Dược rất hữu hiệu, ồn ào trong phòng mãi đến gần sáng mới ngừng, Thập Nguyệt dẫn người vào giải quyết hậu quả, nhìn thấy trong phòng hỗn loạn, cũng phải giật mình.
Hai người đỏ trắng đan xen nằm trên giường, màu đỏ là do những vết xước để lại, trên người của cả hai đều có rất nhiều, tình trạng y như nhau, không thể phân biệt được ai chiếm tiện nghi ai.
Nhưng Thái tử thân phận tôn quý, nhìn chung vẫn ở thế tương đối bất lợi.
Thập Nguyệt mang theo quần áo, để người khác mặt cho Thái tử và Lý Hằng, sau đó lại nhét vào bao bố:"Ném Lý Hằng về nhà, Thái tử điện hạ thì đưa đến biệt uyển, đưa hắn về Đông cung vào ban ngày thì không dễ, để cho đến lúc hắn thức thì tự đi về."
Sau khi thu xếp xong, Thập Nguyệt lại cho người vào quét tước sạch sẽ, xác định không còn gì sót lại, lúc này mới trở về Vương phủ phục mệnh.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu hôm nay dậy rất sớm, vì đợi Thập Nguyệt tới bẩm báo tình huống của Thái tử.
Thập Nguyệt kể lại chi tiết, có chút lo lắng hỏi:"Chủ tử, nếu như Thái tử tỉnh lại muốn báo thù thì phải làm sao?"
"Lập tức liều mạng với chúng ta?"
Lâm Hành Chi lắc đầu, thay Sở Chiêu trả lời, “Hắn sẽ không, cũng không dám, trừ phi hắn hoàn toàn không thèm để ý đến thể diện chính mình.”
Thập Nguyệt cảm thấy chuyện này không có khả năng, dù sao nếu là đổi thành hắn, hắn khẳng định giết sạch cả nhà đối phương, tuyệt đối sẽ không chịu nhục nhã một cách vô cớ.
Thái Tử xuất thân tôn quý, chưa từng phải chịu loại ủy khuất này, tính khí của hắn ta lại không phải tốt lành gì, chỉ sợ hắn ta muốn đem chủ tử và Vương phi nghiền nát thành tro cũng không cảm thấy đủ.
Lâm Hành Chi duỗi tay chỉ chỉ những bức tranh đặt ở góc bàn, “Ngươi không cảm thấy chủ tử nhà ngươi thật sự muốn bán những bức họa này sao?"
Đó là tác phẩm được Ninh Vương vẽ lại trên xà nhà đêm qua, sau đó suốt đêm miệt mài cho ra.
Đem vẻ mặt hưởng thụ của Thái tử điện hạ vẽ đến thập phần sinh động, chỗ giao thoa giữa hắn ta và Lý Hằng cũng đặt biệt rõ ràng.
Theo lời Ninh Vương nói, hai người này có sự phân chia đều trên dưới đều có, mà bức họa này Ninh Vương vẽ là cảnh Thái tử điện hạ nằm phía dưới người kia.
Ngủ với một nam sủng thì không sao, nhưng không thể để người khác biết hắn ta bị nam sủng ngủ, nếu không từ nay về sau sẽ không còn mặt mũi và tôn nghiêm.
Lâm Hành Chi đưa bức tranh cho Thập Nguyệt:"Nếu Thái tử điện hạ tỉnh dậy làm ầm ĩ muốn giết người thì ngươi cho hắn xem."
Thái Tử muốn tính kế bọn họ, bọn họ cũng không muốn nuốt cơn giận này, cũng không trông cậy vào Thái tử không làm gì, chỉ hy vọng hắn ta không làm ra chuyện điên khùng gì.
Thập Nguyệt cầm bức tranh cẩn thận quan sát, một lúc sau mới nói ra suy nghĩ của mình, "Vương phi, ta dùng cái này uy hiếp Thái tử, nói nếu hắn muốn báo thù thì sẽ đưa bức tranh này cho Tề Vương?"
Lâm Hành Chi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tán dương nhìn Thập Nguyệt, "Nhìn không ra nha!"
Thập Nguyệt khiêm tốn lắc đầu, “Đều là do ở bên cạnh có quá nhiều người thông minh, mưa dầm thấm đất, không thể coi là gì cả.”
Lâm Hành Chi tiếp tục khen, “Không tồi, tiếp tục phát huy.”
Sở Chiêu nhìn vẻ mặt ngốc nghếch cười không khép được miệng của Thập Nguyệt, hắn vòng tay ôm lấy eo Vương phi của mình, nói với Thập Nguyệt:"Còn có thể uy hiếp Thái tử sẽ đem nó đưa cho phụ hoàng của hắn, nghĩ thôi cũng biết hai phụ tử đó sẽ rất vui vẻ."
