Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia


“Phế ta, ngươi cư nhiên muốn phế ta, ha ha……” An Vương phi cười lớn, ngữ điệu thê lương.
“Ta gả cho ngươi nhiều năm như vậy, vì ngươi lo liệu nội vụ, vì ngươi sinh nhi dục nữ, chỉ vì bắt gặp ngươi qua lại với nữ nhân khác, ngươi liền muốn phế ta, Sở Khâm, ngươi có còn là con người không?"
An Vương phi tiến lên vài bước tới gần An Vương, “Vậy ngươi phế đi, trước mặt nhiều người như vậy ngươi mau phế ta đi, để ta xem hôm nay ngươi có thể đánh gãy tay chân của ta hay không, ngươi mau tới đi!"
Từng câu này đều là dùng sức rống, mặc dù mang theo tiếng nức nở nhưng vẫn đầy khí thế, khiến An Vương nhất thời chấn động.

Mà chờ gã lấy lại tinh thần, lại cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá mất mặt, vì thế đối An Vương phi càng thêm căm ghét, tức giận đến hai mắt đỏ đậm, hận không thể trực tiếp muốn mạng nàng.
An Vương nghĩ gì làm đấy, lập tức giơ tay bóp lấy cổ An Vương phi, cắn răng nói vào tai nàng “Nếu ngươi muốn chết, bổn vương liền thành toàn cho ngươi.

Tề Thư Dung, ngươi còn không biết bổn vương rốt cuộc đã giết qua bao nhiêu người đi, thêm một người như ngươi cũng chẳng là gì."
Thực lực chênh lệch quá lớn, An Vương phi chật vật một bên đấm một bên giãy giụa nhưng lại vô ích.

Mắt thấy An Vương phi hô hấp khó khăn, đồng thời nghe thấy hai giọng nói ngăn lại, “Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Là Chu thị cùng vị Quốc công phu nhân kia.
Chu thị tiến lên hai bước, đem An Vương phi từ trong tay An Vương ra, sau đó nhìn An Vương lạnh lùng nói: “An Vương điện hạ, giết người thì đền mạng, ta nghĩ Đại Sở này vẫn có vương pháp.”
“Vương pháp?” An Vương tựa hồ nghe được cái gì đó rất buồn cười, ngay tại chỗ bật cười "Lâm phu nhân, ngươi nhắc đến vương pháp với ta, bổn vương chính là không muốn so đo với ngươi, nếu không, một ngón tay cũng có thể giết chết ngươi, chẳng lẽ Lâm gia cả ngươi còn muốn bổn vương mạng đền mạng sao?"
“Vậy ngươi cứ việc tới thử xem!” Chu thị không chỉ không sợ chút nào, ngược lại tiến lên một bước tới trước mặt An Vương, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người.
Lâm Hành Chi đi cùng nương, nhìn thẳng vào An Vương, như thể đang hỏi gã khi nào thì động thủ.
Bị coi thường như vậy, An Vương tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, tức giận nói:" Ngươi cho rằng bổn vương không dám sao?"
Vừa nói, gã vừa nhanh chóng đưa tay về phía Chu thị, nhưng lại bị cố định trước cổ Chu thị, không dám tiến lên, mà Chu thị không chút động đậy, nhìn chằm chằm gã.

“An Vương điện hạ, động thủ đi, vì sao dừng lại,” đang lúc An Vương do dự, một tràng âm thanh trào phúng vang lên, là Quốc công phu nhân, bà vừa nói vừa đứng ở một bên khác Chu thị, như đang quan sát một màn trình diễn hay.

“Sau khi giết xong Lâm phu nhân, đừng quên còn có ta.

Ta nhìn thấy hết mọi chuyện ngày hôm nay, ta nghe được từng câu từng chữ mà An Vương điện hạ nói."

“Không diệt trừ ta, e rằng An Vương điện hạ trở về kinh sẽ khó giải thích.”
Uy hiếp rõ ràng, quả thực khiến An Vương leo lên lưng cọp khó leo xuống, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực, ánh mắt như có thể giết chết người.

Cũng thừa dịp An Vương không chú ý tới chính mình, Lâm Hành Chi đem tờ giấy lặng lẽ đưa cho An Vương phi.
Trên đường Lâm Hành Chi mở ra xem lướt qua, toàn bộ là chuyện An Vương vụng trộm sau lưng An Vương phi mấy năm qua, cùng với việc gã ta đang âm thầm nhắm vào Tề gia.

An Vương phi nếu còn chút lý trí, đương biết phải chọn như thế nào.

