Thương nghị kết thúc, Sở Chiêu bế Lâm Hành Chi trở về phòng, trong tay còn cầm một phong thơ, là do người truyền tin từ Bắc Sơn Tây giao cho hắn, nói là Tiết tướng quân gửi đến.
Trở về phòng, Sở Chiêu sai người mang bữa tối lên, để Lâm Hành Chi ăn trước, hắn ngồi một bên xem bức thư.
Lâm Hành Chi không nhúc nhích, Sở Chiêu đọc thư, y liền nhìn Sở Chiêu.
Không biết trong thư viết gì, Lâm Hành Chi nhìn thấy Vương gia nhà mình từ đầu đến cuối đều có một biểu cảm-- trào phúng không chút để ý.
Thấy Lâm Hành Chi nhìn mình chằm chằm, Sở Chiêu có chút buồn cười, đưa thư cho y, "Em tò mò như vậy sao?"
Lâm Hành Chi khẽ gật đầu, “Còn được, chỉ là ta đang nhìn chàng.”
“Nhìn ta làm cái gì?” Sở Chiêu đột nhiên duỗi tay, ôm lấy Lâm Hành Chi, để y ngồi trên đùi mình.
“Xem chàng đẹp nha,” Lâm Hành Chi thản nhiên nói, “chàng không phải đã biết rồi sao, ta luôn thèm khát cơ thể chàng i.”
Dường như càng thèm hơn sau khi ăn qua sờ qua.
Có lẽ vì đã làm ra chuyện dễ thẹn thùng nên chuyện như này, Lâm Hành Chi càng trở nên lớn mật hơn.
Đương nhiên, sau khi nảy ra ý nghĩ này, cũng còn có chút xấu hổ, y cảm thấy mình còn lưu manh hơn Sở Chiêu, giống như một tiểu Sắc Quỷ.
Sau khi hai người đến gần hơn, Sở Chiêu có thể phát hiện ra bất kỳ biến hóa nào của Lâm Hành Chi, hắn nâng cằm Lâm Hành Chi, bất đắc dĩ nói;"Liền ỷ vào lúc nãy ta mới vừa ức hiếp em, hiện tại không thể làm gì được em, cho nên em đang cố ý trêu chọc ta, chờ lần sau..."
Lâm Hành Chi chớp mắt, “Lần sau ta cũng không sợ, dù sao chàng cũng sẽ không làm ta bị thương.”
Y đúng là nói ra sự thật, khiến Sở Chiêu ngứa răng:"Em đấy, cứ ỷ vào ta sủng ái em."
Lâm Hành Chi mỉm cười câu cổ hắn, “Ừm, ta ỷ vào chàng sủng ta.”
Lâm Hành Chi vẫn giữ nguyên tư thế này, tựa đầu vào vai Sở Chiêu đọc thư.
Đây là mật thư từ kinh thành, ý chính là yêu cầu Tiết tướng mùa đông này đánh một trận thắng lợi, thay thế địa vị của Sở Chiêu trong lòng quân và dân Bắc Sơn Tây, hoàn toàn chưởng quản quân Bắc Sơn Tây.
Nếu chuyện thành, triều đình tất có trọng thưởng.
Tuy không có tên, nhưng trên đời này cũng chỉ có một người dám hứa hẹn, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, đó là Kiến Nguyên Đế.
Lâm Hành Chi phun tào nói: “Thật đúng là gấp không chờ nổi.”
Khi tin và lương thảo đến Bắc Sơn Tây, không ai ngờ rằng sẽ có bão tuyết vào thời điểm đó, điều này khiến cuộc tấn công của Tây Kiệt vào Đại Sở càng khả nghi.
Nhưng, “Một hoàng đế cũng không ngu ngốc đến mức cấu kết với nước địch để tấn công nước mình, chỉ vì muốn nâng đỡ một tướng quân, sau đó diệt trừ ngươi?"
Kiến Nguyên Đế sẽ không, nhưng người khác sẽ.
Bất quá rốt cuộc là ai, còn phải tra mới biết được.
