Kiến Nguyên Đế không chỉ không thể chống lưng cho hai nhi tử yêu quý mà còn bị cảnh cáo, cộng với việc Kim Vũ Vệ không dám ngăn cản Sở Chiêu để hắn rời đi, Kiến Nguyên Đế hoàn toàn bùng nổ.
Kiến Nguyên Đế đập bàn chửi Sở Chiêu là tiện loại, thậm chí còn ném sạch mọi thứ trên bàn, còn có mấy người Kim Vũ Vệ không ngăn được Sở Chiêu bị Kiến Nguyên Đế mắng phế vật, muốn cho người kéo ra chém đầu ngay lập tức.
Thái Tử cùng Sở Khâm đều bị Kiến Nguyên Đế dọa, muốn khuyên nhủ nhưng lại sợ bị giận chó đánh mèo, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Kiến Nguyên Đế tức giận.
Đương nhiên, trong lòng còn có chút cao hứng, Sở Chiêu chọc giận Kiến Nguyên Đế, tất sẽ bị trừng trị, Thái Tử cùng Sở Khâm lúc này cơ hồ có cùng ý nghĩ, thủ đoạn đối phó người khác của phụ hoàng bọn họ cũng không ít.
Sở Chiêu lần này nhất định sẽ phải ăn đau khổ rất nhiều.
Dù biết rằng điều đó khó có thể xảy ra nhưng cả hai người đều hy vọng Sở Chiêu chết là tốt nhất, giống như mẫu phi của hắn.
Cuối cùng, Kiến Nguyên Đế bởi vì tức giận đến choáng váng ngã ngửa mới dừng lại, Thái tử và Sở Khâm lại cho người truyền thái y, và tiến lại gần thể hiện.
So với Sở Chiêu, thập phần hiếu thảo.
Sở Chiêu đi ra khỏi cung cũng không biết sau khi rời đi Kiến Nguyên Đế sẽ phản ứng thế nào, nhưng hắn mặc kệ chỉ cần Kiến Nguyên Đế không tức chết là được.
Bởi vì hiện tại ông ta còn chưa thể chết được.
“Chủ tử, sao hôm nay đột nhiên ngài lại……” Thập Nguyệt muốn hỏi tại sao ngài đột nhiên tức giận đến mức không nhịn được?
Sở Chiêu biết được Thập Nguyệt muốn nói gì, “Trước đây bổn vương nhẫn nhục chịu đựng đã nhịn thành con rùa rụt cổ, lão súc sinh kia cũng không cho ta một ngày sống tốt đẹp, đã vậy thì không cần nhịn nữa."
Thập Nguyệt biết, không phải là vì điều này.
Hắn ta còn chưa mở miệng, liền lập tức nghe được giải thích.
Sở Chiêu nói: “Trước đây là vì đại cục, bổn vương chỉ có một mình, đau một chút sẽ hết.
Nhưng bây giờ không giống vậy, ta đã liên lụy đến y, chẳng lẽ còn muốn ta trơ mắt nhìn những người khác khinh nhục y mà không làm gì?"
Người của hắn, hắn làm sao có thể bỏ được, làm sao có thể để người khác ức hiếp!
Sở Chiêu nhìn về phương xa, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Nhưng như vậy vẫn quá mạo hiểm, Thập Nguyệt nghĩ nếu Kiến Nguyên Đế thật sự không quan tâm và muốn giết bọn họ, vậy thì mọi kế hoạch nhịn nhục nhiều như vậy, cổng trên lưng vô số ô danh chẳng phải đều trở nên vô ích sao.
Bất quá hắn thức thời không nói ra, chủ tử nhiều năm như vậy, một đường đều quá khó khăn quá mệt mỏi, cho nên chủ tử chỉ mở lòng với một người, hắn cũng không muốn làm chủ tử không vui.
Đi đến cửa cung, bọn họ gặp được Thanh Hà công chúa hoặc có thể nói là đối phương là cố ý ở chỗ này chờ.
Sau khi cho cung nữ lui xuống, Thanh Hà công chúa nhìn về phía Sở Chiêu, "Tam ca, ta có thể nói vài lời riêng với người không?" Trong giọng nói yếu ớt của nàng có chút bất lực, sợ bị Sở Chiêu từ chối.
Sở Chiêu không cự tuyệt nhưng cũng không để Thập Nguyệt đi, “Không có gì không thể nói, cứ nói ngay đây, nếu có thì không cần nói."
Thập Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, hắn sẽ nhớ kỹ từng câu từng chữ mà chủ tử và Thanh Hà công chúa đã nói, nếu Vương phi hiểu lầm chủ tử và Thanh Hà công chúa, thì hắn sẽ là nhân chứng tốt nhất!
