Cuối cùng, Lâm Hành Chi nằm trên lưng Sở Chiêu, để hắn cõng về, rượu được làm từ quế hoa tốt nhất ủ lâu năm, mùi vị rất ngon, cho dù một ly rượu hai người chia nhau uống, Lâm tiểu thiếu gia tửu lượng yếu nên bị nửa ly lại nửa ly chuốc say.
Con ma men không có ý thức gì, liền dốc hết sức dán vào trên người Lệ Vương điện hạ, thậm chí còn kéo quần áo, trong miệng ồn ào: "Nếu ngươi mà đùa giỡn ta nữa, ta liền đem ngươi lột sạch hôn ngươi tới chết luôn.” lời nói tàn nhẫn vô cùng.
Đương nhiên, cũng chen vào vài câu phản ứng chân thực, tỷ như: “Ngực người sờ tốt quá" còn"Miệng ngươi mềm quá", vừa hung hăng lại vừa đáng yêu, khiến người ta muốn hung hăng khi dễ.
Cũng may, Sở Chiêu còn nhớ rõ bọn họ còn chưa thành thân, cũng nhớ rõ ngày mai Lâm Hành Chi còn phải đi làm, cho nên chỉ chiếm một chút tiện nghi nho nhỏ, cũng không nghiêm túc.
Sau khi được đưa về phủ, Sở Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Hành Chi hồi lâu mới gọi Thạch Nghiên tới hầu hạ y thật tốt.
Khi rời đi, Sở Chiêu tình cờ gặp phải thị vệ của An Vương, được Sở Khâm phân phó đến phủ tướng quân lấy thuốc giải, Sở Chiêu cười khẽ, thỏ nhỏ sốt ruột bắt đầu cắn người.
Sở Chiêu không đi quản việc này, Sở Khâm cũng không làm theo những gì đã đáp ứng tự nhiên không có khả năng lấy được thuốc giải từ tướng quân phủ, hắn cũng không lo lớn chuyện.
Cái bọn họ mong chờ là chuyện này nháo càng lớn, mới nhân cơ hội này vạch trần Sở Khâm.
Ngược lại, Sở Khâm mới là người nên sợ hãi.
Thị vệ của Phủ Vương An tay không mà đến, sau vài lời gay gắt lại trở về tay không.
Kỳ thật thứ Lâm Hành Chi cho Sở Khâm ăn cũng không phải là thuốc độc chết người, mà chỉ gây ra một chút ngứa ngáy, còn có đau, ngứa liền không nhịn được sẽ gãi, một khi gãi, sẽ càng ngứa và đau hơn.
Nếu tự chủ kém, có thể sẽ tự cào mình đến chảy máu trong một đêm.
Đó là một loại độc môn bí dược do Kim Bảo tự chế, đại đa số đại phu đều không giải được, Sở Khâm cũng không dám cho truyền thái y, trong thời gian ngắn chỉ có thể đến phủ tướng quân lấy thuốc giải.
Đương nhiên, đây cũng là do Lâm Hành Chi dự tính, nếu không một liều độc dược sao có thể uy hiếp?
Vở kịch này chỉ có một người chiến thắng.
……
Sau khi trở về Lệ Vương phủ, Sở Chiêu lại nhận được một tin tức khác do Nam Tinh bẩm báo.
Nam Tinh: “Trong cung gởi thư, nói hoàng đế triệu người Trần gia vào cung không lâu sau khi chủ tử rời cung cũng không ở lại lâu, không rõ chi tiết, chỉ đại khái đoán được là có liên quan đến Tây Kiệt."
“Tây Kiệt,” Sở Chiêu cười nhạo, tay không nghiền nát tờ giấy, “Vậy thì chờ xem kịch.”
Nam Tinh thấy trong lòng chủ tử đã có dự tính, không đề cập đến chuyện này nữa, chuyển chủ đề: "Cung nữ bên người Thanh Hà công chúa có quan hệ với Lệ phi, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đánh chủ ý lên người Vương phi."
Không tìm được người thích hợp tới cưới Vương phi, liền muốn tìm người ái mộ Vương gia, giở trò ly gián.
Đáng tiếc cung nữ đó quá ngu ngốc, dã tâm quá lớn, không có tác dụng gì.
Sở Chiêu nhẹ nhàng đặt ngón tay lên bàn, một lúc sau mới nói:"Ai sắp xếp thì gửi tin lại cho người đó.
Thân ái của Lệ phi phải đi biên quan để lập công, hẳn là nàng ta rất tịch mịch."