Suy cho cùng, từ góc độ hiện tại nhìn ra thì không ai giống người sẽ làm chuyện như vậy cả, Thái tử và Tề Vương khác với Sở Khâm, bọn họ cũng không có hận thù sâu sắc với Kiến Nguyên Đế, cũng không muốn đồng quy vu tận, cái bọn họ muốn chính là ngôi vị hoàng đế.
“Hả? Không đúng,” Lâm Hành Chi lại nghĩ tới một chút, lùi lại một bước, ôm mặt Sở Chiêu nhìn hắn.
Sở Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ, ta đã nói người đồng quy vu tận còn có ta."
Cho nên, đây lại là một âm mưu khác nhằm vào Sở Chiêu.
Cựu Chiến thần Lệ Vương, người đã nhiều lần bị nhắm đến, muốn thu hút sự chú ý một lần nữa nên đã thông đồng với địch, muốn để Tây Kiệt đánh bại Bắc Sơn Tây.
Sau đó lại để hắn bước ra để lật ngược tình thế, chứng minh tầm quan trọng của mình, làm cho người Đại Sở cảm thấy không thể thiếu hắn, địa vị hết sức quan trọng trong Đại Sở.
Suy cho cùng, hắn cũng đã từng dẫn quân đánh bại Tây Kiệt, sau đó nhất chiến thành danh, lại dùng năm năm, hoàn toàn trở thành Chiến thần trong lòng bá tánh Bắc Sơn Tây.
Hiện tại chỉ là đi lại con đường ngày xưa, đối với Lệ Vương điện hạ cũng không có gì khó khăn, chỉ cần thành công, mọi chuyển sẽ khác.
Nói vậy khi tin thông đồng với địch phản quốc lan truyền, phản ứng đầu tiên của nhiều người sẽ cảm thấy đây là việc Sở Chiêu làm.
Đương nhiên, người phía sau màn không phải muốn Sở Chiêu lại lần nữa trở thành thần, gã là muốn kéo Sở Chiêu xuống khỏi vị trí Chiến thần, cuối cùng khi hắn phạm tội bị kết án, lại dùng nó để trào phúng hắn tự đại tự phụ, để cho bá tánh biết, Đại Sở không có Sở Chiêu cũng có thể phòng thủ được.
Bồi dưỡng và thu phục các thuộc hạ cũ của Sở Chiêu và thay thế người, chính là điều mà Kiến Nguyên Đế sẽ làm.
Lâm Hành Chi đau lòng chạm vào Sở Chiêu, cảm thấy chỉ hạ độc Kiến Nguyên Đế là chưa đủ, y còn phải làm cái gì đó, tốt nhất là làm ông ta phải chịu đau đớn đến muốn chết.
Lâm Hành Chi bắt đầu tự hỏi làm thế nào mới có thể làm được điều đó.
Sở Chiêu vỗ vỗ mặt y, “Không sao, chỉ cần kế hoạch của ông ta có thể thành,” Sở Chiêu đã chuẩn bị xem kịch.
Hắn rất muốn biết sau khi thắng trận Kiến Nguyên Đế thành công loại bỏ hắn, kết quả lại phát hiện Tiết Thương là người của hắn, sẽ phản ứng như thế nào.
Có lẽ là trực tiếp phun một ngụm máu già ra, hình ảnh hẳn là khá đẹp mắt.
Lâm Hành Chi nhìn thấy vẻ mong đợi trên mặt Sở Chiêu, cảm thấy bọn họ đều rất hư.
Trời sinh một đôi.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cười một lúc, mới dùng cơm.
Ăn xong Lâm Hành Chi lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, lúc này đột nhiên cảm thấy tức giận, trừng mắt nhìn Sở Chiêu, "Kể từ ngày thành thân, nơi xa nhất mà ta đến chính là thư phòng của ngươi." còn là cõng đi và bế về.
Y chỉ trích Sở Chiêu, “Chàng có phải hận không thể làm ta ngay cả giường cũng không thể xuống hay không!”
Sở Chiêu gật gật đầu, tỏ vẻ, “Nếu có thể.”