Thanh Hà công chúa nghe vậy cười khổ nói: "Quả nhiên, tam ca đối với người mình không quan tâm ngay cả nhìn cũng cảm thấy dư thừa."
Sở Chiêu “ừm” coi như trả lời.
Thành công làm Thanh Hà công chúa nghẹn họng, giương miệng nửa ngày, mấy câu cầu xin tha thứ cũng không nói ra.
Mà phản ứng này của nàng làm Sở Chiêu có chút không kiên nhẫn, “Có chuyện mau nói,” không lời nói cũng đừng chậm trễ hắn về nhà.
Thanh Hà công chúa hít sâu một hơi, trên mặt miễn cưỡng treo nụ cười, “Tam ca thông minh như vậy, khẳng định là đoán được trước đó ta cùng Lâm đại nhân nói cái gì đi.
Tam ca, ta biết thân thế của mình, cũng không thèm để ý người khác nói ta thế nào, chỉ cần tam ca nói một câu, cái gì ta cũng nguyện ý giúp người làm."
Nói xong, liền bình tĩnh nhìn Sở Chiêu, “Tam ca, ta cầu không nhiều lắm, cho dù không có danh phận cũng đều được.”
Sở Chiêu nhíu nhíu mày, không vui, “Không cần, cũng không cần phải, mặc kệ ngươi có tâm tư gì, ngươi hãy cất giữ đó đừng để bổn vương biết được, nếu ngươi cứ một hai phải ở trước mặt bổn vương nói những điều đó, cũng đừng trách bổn vương tàn nhẫn độc ác."
Sở Chiêu nói xong liền rời đi, Thanh Hà công chúa không cam lòng mà dậm chân, hướng bóng dáng Sở Chiêu quát, “Ta không rõ, ta rốt cuộc ở chỗ nào không bằng một nam nhân!”
Sở Chiêu đầu cũng không quay lại, “Bởi vì ngươi không phải y.”
Nhìn người càng lúc càng đi xa, Thanh Hà công chúa không cầm được nước mắt.
Cung nữ bên cạnh nhanh chóng tiến tới an ủi:"Công chúa đừng khóc, sẽ tổn hại đến sức khỏe của người.
Cũng không phải người không biết Lệ Vương điện hạ là người như thế nào, huống chi hiện tại ngài ấy đang bị nam nhân đó câu dẫn, đương nhiên sẽ bảo vệ tên đó.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là món đồ chơi được Lệ Vương lựa chọn mà thôi, một tên vốn dĩ chỉ là tiểu thiếp nhưng lại may mắn được ban hôn mới trở thành Vương phi, công chúa hà tất phải để ý đến một nam nhân không thể gây ra mối đe dọa nào."
Thanh Hà công chúa lau khô nước mắt, nhìn cung nữ tựa hồ vì nàng mà bất bình lại đối với Lâm Hành Chi đầy khinh thường, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Ngươi cho rằng mình là ai, cũng xứng nói hắn như vậy?"
“Lâm Hành Chi cho dù có vô dụng đến đâu thì cũng là nhi tử của Đại tướng quân, là Trạng Nguyên lang do chính phụ hoàng khâm điểm, là tài tử nổi tiếng khắp kinh thành.
Từ khi nào đến lượt ngươi một cung nữ nho nhỏ khinh thường hắn, ai cho ngươi lá gan đó?"
Cung nữ vốn là muốn nịnh hót lấy lòng Thanh Hà công chúa, đã không thành còn bị dạy dỗ một phen, lập tức bối rối:" Công...công chúa?"
Thanh Hà công chúa cười khẩy một tiếng, “Là bản công chúa quá mức dung túng ngươi, đến mức ngươi thậm chí còn không biết mình là ai.
Nếu ngươi đã không biết mình là ai thì từ hôm nay không cần đến hầu hạ ta nữa, đến U Đình đi"
Cung nữ hoàn toàn sửng sốt, sau đó nhanh chóng ý thức được mình đang làm gì, lập tức quỳ xuống lôi kéo vạt váy của Thanh Hà công chúa cầu xin tha thứ.
Thanh Hà công chúa không nói gì nữa, chỉ kéo vạt váy ra, đưa tay về phía cung nữ đang kính cẩn nghe bên cạnh:"Bán Hạ, bản công chúa mệt mỏi."
“Vâng,” bị gọi tên Bán Hạ lập tức bước tới đỡ Thanh Hà công chúa, đồng thời dùng thân mình chặn hết mọi chướng ngại vật của cung nữ đang quỳ dưới đất.
Cung nữ kêu sai khóc lóc rất mau bị lãng quên, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh đó nữa, Thanh Hà công chúa mới thở dài:"Bích Đào đi theo bên người bản công chúa nhiều năm như vậy, nhưng ta lại không nhận ra từ khi nào nàng ta lại trở nên như vậy..."