Thập Nguyệt vội vàng gật đầu, Hoàng đế không thể chịu nổi việc Thái tử mà mình cẩn thận bồi dưỡng lại nằm dưới thân một nam nhân khác, chắc chắn sẽ tức chết.
Về phần Thái tử, chuyện xấu của hắn ta bị đưa tới trước mặt phụ hoàng, nghĩ thôi cũng biết phản ứng của hắn ta như thế nào.
Thập Nguyệt cảm thấy vẫn là Vương gia nhà mình tàn nhẫn, thủ đoạn hay vô cùng.
Nhưng Lệ Vương điện hạ người đưa ra biện pháp này lại không vui vì không nhận được lời khen ngợi từ Vương phi như mong đợi.
Thấy Lâm Hành Chi thật sự không phản ứng, Sở Chiêu lựa chọn chủ động xuất kích, “Vương phi, em không có gì muốn nói sao?"
Tuy rằng cực lực không biểu hiện ở trên mặt, nhưng không giấu được cảm xúc trong mắt, vẫn luôn đang nói, mau khen ta, mau khen khen ta, ta muốn được khen.
Lâm Hành Chi cảm thấy hơi buồn cười, giữ chặt cái tay đặt trên eo mình, "Vương gia thông minh nhất, có thể nghĩ ra nhiều biện pháp tốt như vậy."
Tuy rằng không phải lời nói sâu sắc gì, nhưng có khen là được, Sở Chiêu gật gật đầu:"Không có gì, chỉ là ta biết rõ bản chất của hai phụ tử kia thôi."
Cho nên còn có phần thưởng khác không?
Sở Chiêu chờ mong mà nhìn Vương phi nhà hắn.
Lâm Hành Chi cào cào lòng bàn tay hắn, ám chỉ với Sở Chiêu:"Một lát nữa."
Sau đó Thập Nguyệt bị đuổi ra ngoài làm việc.
“Vương phi, đến đây đi!” Lệ vương điện hạ gấp không chờ nổi muốn nhận khen thưởng.
Lâm Hành Chi dùng đũa gắp một cái bánh bao nhét vào miệng Sở Chiêu, hỏi:"Vương gia có thích phần thưởng này không?"
Sở Chiêu ánh mắt biến đổi, nhai bánh bao mấy cái nuốt vào, sau đó bóp mặt Lâm Hành Chi nói câu kẻ l·ừa đ·ảo, tiếp theo dùng một tay đem người túm tới trên đùi, “Nếu em không cho, vậy ta chỉ có thể tự lấy."
Lâm Hành Chi bị phong bế môi, cơm sáng đến khi đã lạnh còn chưa ăn được mấy miếng.
Kinh thành ngày hôm đó rất bình yên, nhưng cũng có cảm giác như giông bão chuẩn bị ập đến, Lý Hằng không đến Hàn Lâm viện, Thái tử giữa trưa trở về Đông cung, sắc mặt ủ ấm như có thể tích ra mực, không ai dám hỏi đêm qua hắn ta đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều tan làm, Sở Chiêu tới đón Lâm Hành Chi, hai người cùng nhau đến Tướng quân phủ dùng bữa tối.
Nguyên nhân là vì chiến sự ở Bắc Sơn Tây vẫn chưa dừng, hôm nay lại có một mật tin truyền về kinh thành, nói rằng có một số bộ tộc đang tập hợp binh mã ở phía Tây Bắc, ý đồ tấn công Đại Sở.
Kiến Nguyên Đế cùng một số đại thần không dám kéo dài nữa, sợ quân địch sẽ tấn công từ hai phía, nếu Đại Sở mất một thành trì thì tổn thất sẽ còn nghiêm trọng hơn so với chút lương thảo.
Còn có tội danh chậm trễ chiến sự, và làm mất nước bọn họ không thể gánh nổi, vì vậy thay đổi việc đùn đẩy qua lại cẩn thận tính toán nhiều cách để kiếm được lương thảo và quân lương, trải qua một phen thảo luận, dưới gật đầu của Kiến Nguyên Đế.
Ba ngày sau Lâm phụ và Lâm Kỳ sẽ khởi hành trở lại biên quan.
Khi đến Tướng quân phủ, Lâm Hành Chi nhìn thấy một bàn lớn bày đồ ăn, còn đều là món y thích.
Đúng là về nhà mẹ đẻ ăn cơm sẽ khác.
Lâm Hành Chi nói nhỏ với Sở Chiêu, “Phụ mẫu ta nhất định là đang thử xem mấy ngày nay chàng có ngược đãi, không cho ta ăn hay không."