Cũng xin phép y, “Có được không?”
“Có cái rắm!” Lâm Hành Chi lấy gối ném vào người hắn.
Sở Chiêu cảm thấy Vương phi nhà hắn như một con mèo tinh, thời điểm ngoan có thể khiến tim người ta nhũn ra, khi tức giận trông hung dữ, nhưng lại không có uy hiểm bảo, chủ yếu là làm vừa lòng hợp ý hắn.
Vì thế Sở Chiêu bắt đầu vuốt lông, vuốt ve lưng Lâm Hành Chi từ trên xuống dưới, giống như đang vuốt ve một con mèo, Lâm Hành Chi cũng cảm thấy được chạm vào rất thoải mái, càng ngày càng buồn ngủ.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải về nhà,” Sở Chiêu dự định sẽ tích cực hơn, cố gắng gây ấn tượng mạnh hơn nữa với nhạc phụ nhạc mẫu.
Lâm Hành Chi không đáp lại mà cọ cọ mặt vào gối, trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Sở Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của y hồi lâu mới nằm xuống.
……
Ngày tiếp theo.
Tin trận bão tuyết ở biên quan và đại quân Tây Kiệt xâm chiếm vẫn lan truyền, khi Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đến tướng quân phủ, Lâm phụ vẫn chưa về nhà, theo lời nhị ca là ông phải ở lại để thương nghị khởi hành về biên quan Tây Bắc
Lâm Hành Chi nhìn nhị ca bằng ánh mắt đồng cảm:"Vậy nhị ca cũng phải về Tây Bắc với phụ thân rồi, làm sao bây giờ, lần này ca lại không thể thành thân rồi."
Lâm Kỳ: “…… Ngươi cho rằng ta không đánh đệ đệ sao?”
Lâm Hành Chi trốn sau lưng Sở Chiêu, còn làm mặt quỷ với Lâm Kỳ, “Nhị ca, hiện tại ta có người chống lưng, ca dám đánh sao.”
Vẻ mặt đó quá đáng đánh, Lâm Kỳ cảm thấy mình đã không nhịn nổi, nên đề nghị đấu tay đôi với Sở Chiêu, "Ngày thành thân ta để ngươi thoát được, hôm nay vừa lúc bù lại."
Đương nhiên, thân là cữu ca, khẳng định phải khách khí với đệ tế, sau đó Lâm Kỳ gọi đại ca Lâm Tự đến chuẩn bị hai đấu một với Sở Chiêu.
Sở Chiêu: “……” Hai cữu ca thực sự yêu hắn đến thâm sâu.
Hắn cho rằng lần trước thỉnh tới ăn hỉ yến ít nhiều cũng để lại một chút ấn tượng tốt?
Hai vị cữu ca có dùng hành động thực tế để nói với hắn không, không có!
Ba người hẹn gặp nhau ở sân tập võ, Lâm Hành Chi cùng những người khác ở bên canh quan sát trận chiến, còn chuẩn bị một ít điểm tâm cùng trà nóng, đặt một lò than ở trước chân, trải nghiệm cực kỳ tốt.
Sở Chiêu nhìn Vương phi đang vui vẻ ăn điểm tâm, lại nhìn hai vị cữu ca trước mặt rõ ràng là đang muốn đánh hắn, hắn thỏa hiệp, được rồi, chỉ cần Vương phi vui vẻ là được.
Công phu của Sở Chiêu rất tốt, huynh đệ Lâm gia cũng không tồi, ba người cũng đều là những người từng lên chiến trường, thứ học được không phải là những chiêu thức cầu kỳ hoa mỹ mà tất cả đều là kỹ thuật chiến đấu để bảo mệnh giết địch đều bằng những quyền vào da thịt.
Lâm Hành Chi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây có thêm phần tàn nhẫn, còn có dã tính.
“Nếu đây là chiến trường, con đoán bọn họ sẽ như thế nào?”
Đang lúc Lâm Hành Chi đang nhiệt tình quan sát thì bên tai đột nhiên có một giọng nói vang lên, y quay lại thì thấy Chu thị không biết từ lúc nào đã đến.