Lâm Hành Chi không nhìn phản ứng của An Vương phi mà chuyển sự chú ý về phía An Vương, người này, nhất định phải chết!
Đại khái là bởi vì giơ ta quá lâu, An Vương thu hồi cánh tay, hừ lạnh nói với đám người Chu thị:"Bổn vương sẽ nhớ kỹ nhục nhã hôm nay, Lâm gia, Đỗ gia, một người bổn vương cũng không buông tha, các ngươi chờ mà xem!"
Tiếp theo nổi giận đùng đùng lướt qua bọn họ đi về phía An Vương phi, đem cung nữ bên cạnh chiếu cố An Vương phi đá văng, một tay đem An Vương phi kéo lên, “Tiện nhân, cùng bổn vương trở về!”
Ý bảo nha hoàn đi đỡ An Vương phi, Lâm Hành Chi ngăn ở trước mặt An Vương, chỉ vào phòng khách phía sau, “An Vương điện hạ, người ngài nên mang theo ở bên trong, mà không phải An Vương phi.”
So với Chu thị, An Vương càng khinh thường Lâm Hành Chi, “Làm sao? Lão tam không thể thỏa mãn được ngươi, ngươi còn muốn thông đồng với Vương phi của bổn vương, họ Lâm, ngươi cũng thật lăng loàn.”
Lời xúc phạm thốt ra không hề quan tâm đến cảm xúc của An Vương phi, An Vương phi vốn đang khó chịu nghe vậy sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.

Lâm Hành Chi nói: “Điện hạ nếu biết ta là người của Vương gia, vậy thì khi nói chuyện nên khách khí một chút.

Ta nghĩ An Vương biết Vương gia nhà ta là người như thế nào."
“Chọc giận hắn, không dễ bỏ qua.”
Loại chuyện như cáo mượn oai hùm này Lâm Hành Chi không hề e ngại, miễn An Vương buồn bực là được
Sau khi nghe được lời cảnh cáo của Lâm Hành Chi, An Vương quả thực rất tức giận, giữa người với người là có chênh lệch, Sở Chiêu là kẻ mà ngay cả Kiến Nguyên Đế cũng không dám động tới, An Vương còn là người ăn nhiều quả đắng từ hắn.

Gã cũng chỉ nói vài câu phiếm về mẫu phi của Sở Chiêu, người nọ liền giết thị vệ của gã, còn suýt chút nữa là muốn mạng của gã.

An Vương vô thức sờ lên tay trái, nơi đó thiếu một ngón tay, là bị Sở Chiêu chém đứt, đây là thứ khiến gã vô cùng nhục nhã, cũng là nguyên nhân gã muốn đem Sở Chiêu chém thành từng mảnh.

Không phải gã không tìm cách trả thù Sở Chiêu sau khi bị chặt đứt ngón tay, nhưng tất cả những người gã phái đi đều bị đánh bại trở về, thậm chí có người chết không thấy xác.


Mà Sở Chiêu nửa đêm không kinh động đến kẻ nào vào phòng ngủ gã, bóp cổ gã giống như hôm nay gã bóp cổ Tề Thư Dung.

Nói với gã, nếu như không thu liễm được, lần sau sẽ khiến gã mất mạng.

Gã bị bóp đến hơi thở thoi thóp, chỉ cần Sở Chiêu để lâu thêm một chút, gã chắc chắn sẽ chết, đó là lần gần nhất mà hắn gặp được Diêm Vương, cho dù gã không chịu thừa nhận, Sở Khâm cũng rõ lúc đó gã sợ chết khiếp.

Sau đó gã bệnh nặng, từ đó không dám tìm người đi ám sát Sở Chiêu, thậm chí tránh còn không kịp.
Nhưng sự hận thù đối với Sở Chiêu không chỉ không giảm bớt, ngược lại còn tích tụ ngày càng sâu theo thời gian.

Gã sợ Sở Chiêu, cũng hận nhất có người lấy Sở Chiêu uy hiếp gã.
An Vương gần như ngay lập tức chuyển sự chú ý sang người Lâm Hành Chi, trong mắt tràn đầy sát ý, chỉ vào Lâm Hành Chi: “Đem những lời ngươi vừa nói lặp lại lần nữa?”
Lâm Hành Chi đã nhìn ra phản ứng của An Vương không đúng, vì thế y mỉm cười lại lặp lại một lần, cũng dò hỏi: “Điện hạ vậy mà nghe không hiểu sao? Nếu không thì, thần có thể tiếp tục nói.”
“Lâm Hành Chi, ngươi muốn chết!” An Vương bị Lâm Hành Chi khiêu khích hoàn toàn tức giận, lại lần nữa trò cũ, đưa tay ra.
Nhưng mà tay còn chưa đụng tới người, An Vương lại đột nhiên hét thảm một tiếng lập tức rút tay về, Lâm Hành Chi thấy được vết đỏ trên mu bàn tay do bị đập để lại.

