Trước kia, Kiều Thời Niệm thỉnh thoảng cũng đi dạo phố mua sắm, nhưng sẽ không tiêu tiền điên cuồng như hôm nay.
Chắc không phải đã chịu kích thích gì rồi chứ?
Kiều Thời Niệm cười hỏi lại: "Cậu nhìn mình có giống như có vấn đề gì hay không?"
Phó Điền Điền liền gật đầu: "Giống."
"..."
Kiều Thời Niệm vỗ vai Phó Điền Điền: "Yên tâm, mình ổn, mình biết bản thân đang làm gì."
Cuối cùng cũng tới khu vực trang phục nam, Kiều Thời Niệm đã thu hoạch được không ít.
Phó Điền Điền thực sự cẩn thận chọn lựa cà vạt cùng quần áo: "Niệm Niệm, cậu có muốn chọn gì đó cho Hoắc Nghiên Từ không?"
Kiều Thời Niệm cự tuyệt: "Không cần, hắn không xứng."
Phó Điền Điền "..."
Như vậy còn nói không có chuyện gì.
"Anh thực sự làm bẩn lễ phục, lúc thuê tôi đã nhắc nhở anh rồi, phải cẩn thận không thể không chú ý."
Lúc này, phía đối diện đột nhiên truyền đến tiếng quát tháo.
Kiều Thời Niệm ngước mắt lên nhìn, thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đang cố gắng giải thích với nhân viên cửa hàng.
"Rất xin lỗi, tại sự kiện đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh xem, có thể mang đi giặt hay không, phí giặt là tôi sẽ chịu."
"Không thể mang giặt được. Lễ phục chỗ chúng tôi đều do các nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, chất liệu vô cùng cao cấp, nếu đem đi giặt lập tức sẽ thành hàng thứ phẩm. Bộ lễ phục này, anh nhất định phải mua lại."
Người đàn ông vẻ mặt quẫn bách: "Anh có thể sắp xếp giúp tôi một chút không? Tôi sẽ gửi thêm phí"
"Không thể được."
"Bao nhiêu tiền? Tôi mua."
Kiều Thời Niệm đi tới trước mặt bọn họ.
Cả nhân viên bán hàng và người đàn ông trẻ tuổi đều sửng sốt, nhưng khi nhìn tới trên tay Kiều Thời Niệm túi lớn túi bé toàn những thương hiệu xa xỉ, nhân viên phục vụ lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
"Tiểu thư, đây là bộ sưu tập mùa thu mới nhất, giá bán hai mươi tám vạn tệ."
Kiều Thời Niệm đem thẻ đưa cho hắn: "Không mật khẩu."
Nhân viên phục vụ vui sướng, vội vàng cầm tấm thẻ đi thanh toán.
Người đàn ông kia nhìn Kiều Thời Niệm, vừa cảm kích lại vừa không biết phải làm sao: "Cảm ơn tiểu thư. Chờ tôi đem vết bẩn giặt sạch sẽ giao lại bộ lễ phục cho cô."
Lúc này, nhân viên đem bộ lễ phục đã được đóng gói cẩn thận đưa tới, Kiều Thời Niệm cầm lấy đưa cho người đàn ông: "Anh cầm đi."
"Cô để lại địa chỉ cùng cách liên hệ, sau khi giặt sạch tôi sẽ gửi lại cho cô."
Kiều Thời Niệm nở nụ cười: "Không cần, giặt sạch rồi anh giữ lại mặc đi."
"Sao có thể." Người đàn ông vội xua tay: "Vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận được."
"Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, anh không mặc thì tôi cũng không mặc được, cũng không thể đem bỏ đi."
Nói một lúc lâu, người đàn ông vẫn là vẻ mặt kinh sợ, Kiều Thời Niệm lại cười nói: "Như vậy đi, tôi có một điều kiện, sau này nếu có việc, cần tìm đến anh, nhất định phải giúp tôi."
Kiều Thời Niệm vẻ mặt đã không còn đủ kiên nhẫn.
Do dự một lúc lâu, người đàn ông rốt cuộc không từ chối nữa, ánh mắt kiên định: "Nhất định."
"Tôi đưa cho cô số điện thoại."
Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Không cần, tới lúc đó, tôi tự nhiên sẽ tìm được anh."