Lâm Hành Chi trả lời câu hỏi của bà, "Không chết không ngừng."
Chủ tướng sẽ chiến đấu hết mình, dù chết hay bị thương, hoặc sẽ phải hy sinh mạng sống của vô số tướng sĩ dưới trướng để thoát thân.
Tóm lại sẽ không dễ dàng.
“Đúng vậy,” Chu thị gật gật đầu, ngồi xuống ở bên cạnh Lâm Hành Chi, “Nhưng luôn có người thích khơi mào chiến tranh.”
Bọn họ đùa bỡn quyền mưu, dùng mạng sống của người khác coi như lợi thế, bọn họ đứng ở vị trí cao, vốn nên gánh vác trọng trách, lại cố tình gây càng nhiều áp lực xuống cho bá tánh ở tầng chót nhất.
Lâm Hành Chi hỏi, “Mẫu thân đã biết sao?”
Chu thị nói: “Tối hôm qua phụ thân con cũng thu được tin tức, quân lương của Tây Bắc cũng ít.”
Chu thị nghiêm túc nhìn Lâm Hành Chi, “Nếu không có con cho người mua lương thảo cùng quần áo, các tướng sĩ năm nay không biết làm sao mà sống sót."
Trừ bỏ khi chiến sự khẩn cấp, thì bình thường lương thảo cùng quân lương kéo dài là chuyện thường, có thể tới cũng đã khiến người ta cám ơn trời đất.Cũng chính là những thói quen bao năm nay đã gây nên tình trạng hiện tại.
Bởi vì tuyết rơi dày đặc, năm nay lương thảo đến muộn hơn so với năm trước, chờ đến khi kiểm kê xong và khi tin tức truyền về kinh thì đã quá trễ.
"Vậy phụ thân phải lập tức trở về Tây Bắc sao?"
Chu thị: “Phải đi, ông ấy đã thủ ở nơi đó nhiều năm như vậy, không thể bỏ qua được.
Hơn nữa, ông ấy là đại tướng quân, đó là trách nghiệm của ông ấy, cũng không thể giống như con chó kia không thể làm con người."
Con chó kia là ai, Lâm Hành Chi đoán được, Lâm Hành Chi cảm thấy sở di Vương gia nhà y có thể lọt vào mắt mẫu thân vì hắn mắng người kia đủ gay gắt.
Không để ý Lâm Hành Chi đang suy nghĩ gì, Chu thị lại tiếp tục nói:"Nhưng mà sẽ không đi đến đó một cách dễ dàng, nên đưa thứ gì thì phải đưa đủ không thể thiếu dù là một."
Theo ý tưởng ban đầu của Kiến Nguyên Đế, là sau khi săn thu trở về sẽ xử lý Lâm gia, tuy nhiên bởi vì bị Sở Chiêu đe dọa không thể làm cho hôn sự của hắn xảy ra chuyện gì, nên Kiến Nguyên Đế không dám động vào Lâm gia.
Sau đó lại nghĩ đợi đến khi Lâm Hành Chi gả vào Lệ Vương phủ, kết quả chiến sự ở biên quan nổi lên, Kiến Nguyên Đế không dám tùy tiện xuống tay với Lâm gia.
Không chỉ không dám, hiện giờ còn phải cầu người.
Ngẫm lại liền rất nghẹn khuất.
Nghe Chu thị nói xong, Lâm Hành Chi liền đưa ra lời khuyên:"Mẫu thân nói rất đúng, nên đưa gì thì phải đủ không được ít hơn.
Nếu không cho, chúng ta sẽ truyền tin ra ngoài ông ta không không cung cấp đủ lương thảo và quân lương, đợi đến khi bá tánh đều biết, xem ông ta giải quyết chuyện này như thế nào."
Chu thị nâng cằm, tự tin nói “Yên tâm, chúng ta sẽ không chịu thua thiệt.”
Nếu không, khiến cho lão hoàng đế kia tự mình ngự giá thân chinh.