Nam Tinh gật đầu, “Tuân lệnh,” nàng biết chủ tử sẽ không để chuyện liên quan đến Vương phi qua dễ dàng như thế.
“Nam Tinh cáo lui,” thấy chủ tử không còn phân phó khác, Nam Tinh liền chuẩn bị lui ra.
Nhưng còn chưa kịp cử động, nàng đã nghe được lời khen từ chủ tử:"Chuyện ly rượu, ngươi làm rất tốt."
Nam Tinh hơi hoang mang, nhưng rất nhanh ý thức được chủ tử có lẽ đã chiếm tiện nghi từ Vương phi, khó trách sẽ khen ngợi nàng.
Nam Tinh mỉm cười nói: “Đây là việc Nam Tinh nên làm, chủ tử vừa lòng là tốt rồi, nô tỳ cáo lui.”
"ừ,” Sở Chiêu híp mắt ngủ thiếp đi, phất phất tay đuổi người.
Trong đầu lại đang nghĩ đến cảnh người nào đó cởi hết quần áo rồi hôn chết hắn, rất tốt, hắn hy vọng sớm ngày trở thành sự thật.
……
Ngày kế, Lâm Hành Chi tỉnh dậy sau cơn say, xoa đầu kêu đau.
Thạch Nghiên bưng món canh giải rượu nhà bếp Lâm gia chuẩn bị, còn chưa uống chỉ ngửi được cái mùi vị đó Lâm Hành Chi liền tỉnh táo hoàn toàn.
Y mở miệng, vừa muốn từ chối thì nghe Thạch Nghiên nói:" Đây là phu nhân cố ý cho nhà bếp chuẩn bị cho người đó."
Lâm Hành Chi chi:……
Tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Rất giống tư thế tối hôm qua uống rượu.
Nhưng sau khi uống xong, Lâm Hành Chi mới phát hiện có gì đó không ổn, y lặng lẽ nhìn Thạch Nghiên, "Cho nên, vì sao mẫu thân biết ta uống say?"
Nếu Sở Chiêu lén lút đưa y rời khỏi nhà, nhất định cũng sẽ bí mật đưa về nhà mà không kinh động đến người trong nhà, Lâm Hành Chi vẫn có lòng tin vào điều này.
Trong Hải Đường Uyển cũng không có ai khác, chỉ cần Thạch Nghiên không cáo trạng, chỉ cần mẫu thân không tới gặp y, thì sẽ không ai biết đêm qua y uống say được người ta đưa về nhà!
Lâm Hành Chi dùng ánh mắt nhìn thấu Thạch Nghiên, tựa hồ đang nói—— nếu là ngươi cáo trạng thì ngươi chết chắc rồi.
Sau đó, ánh mắt đồng tình của Thạch Nghiên lướt qua:" Thiếu gia, tối hôm qua có người từ An Vương phủ đến xin thuốc giải.
Phu nhân sai người tới, mà người tới chính là Trịnh ma ma."
Lâm Hành Chi:……
Vị Trịnh ma ma này, nhà chồng làm nghề nấu rượu, miệng mũi bà vô cùng thính, nến thử một ít liền biết chất lượng rượu, nâng mũi lên một chút là biết có mùi rượu hay không.
Lâm gia đều là những người có năng lực.
Thạch Nghiên giải thích: “Trịnh ma ma không gặp thiếu gia, chỉ ở cửa đứng một lát, sau đó liền đi.”
Lâm Hành Chi lấy tay che mặt, sống không còn gì luyến tiếc, “Đã biết.”
Thạch Nghiên đưa quần áo qua, “Thiếu gia mau thay quần áo và ăn sáng, nếu không sẽ muộn giờ đến Hàn Lâm Viện."
Lâm Hành Chi lấy quần áo và kêu lên hai tiếng như muốn trút giận, rồi đứng dậy mặc quần áo như thể cam chịu số phận của mình.
Sau đó lại được cho biết," Phu nhân mời thiếu gia ra tiền sảnh dùng bữa sáng cùng nhau."
Lâm Hành Chi:……
Mẫu thân là muốn giết y mà.
Trong bữa sáng, Chu thị không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn y rồi lại nhìn y, nhìn đến Lâm Hành Chi hoài nghi có phải mình chưa rửa mặt sạch hay là cơm dính trên mặt hay không nhưng sờ lên mặt thì không có gì.
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lâm Hành Chi thật sự nhịn không nổi, dứt khoát trực tiếp nói với Chu thị: “Mẫu thân người muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi." đánh cũng được, chỉ cần đừng nhìn y như vậy.