Sở Chiêu nhớ tới ánh mắt sắc bén như dao lần trước, cảm thấy lần này cũng có thể, nhưng cũng may gần đây hắn không có khắt khe với Vương phi.
Sở Chiêu đang định nói gì đó thì thấy Lâm Hành Chi cười xấu xe với hắn:"Vậy thì lát nữa ta sẽ phải ăn thật nhiều, dùng sức ăn, không thể phụ tâm ý của phụ mẫu."
Sở Chiêu bất đắc dĩ cười sủng nịch, “Em đấy, muốn hại phu quân của mình, chờ lát nữa phụ mẫu đến song kiếm hợp bích đánh phu quân em, coi ai sẽ là người đau lòng."
Lâm Hành Chi làm mặt quỷ với hắn:"Đến lúc đó ta sẽ cầu tình cho chàng."
Sau đó liền cười chạy đi tìm các ca ca nói chuyện, Sở Chiêu lại bị Lâm phụ gọi đến thư phòng.
Hắn ở Lâm phụ trước mặt luôn luôn cung kính, từ trước đã như thế, sau khi thành thân với Lâm Hành Chi càng là như thế.
“Ngồi xuống rồi nói,” Lâm phụ chỉ chỉ ghế bên cạnh.
“Vốn dĩ ta còn cho rằng có thể an ổn mấy năm, nhưng không ngờ hết chuyện này lại đến chuyện khác khiến ta phải đưa ra quyết định sinh tử.
Bây giờ đi Tây Bắc, khi nào có thể về, có thể quay về hay không cũng là một chuyện khó nói trước được.”
“Nhạc phụ không cần lo lắng……” Sở Chiêu mở miệng muốn trấn an Lâm phụ, lại bị Lâm phụ giơ tay đánh gãy.
“Ngươi trước hết nghe ta nói xong đã, ta tuy rằng hàng năm ở biên quan đánh giặc, nhưng rốt cuộc cũng là người ở trong giới quan trường này mấy chục năm, làm sao có thể không những được tình thế này, đại khái là bọn họ không muốn chúng ta sống sót trở về.
“Bất quá, nếu có thể chết trên chiến trường cũng không có gì hối hận.
Thà chết ở trên sa trận còn hơn là chết dưới tính toán của một đám người."
Đề cập đến biên quan, Lâm phụ lộ ra thần sắc hướng tới, mà đề cập đến chuyện sinh tử, cũng rất thản nhiên.
Nhưng dù có thản nhiên đến đâu, cũng có những người những thứ không thể buông bỏ.
Lâm phụ nói: “Vương gia từ nhỏ đã là người thông minh, hiện giờ lại càng thông minh hơn.
Nếu ta lâm vào cảnh sinh tử, ta chỉ xin Vương gia giúp ta bảo vệ từ trên xuống dưới Tướng quân phủ."
“Đồng thời cũng thỉnh Vương gia không cần nơi chốn che chở tiểu nhi tử kia của ta, nó là nam tử, không nên sống yếu đuối, nếu một ngày kia các ngươi muốn tan, nó cũng có thể tự mình sống sót.”
Lâm phụ nói xong đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu với Sở Chiêu.
Sở Chiêu vội vàng đứng dậy, không dám cũng không muốn nhận lễ này.
Hắn ngăn cánh tay Lâm phụ, “Nhạc phụ không nên nghĩ bi quan như vậy.
Ta đã hứa với Hành Chi, để những người mà y quan tâm sẽ được sống một cuộc sống bình yên."
“Đại Sở cần nhạc phụ, ngài chính chiến thần bách chiến bách thắng trong lòng bá tánh, há có thể sợ trước mưu kế của những tên tiểu nhân, nếu có kẻ dám động vào người, trực tiếp giết chết là được!"
Khi Sở Chiêu nói ra những lời này, khí tức và sát ý quang thân không chút nào che giấu mà tỏa ra, không phải nhắm vào Lâm phụ, mà là nhằm vào những tên tiểu nhân chỉ dám trốn ở phía sau dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Sự cường đại, tự tin mà hắn thể hiện đã khiến Lâm Hành có cái nhìn khác về hắn.
Hắn không phải chim trong lồng cá trong ao, chỉ cần Sở Chiêu muốn, không ai có thể trói buộc hắn.
Nhưng, “Nhạc phụ an tâm, ta cùng Hành Chi sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Từ lúc y nói muốn gả cho ta ở Lệ Vương phủ, ta đã không có ý định để y rời đi."
Ở trong lòng hắn có người, thì người đó chính là điểm yếu của hắn.