Lâm Hành Chi vẫn giữ nụ cười trên mặt, suy diễn cái gì kêu không có sợ hãi.
“Lâm Hành Chi!” An Vương rống giận.
“Vương gia, đừng làm mất mặt nữa, hôm nay ngươi chưa đủ mất mặt sao? ” An Vương phi được cung nữ đỡ, lại đứng ở trước mặt An Vương.

Sắc mặt nàng tái nhợt, mắt đỏ hoe, cổ cũng đau nhức nhưng vẫn thẳng lưng đối diện với An Vương, chăm chú nhìn gã, “Từ trước, ta cảm thấy chàng là chính nhân quân tử, cho nên nguyện gả chàng.

Sau đó ta cảm thấy chàng kính trọng ta yêu quý ta, vì thế đối với chàng sinh ra tình cảm sâu đậm.

Ngay cả khi thấy chàng cùng nàng ta lăn lộn, ta cũng chỉ tức giận.


Có lẽ ta chỉ làm ầm lên rồi lại bỏ qua, bởi vì từ lúc ta gả cho chàng cũng đã chuẩn bị tâm lý dù sớm hay muộn gì bên người chàng cũng sẽ xuất hiện nữ nhân khác, ta đều có thể nhịn."
“Đây là mệnh của nữ nhân chúng ta.”
“Nhưng phải đến vừa rồi, nhìn thấy bộ dạng chàng một hai đòi đánh đòi giết ta, ta mới hoàn toàn hiểu rõ chàng, thấy rõ bản chất thật của chàng.

Chàng là một kẻ ngụy quân tử, là một kẻ giết người! Sở Khâm, ta đối với chàng thất vọng rồi."
Nàng tiến về phía trước một bước, “Nếu ngươi dám động vào một người ở đây, trước tiên hãy bước qua thi thể Tề Thư Dung ta, ta muốn xem ngươi có giết ta hay không, có thể toàn thây thoát khỏi tay Tề gia hay không!"
“Ta cũng phải nhìn xem này Đại Sở hiện tại có phải do Sở Khâm ngươi định đoạt hay không!"
An Vương phi, không, nên gọi nàng là Tề Thư Dung, nàng không còn yêu, quan tâm, cũng không sợ hãi An Vương, khí thế nở rộ, cả người phá lệ cứng cỏi.

Thật đáng tiếc nữ tử như vậy lại phải thành thân với loại súc sinh An Vương này.

May mắn, nàng đã rời khỏi gã.
An Vương ha ha mà nở nụ cười, trong nụ cười có chút điên cuồng, “Được, Tề Thư Dung, ngươi tốt lắm, những lời ngươi nói hôm nay bổn vương đều nhớ kỹ, bổn vương sẽ không động vào ngươi, nhưng bổn vương sẽ chờ, chờ Tề gia các ngươi tới cửa quỳ xin bổn vương tha thứ."
“Chờ ngươi giống như một con chó quỳ trước mặt, cầu xin bổn vương cho ngươi vào cửa."
“Bổn vương chờ!” An Vương lưu lại lời nói tàn nhẫn, vung tay áo, sải bước rời đi.
Mà người vừa đi, Tề Thư Dung lảo đảo ngã xuống đất, cung nữ kêu lên Vương phi chạy tới đỡ người, Chu thị và những người khác cũng vội vàng cho thị nữ mời trụ trì đến chẩn đoán cho Tề Thư Dung.

Lâm Hành Chi gõ cửa phòng khách, nhìn thấy cô nương Tôn gia bị bỏ lại.

Đôi mắt sưng đỏ, trên mặt còn có nước mắt, hiển nhiên mới vừa khóc.
Đại khái là không nghĩ tới sẽ bị người ta bắt gặp, càng không nghĩ tới sự việc lại vượt quá tầm kiểm soát, dù sao thì từ hôm nay trở đi thanh danh của nàng ta đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Lâm Hành Chi nhìn thấy người cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Tôn tiểu thư là tự nguyện sao?”
Cô nương Tôn gia tên là Vũ San, nàng nghe được Lâm Hành Chi hỏi, tự giễu cười, “Tự nguyện hay không tự nguyện thì sao, tóm lại ta cũng là một nữ nhân vô liêm sỉ lăng loàn, Tôn gia sẽ trục xuất ta khỏi gia môn, người khác sẽ chỉ tay vào ta, ta chỉ còn vài canh giờ bình yên nữa thôi."
“Này hết thảy đều là bởi vì ngươi, bởi vì các ngươi!” Tôn Vũ San ngữ khí đột biến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hành Chi, giống muốn ăn thịt y.
“Lâm Hành Chi, ta cùng ngươi không oán không thù, vì sao ngươi phải hại ta, ngươi vì sao muốn ta chết?” Tôn Vũ San đột nhiên nổi cơn điên, ôm đầu và bắt đầu la hét.