Hai mẫu tử bên này nói chuyện, thì bên kia cuộc tỉ thí giữa ba người cũng kết thúc, Lệ Vương điện hạ đánh không lại hai vị cữu ca, nhưng cũng không tổn thất quá nặng nề, cả ba đều chịu thua.
Đánh nhau cũng giúp bọn họ tăng thêm cảm tình.
Lâm Hành Chi thò lại gần hỏi Sở Chiêu, “Ngoài khóe miệng, còn bị thương chỗ nào không? Có nghiêm trọng không, có muốn gọi đại phu hay không?"
Sở Chiêu lắc đầu, “Không sao, không đau, các cữu ca có chừng mực.”
Lâm Hành Chi nhìn về phía hai ca ca của mình, đại tẩu đã đi đến chỗ đại ca, cầm khăn tay lau mặt cho, mà nhị ca, khi Lâm Hành Chi nhìn qua, hai mắt to trừng mắt nhỏ.
Còn dùng một loại khinh thường tỏ vẻ, “Mới có hai quyền lại muốn thỉnh đại phu, có còn là nam nhân hay không?"
Lâm Hành Chi:……
Hắn hỏi Sở Chiêu, “Ngươi nói xem như thế nào?”
Sở Chiêu ngữ khí kiên định nói, “Không thỉnh!”
Lâm Hành Chi: "À……” Ấu trĩ.
Sau khi đánh một trận, hai vị ca ca của Lâm Hành Chi nhìn Sở Chiêu thuận mắt hơn, cuối cùng ba người còn hẹn nhau đóng cửa phòng bôi thuốc.
Nam nhân trọng nhất là mặt mũi.
Lâm Hành Chi cũng là một nam nhân, ngay lúc này tỏ vẻ y cũng không hiểu.
Y đi nói chuyện với Từ Văn Ngạn.
Từ Văn Ngạn đặc biệt đến để chia sẻ tin vui với Lâm Hành Chi, câu đầu tiên vừa nhìn thấy y đã thốt ra là, "Ta sắp có đệ đệ!"
Câu thứ hai là, "Ta sắp có thê tử rồi!"
Lâm Hành Chi bị hắn bắt lấy cánh tay lắc lắc hơi không thoải mái, nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ, “Chúc mừng.”
Từ Văn Ngạn tiếp tục lay y, “Cùng vui cùng vui, biểu ca ngươi cùng Lệ vương điện hạ cũng phải cố gắng một chút.”
Lâm Hành Chi không rõ nguyên do, “Cố gắng một chút làm cái gì?” Bọn họ cũng đã thành thân rồi mà.
Từ Văn Ngạn ra hiệu cho y,"Thì hài tử đó."
Lâm Hành Chi:...
“Chúng ta đều là nam nhân, không sinh được hài tử!” Lâm Hành Chi hoài nghi đầu của hắn có bệnh.
Nhưng Từ Văn Ngạn lại không nghĩ như vậy, chắp tay trước ngực lạy trời, "Biểu ca, tâm thành tắc linh, không có gì là không có khả năng."
Lâm Hành Chi: Được rồi, xác nhận, đầu người này có bệnh.
Lâm Hành Chi ghét bỏ đẩy hắn ra, "Cách xa ta ra một chút, đừng có lây bệnh cho ta."
Từ Văn Ngạn tâm trạng vui vẻ, cũng không so đo vị biểu ca chỉ biết có nam nhân nhà mình, nhảy nhót đi tìm người khác để chia sẻ chuyện vui của mình.
Lâm Hành Chi trợn mắt không nói nên lời, tay đột nhiên bị kéo xuống, cùng lúc đó một giọng nói vang lên:"Ta cảm thấy biểu đệ nói cũng có lý, không bằng chúng ta thử thêm nhiều lần nữa, có lẽ sẽ có tác dụng."
Lâm Hành Chi ngửi liền biết kẻ đứng sau là ai, cũng đưa đôi mắt xem thường cho Sở Chiêu.
Cũng tỏ vẻ, “Được nha, thử thì thử, nếu ta không mang thai, thì chàng tự mình sinh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...