“Hơn nữa nhạc phụ cũng biết, ta cùng Hành Chi đã sớm có quan hệ, khi còn bé y đã đáp ứng sẽ gả cho cho làm thê tử."
Lâm phụ:……
Không tiền đồ, sao không biết nói sẽ cưới người về nhà?
Lâm phụ đột nhiên cảm thấy ghét bỏ tiểu nhi tử mình hơn.
Lâm phụ thở dài, “Quên đi, chỉ cần các ngươi có thể sống tốt, còn về chuyện biên quan, không phải ta bi quan mà nó chính là như thế."
Lâm phụ nhắc nhở Sở Chiêu, “Vương gia nên đi lâm triều, hoặc là để người mình trong triều xem xét kỹ hơn tình thế ngầm nơi đó."
"Đám hồ ly tinh đó, không dễ đối phó."
Lâm phụ nói những lời này có chút cảm khái, thời trẻ cũng ăn qua không ít mệt.
Sở Chiêu gật đầu khiêm tốn thụ giáo, “Ta đã biết, đa tạ nhạc phụ.”
"Nhạc phụ không cần lo vấn đề quân lương và lương thảo.
Lần này không có ai dám động tay động chân.
Nhạc phụ chỉ cần an tâm trấn giữ Tây Bắc, nếu gặp phải người thiển cận cứ việc xử lý, trong kinh thành có ta chỉ cần ta không ngã, sẽ không để một ai đụng vào Lâm gia dù là một cọng tóc mai."
Lâm phụ gật đầu, điều ông lo lắng không phải quân lương, mà là phía bên kia.
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu đồ ăn gần như nguội lạnh mới ra ngoài, sau đó Lâm phụ nữ Chu thị ôn nhu oán trách một hồi.
Lâm Hành Chi vùi đầu dùng cơm, Lệ Vương điện hạ cũng thành công nhận được ánh mắt sắc bén của nhạc mẫu.
Ngoài ra, bữa cơm vẫn rất vui vẻ, Lâm Hành Chi còn chọc tiểu chất nhi gọi mình vài tiếng tiểu thúc, chỉ là hài tử quá nhỏ, phát âm không chuẩn, làm người ta nghe thành tiểu trư.
Tiểu hài tử còn cười toe toét với y, khiến người ta không thể tức giận nổi, Lâm Hành Chi cũng chỉ có thể bóp mũi chấp nhận cái xưng hô này.
Khi trở về Vương phủ, Sở Chiêu đã bế y lên, trong miệng kêu:"Lâm tiểu trư."
Người này so vì tiểu chất tử không giống nhau có thể cắn được, Lâm Hành Chi lao lên xe ngựa lao về phía người kia, y tóm lấy Sở Chiêu muốn cắn hạn, Sở Chiêu cũng rất phối hợp chống cự, động tác có chút kịch liệt.
Thế nên Thập Nguyệt không thể không nhắc nhở bọn họ:"Chủ tử, Vương phi, nhỏ nhỏ một chút nha, chúng ta còn đang ở ngoài đường, nếu bị người khác thấy thì không tốt."
Lâm Hành Chi đấm Sở Chiêu hai cái, dừng lại hỏi hắn đã nói gì với Lâm phụ ở thư phòng mà gần nửa ngày trời.
Sở Chiêu nhất thời không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, vào đông khó thấy trời nắng, cả ngày âm u, khiến người ta cảm thấy không vui.
“Không có gì, chỉ là phụ thân dặn chúng ta phải cẩn thận, sau này có thể sẽ có một đoạn thời gian không được bình yên."
Lâm Hành Chi ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Chàng có ngày nào mà có cuộc sống bình yên.” Lâm Hành Chi không quên chuyện hắn trúng độc.
Sở Chiêu cười, hôn hôn Vương phi nhà hắn,“Có, từ ngày gặp em, mỗi ngày sau đó đều là bình yên."
Cho nên hắn phải bảo vệ tốt những thứ này.
……
Ba ngày sau, Lâm phụ cùng Lâm Kỳ rời kinh, trước khi đi mang theo ba giám quân do Hoàng Thượng thân phong.
Người đến đưa tiễn rất nhiều, nét mặt ai cũng mong chờ tin vui từ biên qua, và đại tướng quân chiến thắng sớm ngày khởi hoàn.
Nhưng ngay khi đoàn người vừa rời khỏi kinh thành, thì những sát thủ từ trên trời giáng xuống.
Sát thủ có mục tiêu, hướng thẳng về phía Lâm Hành Chi.
Có người túm lấy cổ áo y, lộ ra bên ngoài bịt mặt màu đen là một đôi mắt đầy sát khí, Lâm Hành Chi nghe thấy hắn nói, “Có người muốn ngươi, sống không bằng ch·ết!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...