“Có lẽ là sau khi biết công chúa không phải là chi nữ hoàng thất,” Bán Hạ nói thẳng.
Một người không rõ phụ thân thân sinh lại có thể trở thành công chúa cao cao tại thượng, nào biết được cung nữ bên người có tốt không.
Thanh Hà công chúa cũng không ngu ngốc, vừa nghe liền đoán được hàm ý trong lời nói của Bán Hạ.
Sau khi biết được thân phận của mình Thanh Hà công chúa không hề hối hận, tức giận hay buồn bã, chỉ có hạnh phúc bởi vì điều cấm kỵ trước đây đã trở thành có thể và trở thành hy vọng.
Nàng lên kế hoạch thổ lộ tâm ý của mình với tam ca, làm như thế nào để trở thành Vương phi của hắn, nhưng lại không chú ý cung nữ bên người mình cũng có tham vọng lớn như vậy.
Một lúc sau, Thanh Hà công chúa ơi:"Bán Hạ, cũng may còn có ngươi."
Bán Hạ không cao ngạo không nóng nảy, trước sau như một mà trầm ổn, “Đa tạ hậu ái của công chúa.”
Có người, trước nay đều không tạo thành uy hiếp.
……
Việc Lệ vương phản nghịch Hoàng đế, còn uy hiếp cũng không lan truyền nhưng người nên biết đều đã biết.
Tỷ như Trần hoàng hậu, tỷ như Lệ phi, còn có Lâm gia.
Chuyện này là do chính đương sự Sở Chiêu nói với Lâm Hành Chi.
Hắn nói tối hôm sau sẽ đến dẫn y ra ngoài chơi, kết quả sau khi rời cung không lâu, Sở Chiêu đã lặng lẽ xuất hiện tại phủ tướng quân.
Hắn giải thích với Lâm Hành Chi "Chiến công vĩ đại." của mình trong hoàng cung với sự xúc động tột độ.
Lâm Hành Chi nghe xong cảm thấy thực sự sảng khoái, thoải mái, nghĩ đến Kiến Nguyên Đế tức giận đến đỏ mặt tía tai lại không thể làm gì được Sở Chiêu, Lâm Hành Chi trong lòng cảm thấy vui sướng đến tận chân tóc.
Vì vậy, đổi lại y cũng kể cho Sở Chiêu nghe việc y đã trốn thoát khỏi mẫu thân của mình như thế nào sau khi trở về nhà.
Hai huynh muội không dám giấu diếm chuyện xảy ra ở phẩm thu yến, khi Chu thị nghe được có người tính kế nữ nhi mình, suýt đập gãy bàn, cuối cùng nhịn xuống Lâm Hành Chi khuyên nếu để Lâm phụ về thấy bàn mới sẽ hỏi lý do.
Chu thị lập tức rút tay lại.
Đương nhiên, đối với việc không thể đánh Sở Khâm vẫn rất tức giận, Lâm Hành Chi đành phải đem đem chuyện mình cho Sở Khâm uống thuốc độc, chờ độc vừa phát tác, Sở Khâm khẳng định phải chịu tra tấn cũng không thua kém gì bị đánh.
Thuốc độc là do Lâm Hành Chi lấy từ Kim Bảo, để chắc chắn những gì Hành Chi nói là đúng, Chu thị gọi Kim Bảo để tra hỏi cẩn thận, chờ xác nhận xong mới thả y đi.
Lâm Hành Chi cũng không biết có phải ảo giác của bản thân không, nhưng y luôn cảm thấy Chu thị ở kiếp này táo bạo hơn đời trước rất nhiều.
Trong vòng chưa đầy một năm, y bị đánh hai lần.
Nhưng nói chung hôm nay là một ngày vui vẻ nên Sở Chiêu đề nghị đưa Lâm Hành Chi ra ngoài chơi.
Lâm Hành Chi ngẫm lại, đáp ứng, Vương gia vì y mà phản kháng lại Kiến Nguyên Đế, thì với yêu cầu nhỏ này y nhất định sẽ đáp ứng.
Sau đó Lệ Vương điện hạ liền lặng lẽ bắt cóc tiểu thiếu gia tướng quân phủ, đi thẳng về phía tây.
Từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, mấy cái việc ăn chơi đã sớm quen ngoại trừ việc ngắm đèn lồng và đi thuyền vào dịp Tết, ngày thường cũng chẳng có gì để chơi.
Lâm Hành Chi lại không yêu tửu sắc, cũng không ham thích nghe khúc xem kịch, cho nên thích lao vào đọc sách, tình nguyện làm con mọt sách.