"Được." Người đàn ông hướng cô cúi đầu cảm ơn, sau đó xách túi lễ phục rời đi.
"Gần ba mươi vạn một bộ lễ phục, vậy mà cậu tùy tiện đưa cho một người đàn ông không quen biết?" Phó Điền Điền chạy tới, một ngàn lời khó nói: "Cậu cũng thật tốt bụng."
Kiều Thời Niệm đương nhiên không tốt bụng đến mức này.
Kiều Thời Niệm nhận ra người đàn ông này, anh ta sẽ được phát hiện tài năng trong một cuộc thi ca hát.
Kiếp trước khi Minh Mao lên sàn, đã mời anh ta làm người đại diện, vẻ ngoài tuấn tú cùng khí chất của anh ta đã mang đến không ít sự chú ý cho dự án này.
Hôm nay cô giải vây cho hắn, là đi trước một nước cờ.
Mà tiền bỏ ra vẫn là của Hoắc Nghiên Từ. Sao cô lại không tận dụng.
Mà tất thảy những chuyện này, cô không có cách nào nói cho Phó Điền Điền hiểu, dành trả lời qua loa: "Giúp đỡ người khác là truyền thống tốt đẹp của dân tộc."
"..."
Phó Điền Điền chọn cho chồng cô ấy vài bộ quần áo cùng một cây bút hiệu cao cấp, vừa tinh xảo lại xa xỉ.
"Tháng sau anh ấy phải tham gia một hội nghị quốc tế, vừa hay phải dùng tới."
"Đã tới đây rồi, cậu sao không chọn cho mình mấy bộ quần áo?" Kiều Thời Niệm hỏi.
Phó Điền Điền lắc đầu: "Mình không cần, ở nhà vẫn còn rất nhiều quần áo, mà mình đi làm cũng không có thời gian để mặc.'
Kiều Thời Niệm trực tiếp vạch trần cô:" Cậu là sợ mẹ chồng nói không kiếm ra tiền còn tiêu hoang phí có đúng hay không? "
Phó Điền Điền là một y tá, tiền lương không cao nhưng cô lại cưới được một người chồng là bác sĩ tại bệnh viện nổi tiếng.
Bố mẹ chồng vì điều kiện của cô trước nay vẫn có điểm không vừa ý, thường ngày đối xử với cô cũng nhiều khắt khe.
Phó Điền Điền khẽ thở dài nói:" Có nhiều khi mình cũng thấy rất uất ức nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ấy, mình lại cảm thấy tất cả đều xứng đáng. "
Hai người không hổ là bạn tốt, đến cách yêu đương cũng giống nhau. Đối với người mình yêu, không tiếc trả giá.
Nghĩ đến kết cục của Phó Điền Điền và chồng, cô không khỏi đau lòng.
Nhưng cô biết, những người như các cô, một khi đã quyết tâm chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi được.
Vừa lúc Phó Điền Điền nhận được điện thoại thúc giục của mẹ chồng, cô phải vội vàng trở về.
Kiều Thời Niệm ôm lấy bạn:" Điền Điền, cậu cũng nên yêu bản thân nhiều hơn một chút. "
" Mình biết, nhưng nói qua cũng nói lại, cuộc đời mà, ai mà không gặp phải những chuyện khó khăn chứ, mình vẫn rất kiên cường. "
* * *
Tập đoàn Hoắc thị.
Chu Thiên Thành nhìn thấy di động chuyên dùng cho công việc liên tục báo tin thanh toán thành công, có chút hết hồn.
Nếu tiếp tục cà thẻ như vậy, có khi nào sẽ cà sạch thẻ hay không.
Anh ta đương nhiên biết ai đang sử dụng thẻ này.
Trước kia, ông chủ cũng đã đưa thẻ cho phu nhân sử dụng nhưng cô ấy một lần đều chưa dùng qua. Hôm nay như thế nào lại sử dụng nhiều như vậy?
Sau một hồi cân nhắc, Chu Thiên Thành quyết định đi tới gõ cửa phòng ông chủ.
" Có chuyện gì?"
Ngữ điệu của Hoắc Nghiên Từ có vẻ không được tốt, Chu Thiên Thành bỗng thấy hơi run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...