Chu thị mặt lộ vẻ khó hiểu, “Ta nhìn nhi tử của mình thì có làm sao? Không bao lâu nữa con phải xuất giá, nên ta phải nhìn con nhiều một chút.
Muốn khắc sâu con vào trong đầu mình, có gì sai sao?"
Lâm Hành Chi vẻ mặt đau khổ lắc đầu, “Không sai,” có sai y cũng không dám nói ra.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của nhi tử, Chu thị tâm trạng không tồi, vui vẻ ăn thêm một cái bánh bao nữa.
Sau đó mới chậm rãi nói: “Con ỷ vào hiện tại không ai phát hiện chuyện con và Vương gia là thật lòng, còn ở bên ngoài vui vẻ với hắn, nếu chờ một ngày nào đó..."
Chu thị còn chưa nói xong, Lâm Hành Chi liền hiểu Chu thị đang nhắc nhở y và Sở Chiêu phải kiềm chế, trước khi thành thân, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Đặc biệt là hôm qua y còn hạ độc Sở Khâm, Sở Chiêu còn ngỗ nghịch Kiến Nguyên Đế, gần nhất hai người sẽ bị nhìn chằm chằm.
Cho nên chuyện này phải làm cẩn thận.
Lâm Hành Chi vội vàng nói với Chu phu nhân: “Mẫu thân, nhi tử đã biết, trừ bỏ ngày trung thu, gần đây con sẽ không đi gặp Vương gia."
Nói xong, còn sợ Chu thị không đồng ý, Lâm Hành Chi lập tức đứng dậy nói mình ăn no, sau đó xoay người liền chạy.
Ừ thì, chạy chưa được hai bước lại quay trở về sờ soạng lấy cái bánh bao đi.
Chu thị ở sau lưng y mắng, “Không có tiền đồ.”
Mơ hồ còn có thể nghe thấy Trịnh ma ma cười nói mẫu thân y lúc trẻ cũng y như vậy, Lâm Hành Chi cảm thấy mẫu thân có công lao rất lớn, di truyền hết cho y.
Lâm Hành Chi ngày thường ở Hàn Lâm Viện rất bình thường và hôm nay vốn dĩ cũng nên như thế, nếu Sở Khâm không phái người giữa đường bắt y đến An Vương phủ.
Hành sự không tính là càn rỡ, ngay trên con hẻm nhỏ ở phụ cận lúc không có ai mang Lâm Hành Chi đi, chỉ dẫn theo một mình y yêu cầu Thạch Nghiên đánh xe về Lâm gia lấy thuốc giải tới đổi thiếu gia, nếu không Lâm Hành Chi sẽ bị giam trong An Vương phủ cho đến khi An Vương có được thuốc giải.
Ám vệ vốn định ngăn cản nhưng Lâm Hành Chi không ra hiệu, Lâm Hành Chi chỉ bảo Thạch Nghiên hồi phủ đi tìm Chu thị, nói với bà, “Thiên hạ này vẫn có vương pháp,” lại đến Hàn Lâm Viện xin phép cho y nghỉ một ngày, rồi ngoan ngoãn cùng thị vệ An Vương đi.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức thị vệ của An Vương phủ không thể tin được.
Nhưng Lâm Hành Chi không nói cho bọn họ, đây là bình yên trước cơn bão.
Lâm Hành Chi ở An Vương phủ gặp được An Vương bị trói chặt tay chân, mặt quấn vải trắng, chỉ có thể nhìn thấy mắt mũi và miệng, còn bởi vì trên người ngứa mà vặn vẹo cơ thể để giảm ngứa, suýt chút nữa biến thành con giòi.
Đương nhiên, sự xuất hiện của Lâm Hành Chi lập tức chuyển hướng sự chú ý của Sở Khâm, gã đứng dậy khỏi giường, nhảy tới trước mặt Lâm Hành Chi, hung tợn kêu tên y:"Lâm Hành Chi ngươi tìm chết!"
Bộ dạng này của Sở Khâm thực sự rất buồn cười, Lâm Hành Chi phải nhịn xuống không bật cười, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:"Ai nha, An Vương điện hạ bị làm sao vậy? Mới một đêm không gặp mà thôi.
Còn có tay chân này, rốt cuộc la ai to gan như vậy, dám trói điện hạ."
Lâm Hành Chi tiến lên hai bước, hảo tâm nói: “Không bằng hạ quan giúp điện hạ cởi dây trói?”
Vừa nói, Lâm Hành Chi đang muốn duỗi tay ra, Sở Khâm theo bản năng muốn tránh né, lại quên mất chân mình đang bị trói, sau khi vặn vẹo, chân không hề động đậy mà ngã thẳng về phía sau.
