Lâm Hành Chi chắc chắn bị ăn đòn, thậm chí còn quỳ trong từ đường để thương nghị với nương về những gì Lâm phụ đề cập trong thư.
Lâm phụ dâng tấu chương thỉnh sẽ tự mình hộ tống những bá tánh bị buôn bán trở lại kinh thành cùng với tin chiến thắng, trong đó còn đặc biệt nhắc tới mỏ than cùng quặng sắt lớn như thế nào, hơn nữa những than sắt này không nằm trong tay người Tây Di.
Với tính đa nghi của Kiến Nguyên Đế chắc chắn ông ta đã nghi ngờ có người có ý đồ phản nghịch, muốn cướp ngôi vị hoàng đế của ông ta.
Lâm phụ còn nói có thể những bá tánh này biết đường đi của than sắt, cho nên bọn họ rất quan trọng, ông tự mình hộ tống họ về kinh là thích hợp nhất.
Hiện giờ người truyền tin đã đem việc này thông báo trên khắp phố, mọi người đều biết, nếu Kiến Nguyên Đế không để Lâm phụ hộ tống người về kinh, nếu như những bá tánh này xảy ra chuyện gì trên đường đi.
Việc Kiến Nguyên Đế bao che người phía sau sẽ lan truyền khắp nơi.
Hơn nữa có người quạt gió thêm củi, chuyện sẽ càng lan rộng, không có cái danh đế vương yêu dân, càng đừng nói cái danh Kiến Nguyên Đế xây dựng bao nhiêu năm, bọn họ đều biết, Kiến Nguyên Đế sẽ đồng ý để Lâm phụ hộ tống.
Chính sự nói xong, Lâm Hành Chi rốt cuộc cũng được cho phép có thể không cần tiếp tục quỳ, bất quá Lâm Hành Chi không nhúc nhích, mà là ngửa đầu dò hỏi Chu thị nguyên nhân đánh y, “Nương là bởi vì tối hôm qua nhi tử không nghe lời muốn ở Lệ Vương phủ mới đánh con sao?”
Chu thị lắc đầu, “Không phải a, ta chỉ là muốn đánh con mà thôi.”
Lâm Hành Chi:……
Chu thị tiếp tục hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lâm Hành Chi quyết đoán lắc đầu, “Không có!”
Nếu nói có, y có thể sẽ nghênh đón một trận đòn khác.
Chu thị đi tới sờ sờ đầu y, thập phần hiền từ, “Ngoan.”
Lâm Hành Chi ngoan ngoãn, nhìn theo bóng dáng Chu thị rời đi.
Mà chờ người đi rồi, Lâm Hành Chi đứng dậy che mông, vẻ mặt cay đắng, “Nương, nương thật độc ác, mông của nhi tử chắc là muốn nở hoa rồi.”
Thạch Nghiên đi tới dìu y, Lâm Hành Chi liền hỏi cậu ta hỏi thăm, “Ngươi tìm người hỏi một chút, nương ta vì cái gì nổi giận, lần sau ta sẽ chú ý hơn.”
Việc này không cần hỏi, Thạch Nghiên đã rất rõ ràng, “Còn có thể vì sao, luyến tiếc thiếu gia xuất giá, nuôi heo nhiều năm như và lại bị con heo khác ủi đi, phu nhân có thể vui vẻ sao?"
“Ngươi nói ai là heo,” Lâm Hành Chi không cao hứng, y rõ ràng là một bắp cải trắng mọng nước, đương nhiên, Sở Chiêu cũng là bạch ngọc phỉ thúy trong giới cải trắng.
“Cách nương ta yêu thương thật đặc biệt,"mông đau, còn có lưng, cả lòng bàn tay, giống như chỗ nào cũng đau.
“Đúng là, phu nhân luôn luôn không giống người khác,” Thạch Nghiên tự hào sự sùng bái với Chu thị.
Lâm Hành Chi: Không muốn nói chuyện
……
Ngay khi y trở về Hải Đường Uyển sao khi bị đánh, kẻ được phụ thân ném vào kỹ viện, lại trèo tường vào với quầng thâm dưới hai mắt.
Lâm Hành Chi khiếp sợ, dù sao cũng mới hai ba lần ngày không gặp, bộ dạng hố hác của Từ Văn Ngạn khiến người ta cảm thấy như hắn ta có thể bất cứ lúc nào bay thẳng lên trời, hồn lìa khỏi xác.
“Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Ngươi ở kỹ viện ngày đêm sênh ca?"
Từ Văn Ngạn vẻ mặt đau khổ gật đầu," Không phải hàng đêm sênh ca, mỗi tối trước khi đi ngủ ta đều phải nghe nhiều khúc ca khác nhau, chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon.
Còn khiến cho người Trần gia không muốn gả nữ nhi cho ta"
Lâm Hành Chi rất là kính nể nói, “Biểu thúc thật lợi hại, giải quyết chuyện này đơn giản như vậy.”
