Từ kinh thành muốn tới Giang Nam có hai con đường, một đường thủy, một đường bộ.
Đi đường thủy phải mất một tháng rưỡi, tình hình đường bộ còn phức tạp, khó nói hơn.
Nếu nàng còn võ công trong người, cũng miễn cưỡng chịu được, đáng tiếc thân thể hiện tại chạy vài bước đã khó thở, đi đường bộ rất khó, phải nhanh nghĩ cách tìm thuyền.
Nghĩ đến đây, Trần Tùng Ý cau mày.
Kiếp thứ nhất, từ khi nàng bắt đầu có ký ức, chưa từng rời khỏi kinh thành, kiếp thứ hai vẫn luôn sinh hoạt ở biên quan, không có cơ hội hồi kinh.
Bởi vậy, đường thủy đến Giang Nam đi thế nào, trong đầu nàng không có nhiều thông tin lắm.
Nhưng, Trần Tùng Ý biết, có rất nhiều nhà buôn chọn đi thuyền, nếu có thể liên hệ với lái buôn, coi như thành công một nửa.
“Đáng tiếc……” Nàng thầm nghĩ, “Vừa rồi không tìm nam trang.
”
Nếu tìm được nam trang, với thân hình này của nàng, giả dạng thiếu niên gầy yếu, có lẽ có thể nhẹ nhàng xin lên thuyền.
Trần Tùng Ý chui ra từ ngõ nhỏ, nàng dừng bước, quan sát xung quanh.
Xung quanh một mảnh xa lạ, phía sau vẫn không có người đuổi theo.
Trong lòng không khỏi nảy sinh nghi hoặc nhàn nhạt: “Lưu thị dễ dàng hết hy vọng như vậy?”
Cứ coi như bà ta hết hy vọng, Trình Trác Chi coi trọng mặt mũi như vậy cũng không phái người đuổi theo?
Nàng không biết, bởi vì Lưu thị đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Trình gia hiện tại đang luống cuống tay chân, nhất thời không rảnh lo cho người khác họ như nàng.
Trần Tùng Ý đứng ở ngã rẽ suy nghĩ một lát, liền quyết định chạy đến chợ Đông kinh thành.
Nơi đó đông người, trà trộn vào đó vừa không dễ bị phát hiện lại có thể tìm cơ hội đi Giang Nam.
Nàng quyết định xong, xác định rõ phương hướng, lập tức đi về hướng đông.
Kết quả mới vừa ra ngõ, nghênh đón nàng chính là con tuấn mã màu đen đang hùng hổ phi tới.
“Hu ——!”
Người cưỡi ngựa phản ứng cực nhanh, dùng sức ghìm dây cương, tuấn mã dưới thân bị kéo thẳng lên, phát ra tiếng hí vang trời.
Đầu Trần Tùng Ý nhảy số rất nhanh nhưng thân thể theo không kịp.
Khoảnh khắc con ngựa lao tới, nàng muốn né tránh nhưng cơ thể mất cân bằng, cả người lăn quay xuống đất.
Nhìn con ngựa cao lớn đứng thẳng trước mặt, nàng toát mồ hôi.
Người cưỡi ngựa đứng nghịch sáng, thả lỏng dây cương, để chân ngựa trở lại mặt đất.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, quan sát kỹ Trần Tùng Ý đang sõng soài trên mặt đất, sau đỏ mở miệng hỏi với vẻ không chắc chắn: “Tiểu thư Trình gia?”
Nghe thấy nam tử xa lạ nhận ra thân phận mình, Trần Tùng Ý vội ngưng thần nhìn về nam tử trên lưng ngựa, một gương mặt tuấn lãng kiếp đầu nàng không mấy quen thuộc, nhưng kiếp thứ hai từng tiếp xúc vài lần.
Phong Mân thấy ánh mắt nàng thay đổi, hơi nhướng mày.
Người ở kiếp trước, thật ra Trần Túng Ý không còn nhiều ấn tượng.
Ngay cả Tạ Trường Khanh từng có hôn ước với nàng, mặt mũi hắn trông thế nào nàng cũng không còn nhớ rõ.
Trong ấn tượng mơ hồ, nàng chỉ nhớ hắn thích mặc bạch y, chữ viết rất đẹp, giữa mày luôn có nỗi sầu thấp thoáng, làm hắn không có sức hấp dẫn của nam tử trẻ tuổi nên có.
Nỗi sầu của hắn không phải nỗi sầu của thi sĩ, mà là quốc gia đại sự, ưu tư trước đời sống gian khó của dân chúng, hắn không chỉ muốn làm thơ hay, còn muốn làm quân tử tuấn nhã thay đổi cục diện Đại Tề.
Nhưng bạn tốt Phong Mân của hắn lại là người hoàn toàn khác.
Phong Mân xuất thân vương hầu, tính tình kiêu ngạo, thích cưỡi ngựa đi đây đó trong kinh.
Trước khi che giấu thân phận rồi đến biên quan tòng quân, mấy tên ăn chơi trác táng trong kinh luôn lấy hắn dẫn đầu, dân chúng phiền nhiễu không thôi.
Nhưng hắn cũng sẽ bố thì tiền tài cùng đồ ăn cho lưu dân già tự cư ngoại thành, là người bừa bãi phóng túng nhưng không mất đi tinh thần hiệp nghĩa.
Trần Tùng Ý có ấn tượng sâu với hắn, tất cả đều nhờ hiểu biết từ kiếp thứ hai.
Khi Phong Mân tòng quân, ở biên quan hắn có thanh danh rất lớn, hắn anh dũng không sợ chết, cũng mưu lược hơn người.
Tuy bọn họ không ở cùng chiến tuyến, nhưng Trần Tùng Ý nghe qua không ít chiến tích của hắn, cha nàng cũng từng khen hắn là tướng tài
Chỉ tiếc triều đình bị hoạn quan nhũng loạn, hủ bại bất kham, dù hắn kiêu dũng thiện chiến, cũng lực bất tòng tâm đánh đuổi man di.
Trần Tùng Ý vừa nghĩ tới đây, Phong Mân đã từ trên ngựa bước xống.
Hắn nhận ra nàng —— đây là vị hôn thê của bạn tốt Tạ Trường Khanh, thiên kim Trình gia, là tiểu thư khuê các có hiền danh trong kinh.
Phong Mân không có hứng thú với tiểu thư khuê các tuân theo khuôn phép, chú ý tới Trần Tùng Ý cũng chỉ vì nàng có hôn ước với Tạ Trường Khanh.
Rốt cuộc ngày sau bọn họ thành hôn, hài tử sinh ra cũng sẽ kêu hắn một tiếng cha nuôi.
Phong Mân từng gặp qua Trần Tùng Ý tại yến hội trưởng tỷ hắn tổ chức, so với khi đó, nữ tử mặc áo vải thô, trên người không chút trang sức, thậm chí đi chân trần trước mặt, vô cùng khác thường.
Phong Mân nheo mắt, phản ứng đầu tiên chính là: “Trình phủ gặp nạn?”
Lúc nói chuyện, trong mắt hắn lập tức nổi lên sát khí.
Không còn lý do gì khác.
Ban ngày ban mặt, ở dưới chân thiên tử, kẻ ngu nào dám đột nhập phủ quan, cướp bóc tứ phía?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...