Cả người Sở Khâm ngã thẳng xuống đất, các cung nữ đang đợi xung quanh lập tức tiến tới đỡ gã đứng dậy, có lẽ bọn họ vô tình chạm vào vết thương do bị gãi của gã, Sở Khâm đau đớn hét lên một tiếng.
Vừa đứng vững liền bắt đầu giận chó đánh mèo với cung nữ, vốn là muốn giơ tay tát người, nhưng vì bị trói nên không thành nên lạnh lùng ra lệnh cung nữ tự mình vả miệng mình, “Tiện nhân, phế vật! Quỳ xuống tự đánh cho bổn vương, đánh đến rách miệng không thì đừng hòng đứng dậy."
Lâm Hành Chi nghe vậy cau mày, Sở Khâm giờ này, đã hoàn toàn không che giấu sự tàn bạo của mình
Các cung nữ dường như đã quen, không dám phản kháng, chết lặng quỳ xuống một bên và bắt đầu tự tát vào miệng.
Lâm Hành Chi nhìn thấy rất nhiều vết đỏ và vết sẹo mới đóng vảy trên cánh tay lộ ra ngoài.
Lâm Hành Chi nhịn không được, mở miệng trào phúng, “An Vương điện hạ thật là uy phong.”
Sở Khâm hừ lạnh một tiếng, “Lâm Hành Chi, ngươi tốt nhất nên thức thời, nhanh chóng đưa thuốc giải cho ta, nếu không ngươi vĩnh viễn cũng không thể bước ra khỏi An Vương phủ một bước!"
“Ngươi tới địa bàn của bổn vương, bổn vương có rất nhiều biện pháp để tra tấn ngươi, làm ngươi sống không bằng chết.”
Lâm Hành Chi cũng cười nói, “Xem ra An Vương điện hạ không nhớ kỹ ngày ấy Lệ Vương điện hạ cảnh cáo gì, bất quá cũng không sao cả, nhiều lắm là lại bị bóp cổ một lần nữa, vận khí tốt thì sẽ không chết.”
“Nhưng điện hạ có thể khả năng đã quên mẫu thân ta là ai, nếu điện hạ làm theo những lời ta nói ngày hôm qua và đưa ta đến cửa phủ, có lẽ ta có thể cản được.
Nếu không, hôm nay thanh danh của điện hạ sẽ chấn động kinh thành."
Sở Khâm tức khắc có chút hoảng, vội vàng chất vấn, “Lâm gia các ngươi lại muốn làm chuyện xấu gì, bổn vương cảnh cáo ngươi, Lâm Hành Chi mạng nhỏ ngươi đang nằm trong tay bổn vương, nếu thật sự chọc giận bổn vương, Lâm gia các ngươi một người cũng đừng hòng sống sót!"
“An Vương điện hạ, Lâm gia chúng ta từ trước nay không muốn làm cái gì cả, cũng chỉ mong biên quan an bình, người nhà được đoàn tụ.
Ngược lại là chính điện hạ nuốt lời, hiện tại bắt giữ ta đe doạ.
Lâm gia bọn ta không bằng điện hạ đường đường là trưởng tử, nhưng cũng không phải kẻ để mặc người khác xâu xé."
“Chúng ta liền chờ, xem ai phải gánh chịu hậu quả của việc ngày hôm nay."
Lâm Hành Chi nói xong liền đi đến cạnh cửa, khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, nhìn về phương xa —— ngắm phong cảnh.
Thái độ bình tĩnh của Lâm Hành Chi khiến Sở Khâm luống cuống, lập tức gọi người đến:" Đi, mau đến phủ nha, ngăn người Lâm gia lại, tuyệt đối không để Lâm gia cáo trạng.
Đồng thời phái người canh giữ cửa cung, không để ai trong Lâm gia được phép vào cung gặp phụ hoàng!"
Thị vệ An Vương phủ nhanh chóng di chuyển, ngay khi Sở Khâm chuẩn bị dùng lời lẽ gay gắt uy hiếp Lâm Hành Chi, một lão già vội đi về phải Sở Khâm, nói: "Vương gia, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện lớn."
Sở Khâm tức giận, “Lại con mẹ nó xảy ra chuyện gì?!”
Lão già cảnh giác liếc nhìn Lâm Hành Chi, sau đó lại gần Sở Khâm nhỏ giọng nói với gã.
Mà Lâm Hành Chi thì lại nghĩ, trò hay mà Sở Chiêu kể trong lúc uống rượu ngày hôm qua sắp kết thúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...