Từ Văn Ngạn ôm đầu đập vào bàn, mặt đầy bi phẫn,"Đơn giản cái rắm, rõ ràng ông ấy tạo tin đồn giả truyền ra ngoài, nói ta đã ngủ với rất nhiều cô nương ở kỹ viện, còn còn nói ta ngay cả nha đầu trong phủ cũng không buông tha, tương lai ai gả cho ta sẽ làm nương cho một đống thứ tử thứ nữ."
“Ta có cái rắm thứ tử thứ nữ, tiểu gia ta lớn như vậy ngay cả tay của cô nương cũng chưa sờ qua.”
“Thanh danh và sự trong sạch, của ta đã hoàn toàn biến mất a a a a a.”
Tiếng kêu thảm thiết đến mức Lâm Hành Chi không khỏi cảm thấy đồng cảm.
Lâm Hành Chi giơ tay nói, “Ta có một thắc mắc, tại sao ngươi có thể xác định là biểu thúc tung ra tin đồn đó?" Chứ không phải ngươi ở bên ngoài đắc tội quá nhiều người, nên bị người ta chơi lại.
Từ Văn Ngạn giận dữ gầm lên: “Ta nghe thấy được đó, ta đã nghe thấy lúc ông ấy cùng nương thương lượng!”
Quá dữ rồi, Hầu phu nhân cũng có phần.
Lâm Hành Chi càng thêm đồng tình với hắn ta, đương nhiên mặt ngoài vẫn phải an ủi “Biểu thúc biểu thẩm cũng là vì thương ngươi, làm vậy không phải vì giúp ngươi thoát khỏi Trần gia sao.”
Từ Văn Ngạn hai mắt đỏ lên, hỏi: “Yêu thương như vậy ngươi có muốn không!"
Lâm Hành Chi tay sờ mông, cảm thấy không phải là không thể thay đổi, dù sao y cũng là đoạn tụ, đối với chuyện nam nữ này người khác nói y như thế nào cũng được.
Mà Từ Văn Ngạn, rõ ràng rất là chịu bị đòn, chính là mẫu con trai mà nương y thích.
Hai huynh đệ rắc rối nhìn nhau thở dài, Lâm Hành Chi kết luận:" Quan hệ giữa hai nhà chúng ta tốt như vậy cũng là có nguyên nhân."
Phụ thân và nương dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để hố nhi tử.
Lâm Hành Chi đem đề tài kéo về Trần gia, “Bọn họ liền bởi vì ngươi qua đêm ở kỹ viện, còn có lời đồn làm kế mẫu mà từ bỏ chuyện gả nữ nhi?”
Loại chuyện này, Trần gia chỉ cần tra là có thể biết là thật hay giả.
“Đúng vậy, có lẽ là cảm thấy nhà ta biểu hiện rõ thái độ như vậy, tình nguyện hủy hoại thanh danh của ta còn hơn là cưới nữ nhi nhà họ.
Nếu còn tiếp tục, Trần gia không phải trọng nhất là mặt mũi và sĩ diện sao?"
Đúng là như vậy, dù sao chuyện của Trần gia cũng liên lụy Thái tử, gả nữ nhi là chuyện nhỏ, nhưng nếu ảnh hưởng đến Thái tử thì là chuyện lớn.
Kết quả khá tốt, chính là thiếu chút nữa hy sinh một nhi tử.
Lâm Hành Chi vỗ vỗ vai hắn ta,“Như vậy, ngươi cũng không cần phải tới kỹ viện nữa, là chuyện tốt, ngươi mau cười một cái.”
Từ Văn Ngạn khóc chít chít, “Ta cười không nổi, biểu ca, thanh danh của ta bị hủy hoại rồi, đến tức phụ cũng không thể lấy được!" Khóc lóc thảm thiết.
“Ngạch……”
Lâm Hành Chi nghĩ tới đời trước, an ủi nói: “Yên tâm, lấy tức phụ không liên quan gì đến danh tiếng của ngươi đâu, cho dù ngươi có thanh danh cũng không lấy được tức phụ nhi.”
Từ Văn Ngạn:……
Từ Văn Ngạn: “Lâm Hành Chi!”
“Ngươi rốt cuộc có biết cách nói chuyện hay không, ta đã buồn như vậy, ngươi còn không nói được vài lời tử tế dỗ dành ta?"
Lâm Hành Chi lắc đầu cự tuyệt, “Như vậy thì không được, hiện giờ ta là người có hôn ước, muốn dỗ cũng là dỗ Vương gia nhà ta."
Từ Văn Ngạn: “Phi! Thấy sắc quên đệ.”
Lâm Hành Chi cũng không phủ nhận, rốt cuộc Sở Chiêu thực sự rất đẹp mắt, nhưng có chỗ không tốt là sau khi bại lộ bản chất thật là thích trêu đùa y.