Mọi oán giận đều hướng vào Lâm Hành Chi.

“Tất cả đều là bởi vì ngươi, ngươi chính là tiện nhân câu dẫn nam nhân bị huỷ hoại thanh danh ngươi liền không muốn ta sống tốt……”
Lâm Hành Chi thần sắc bình tĩnh, đợi mắng đủ mới nói: “Ta vốn là muốn nói nếu ngươi không phải tự nguyện, ta có biện pháp giúp ngươi, nhưng ngươi nếu cảm thấy là ta hại ngươi, vậy không cần thiết.”

Lâm Hành Chi xoay người, chỉ để lại một câu, “Tôn cô nương, bảo trọng.”
“Họ Lâm, ngươi hại ta, các ngươi tất cả mọi người đều muốn hại ta, cho dù ta chết thành quỷ, ta cũng sẽ không buông tha cho các ngươi!"
“Các ngươi hại ta, các ngươi đều sẽ chết không được tử tế……”
Khi Lâm Hành Chi bước đi xa, những lời chửi rủa dần dần không nghe thấy.

Thạch Nghiên đi theo y, nhìn bước đi của thiếu gia như dùng thước đo, biết giờ phút này tâm trạng y không tốt.

“Thiếu gia……” Thạch Nghiên kêu một tiếng, lại cũng không biết an ủi như thế nào.
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Ta không có buồn, ta chỉ là cảm thấy mệnh mình khá tốt,” còn có cơ hội để làm lại.
Thạch Nghiên lập tức liền tiếp lời nói, “Đó là vì, người là tiểu thiếu gia tướng quân phủ, còn là Lệ Vương phi tương lai, đương nhiên là mệnh tốt."
Sau đó lại kéo kéo góc áo an ủi y, “Thiếu gia, người đừng khó chịu, mỗi người đều có số phận riêng.

Đường là do cô nương Tôn gia lựa chọn, không thể trách ai."
Lâm Hành Chi hỏi: “Làm sao ngươi biết nàng ta tự nguyện?"
Thạch Nghiên: “Không phải đơn giản lắm sao, nếu là bị ép buộc nàng khẳng định sớm khóc lóc kể lể, cầu người giúp nàng cứu nàng, mà không phải mắng thiếu gia ngài, nguyền rủa chúng ta chết.”
Lâm Hành Chi quay đầu lại sờ sờ đầu Thạch Nghiên, cười nói: “Đầu còn rất linh hoạt, ngươi nói rất đúng, nàng ta chính là tự nguyện, cho nên không trách ai được.”
Tờ giấy Sở Chiêu đưa cho y có nói rằng Tôn Vũ San dần dần yêu An Vương vì nàng ghen tị với tình yêu và che chở của An Vương dành cho Tề Thư Dung, mà chủ động móc nối với An Vương.

Muốn thay thế Tề Thư Dung trở thành An Vương phi.

Ba tháng trước Tề Thư Dung sảy thai là do Tôn Vũ San xuống tay.

Cho nên y sẽ cảm khái chính mình may mắn, nhưng sẽ không sinh ra đồng tình với Tôn Vũ San.

……
Sau khi được trụ trì châm cứu, Tề Thư Dung tỉnh lại, Chu phu nhân muốn đưa nàng về kinh thành, cùng với mẫu tử Quốc công phu nhân, Lâm Hành Chi nhờ Sở Chiêu an bài ám vệ ở trong chùa nhìn Tôn Vũ San, hiện tại nàng không thể xảy ra chuyện.

Xe ngựa lắc lư trở về kinh, trước đưa Tề Thư Dung về Tề gia, sau khi giải thích nguyên do với phụ mẫu nàng, Lâm Hành Chi và những người khác mới trở về tướng quân phủ.

Vừa trở lại Hải Đường Uyển, Lâm Hành Chi nhìn thấy hình bóng quen thuộc trong phòng, không khỏi bước nhanh hơn, dừng bước ở cửa, vui vẻ nói với người trong phòng:"Ngài đã đến rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui