng ít, nhưng đem về chia vui cùng họ cũng rất tuyệt.
Lâm Mãn Chương nói:" Vậy chúng tôi không khách sáo."
"Đừng khách sáo." Lục Áo nói:" Tôi đi trước đây, sau một chuyến đi vất vả, tôi về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, ngày mai sẽ không đi bắt cá."
"Được, ngày mai chúng tôi cũng vậy, chờ nghỉ sướng người rồi tính, cũng không sốt ruột." Lâm Mãn Chương cười cười, "Mấy ngày nay thu nhập không tồi, nghỉ ngơi một chút cũng được."
Lục Áo gật đầu, ngồi lên xe ba gác đón khách, nói:" Hẹn gặp lại.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...