Sở Chiêu khác với y, khi còn nhỏ ở trong cung không có cơ hội nhìn thấy sự phồn hoa của kinh thành, sau này lại đi đến biên quan, tất cả những gì hắn thấy chỉ có những sa mạc cát vàng mênh mông vô bờ cùng những bá tánh bị chiến tranh vùi dập.
Khi đó, hắn muốn lập những chiến công to lớn, tận dụng cơ hội để bồi dưỡng thế lực của chính mình, chuẩn bị cho tương lai.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, hắn đã thay đổi quyết định, muốn mang lại cho những bá tánh đó một cuộc sống bình yên.
Cho nên hắn ở biên quan mấy năm, đánh quân Tây Kiệt đến tè ra quần, không dám đến tấn công nữa, ngược lại trời xui đất khiến hắn trở thành người được bá tánh kính trọng, gọi hắn là thần, Chiến thần.
Đã quen nhìn thấy những sa mạc hoang vắng, những kiến trúc tinh xảo trong thành này lại có vẻ nhỏ.
Nhưng nhỏ bé cũng có lợi, ít nhất có thể thấy được thứ gì đó.
Sắc trời dần tối, gió chiều mùa thu mang theo hơi lạnh, Lệ Vương điện hạ tri kỷ sưởi ấm cho Vương phi tương lai, ôm người vào lòng ngực.
Chờ xung quanh không có ai, trực tiếp ôm người bay lên nóc nhà, bay nhanh về phía trước, cho đến khi dừng lại ở một tòa tháp.
Tòa tháp này là tòa tháp bị bỏ hoang, trước đây là tòa tháp cao nhất kinh đô, tuy nhiên, các hoàng đế đều tin thần Phật, càng tin vào cách nói tử khí đông lai*.
Các hoàng đế Đại Sở liền cho người xây một tòa tháp khác ở phía đông.
Hai tòa tháp đông tây cách nhau một thành.
(*Câu thành ngữ với bốn từ "Tử khí đông lai" nghĩa là tía khí tức "sắc tím" từ phương Đông đến.
Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn.
Hơn nữa, mặt trời mọc ở hướng Đông, nên từ sáng sớm, bình minh đã chiếu rọi, ấm áp, dịu êm, tinh thần con người phấn chấn.
Cre:tapchitaichinh.vn)
Tuy nhiên, tòa tháp ở thành tây bởi vì hoàng thất không coi trọng, bá tánh bình thường lại không thể đi lên, thời gian dài tự nhiên liền vứt đi, không ai canh giữ trở thành nơi cho các cặp phu thê trẻ nói chuyện yêu đương.
Khi đến gần trung thu, lệnh giới nghiêm bớt nghiêm ngặt hơn, đèn lồng bắt đầu được treo khắp nơi trên phố, từ trên đỉnh tháp nhìn xuống, tất cả đều là pháo hoa nhân gian.
Cảnh tượng như vậy quả thực rất đẹp, nếu đến vào đêm Trung thu sẽ càng đẹp mắt hơn nhưng cả Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đều biết họ không thể đến được.
Lâm Hành Chi nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu, lại gần hắn, nói: “Vương gia, mười lăm ta sẽ đến vương phủ, buổi tối lại trở về nhà.”
Còn có một tin tức tốt, Thạch Nghiên nói Thạch Mặc gửi thư, ngày mai là có thể mang vị thần y kia vào kinh, có lẽ không thể giải độc sớm nhưng có thể khiến Sở Chiêu thoải mái hơn.
Sở Chiêu đồng ý, dù sao hắn cũng đã gặp qua hết mọi mặt của Vương phi, hà tất lại làm ra vẻ.
Lâm Hành Chi còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Sở Chiêu đã lấy ra một tay nải, bên trong là một hộp tre đựng đồ ăn nhẹ yêu thích của Hành Chi.
Trong túi còn có một bầu rượu, và một cái ly rưỡi.
Lâm Hành Chi:???
Trong đầu tràn đầy nghi hoặc, “Vương phủ đã nghèo đến nỗi không thể lấy ra một cái ly tốt sao?”
Sở Chiêu nhìn một cái liền biết đây lại là chủ ý của nha đầu Nam Tinh, cái ly chỉ còn phân nữa tám chín phần là do bị gõ hư.
Sở Chiêu cầm lấy cái ly còn một nửa, nói" Hoặc là em dùng cái ly chỉ còn phân nữa này uống rượu, hoặc là uống cùng một ly với ta, em có thể lựa chọn."
Lệ vương điện hạ hiểu sâu sắc ý tốt của thị nữ tri kỷ Nam Tinh.
Lâm Hành Chi:……
Không hổ là Lệ Vương phủ.
Y cầm lấy vò rượu, hào khí nói: “Ta có thể uống một ngụm được chưa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...