Hứa thị múc nước nóng, nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho Khương Vận Tuyết, nhìn thấy toàn thân nữ nhi là máu ứ đọng, loang lổ những vết đỏ lung tung, trong lòng đã mắng Khương Thanh Dao hơn vạn lần.
"Thật đáng thương cho Tuyết nhi của ta, bị tiện nhân kia hại đến mức này, sau này con phải làm sao bây giờ?"
"Việc này không thể để cho người khác biết, nếu không thì phụ thân con nhất định sẽ đưa con đến Am đường tu cả đời.
"
Nữ nhi như châu như ngọc mà bà ta sủng ái để lớn lên, cứ như vậy bị Khương Thanh Dao huỷ hoại.
Hốc mắt Khương Vận Tuyết sưng đỏ, không tự chủ được mà rơi nước mắt, một cảm giác khủng hoảng bao phủ toàn thân nàng ta.
Không biết nàng ta đã làm sai ở chỗ nào, rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy Khương Thanh Dao uống nước trà, vì sao Khương Thanh Dao lại không việc gì?
Mà kế hoạch nàng ta vốn dĩ cho rằng không chê vào đâu được, kết quả là lại bê đá đập lên chân mình, Khương Thanh Dao không tổn hại một chút lông tóc nào, nàng ta lại uổng công còn mất đi sự trong sạch, có tiếp xúc da thịt với một nam nhân xa lạ.
Hứa thị hỏi Khương Vận Tuyết xem người kia có lưu lại vật gì không, Khương Vận Tuyết lấy ra một miếng ngọc bội tinh xảo: "Ngay cả hắn ta là ai con cũng không biết.
"
"Hu hu hu.
" Khương Vận Tuyết khóc sướt mướt.
Hứa thị chỉ có thể an ủi: "Người kia có được món đồ trang sức như thế, nói không chừng lại là đại nhân vật, tương lai gặp hắn ta, nhất định phải đòi một lời giải thích.
"
Tóm lại, chuyện này đều phải giấu diếm tới cùng.
Thật vất vả mới dỗ được Khương Vận Tuyết ngủ, ánh mắt Hứa thị thay đổi, nổi giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi chạy tới Hoa Gian Cư tìm Khương Thanh Dao tính sổ.
"Thanh Dao, sao ngươi có thể vứt bỏ muội muội của mình mà về phủ trước cơ chứ? Có ai làm tỷ tỷ như ngươi không?"
Lúc này, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Khương Thanh Dao đang cầm cây kéo, chậm rãi cắt sửa bồn hoa ở bệ cửa sổ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, hỏi lại như thể rất nghi ngờ: "Sao vậy, nhị muội muội xảy ra chuyện gì sao?"
"Vậy mà lại khiến mẫu thân tức giận như thế, vậy xem ra là có chuyện lớn rồi, có cần đến Mặc Hương Đường gọi tổ mẫu và phụ thân hay không, để mọi người cùng nhau phân xử? Nếu như ta làm sai điều gì, đương nhiên sẽ xin lỗi nhị muội muội.
"
Sắc mặt Hứa thị khó coi, bà ta bị nghẹn lời, căm giận ngút trời, hất đổ bàn trà.
Khương Thanh Dao khẽ cười duyên: "Mẫu thân, cẩn thận tức giận hại sức khỏe, Chi Đào, nhớ kỹ nhé, đồ đạc nào bị hư hại thì lát nữa bảo người chuyển từ Thuý Ngô Viện tới để gán nợ.
"
"Ngươi!" Hứa thị không nghĩ tới Khương Thanh Dao lại tính toán chi li đến mức này, tiến lên hai bước, giơ tay lên, định vả lên mặt Khương Thanh Dao.
Chi Đào giật nảy mình, muốn ngăn cản lại nhưng đã muộn rồi.
Đúng lúc này, Khương Thanh Dao giơ cây kéo trong tay lên rạch một cái.
"A!"
Trên mu bàn tay của Hứa thị có thêm một vết máu nhàn nhạt, sắc mặt bà ta trắng bệch, biểu cảm dữ tợn.
"Ngươi dám ra tay với ta?"
Khương Thanh Dao lại tiếp tục cúi đầu cắt sửa nhánh hoa: "Lời này của mẫu thân không đúng, là mẫu thân ra tay trước, ta chỉ tự vệ mà thôi, sai ở đâu chứ?"
"Chi Đào, đi gọi tổ mẫu, phụ thân!"
Hứa thị nhíu chặt mày một cái, tức hổn hển xoay người rời đi.
Khương Thanh Dao mở miệng gọi bà ta lại, nhắc nhở như thể lo lắng: "Mẫu thân vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để nhị muội muội quá thân với biểu tiểu thư, tránh cho bị làm hư.
"
Hứa thị không lên tiếng, trở về Thuý Ngô Viện đập phá nửa căn phòng.
Khương Thanh Dao vẻ mặt bình tĩnh, nàng biết ngay mà, Khương Vận Tuyết bị nam nhân xa lạ cướp mất sự trong sạch, Hứa thị căn bản không dám để lộ ra ngoài, nếu để cho tổ mẫu và phụ thân biết, kết cục của Khương Vận Tuyết sẽ rất thảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...