Từ Văn Ngạn thấy y như vậy, càng không cao hứng, tức giận nói: “Vẻ mặt ngươi như đang xuân tình, ngươi còn chưa có gả qua đó, họ Lâm ngươi có thể có chút cốt khí được không?"
Cốt khí vẫn phải có, Lâm Hành Chi lôi kéo Từ Văn Ngạn hỏi, “Ngươi ở kỹ viện cũng mấy ngày, có ai đùa bỡn ngươi không? Ngươi phản ứng thế nào?"
"Ai không có mắt nhìn mà dám trêu chọc ta, ta sẽ đánh hắn cho đến khi tổ tiên hắn không nhận ra."
Đầu óc Từ Văn Ngạn lúc này xoay chuyển rất nhanh, lập tức nghĩ đến, “Có người đùa giỡn ngươi?”
Hắn đứng lên, tay chống cằm lộ ra nụ thần bí khó lường, “Để ta đoán xem, người trêu chọc ngươi nhất định là vị hôn phu của ngươi, Lệ Vương điện hạ."
“Ừm, người nam nhân này thân phận tôn quý không thể tùy tiện đánh, đương nhiên, ngươi cũng đánh không lại hắn, cho nên hắn muốn đùa giỡn ngươi, ngươi chỉ có thể nằm yên ngoan ngoãn chịu, hoặc là……”
Từ Văn Ngạn lại bán cái nút không chịu nói, Lâm Hành Chi lấy chân đá, “Mau nói, về sau giới thiệu tức phụ cho ngươi."
Từ Văn Ngạn vừa nghe lời này liền trở nên phấn khích, vội vàng hỏi, “Thật sao?”
Lâm Hành Chi gật đầu, tất nhiên là đúng, Từ Văn Ngạn sau này phải cảm tạ y.
Nghĩ về sau mình sẽ không thành kẻ độc thân, Từ Văn Ngạn liền vui vẻ, ngây ngô cười hai tiếng, trước sự thúc giục của Lâm Hành Chi, lại nói về cách khác để đối phó với việc bị đùa bỡn:"Đó chính là lấy độc trị độc, chính là khi hắn đùa bỡn ngươi thì ngươi cũng làm lại y vậy, làm hắn thẹn thùng, á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể nằm yên mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm."
Từ Văn Ngạn tích cực giáo huấn Lâm Hành Chi, “Lệ vương là nam tử, ngươi cũng là nam tử, hắn có ngươi cũng có, ngươi có cái gì mà xấu hổ, nếu lần sau hắn đùa giỡn ngươi một câu, ngươi liền đáp lại hai câu, hắn muốn sờ ngươi một chút, ngươi liền trực tiếp đem quần áo hắn lột sạch rồi sờ, làm thêm vài lần, xem ai sợ ai."
Có lẽ là cảm thấy miệng nói còn chưa đủ, Từ Văn Ngạn còn trèo tường trở về nhà, sau đó mang một chồng thoại bản cho Lâm Hành Chi, “Thoại bản mới ra lò《 Nữ tướng cướp và chàng thư sinh.
》 ra trọn bộ rồi, vì mối quan hệ huyết thống ít ỏi này, ta cho ngươi muợn xem."
Lâm Hành Chi:...!Mối quan hệ huyết thống này thực sự ít ỏi.
Lâm Hành Chi cầm lấy cuốn đầu tiên lật lật, không có hình ảnh cay mắt, nhưng nữ đại vương này chắc chắn là nữ tử lưu manh, suốt quyển thoại bản đều là những câu bậy bạ, làm cho thư sinh mặt đỏ tai hồng.
Từ Văn Ngạn chỉ vào thoại bản nói với Lâm Hành Chi, “Ngươi chỉ cần học theo, học hết mấy cái phương pháp trong quyển thoại bản này.
Nếu Lệ Vương không nằm trước mặt để người muốn làm gì thì làm, thì ta sẽ mang họ ngươi!"
Lâm Hành Chi nhìn đến trang miêu tả nữ đại vương đẩy thư sinh lên giường, sau đó trong đầu lại thay vào hình ảnh y đẩy ngã Sở Chiêu, lại trèo lên trên người hắn, con ngươi đen của Sở Chiêu nhìn y vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, lại nhỏ giọng vừa bất lực nói với y, "Làm ơn, không cần..."
Lâm Hành Chi mặt đột nhiên đỏ bừng, gấp thoại bản lại, không dám nhìn thêm một cái.
Từ Văn Ngạn rất khó hiểu trước phản ứng của Lâm Hành Chi, “Này sao vậy, mới có đọc vài dòng mặt ngươi đã đỏ như vậy, nè…” Từ Văn Ngạn chỉ vào Lâm Hành Chi với vẻ mặt như nhận ra gì đó, “Hiểu rồi, ngươi nhớ đến Vương gia nhà ngươi.”
“Vậy vừa lúc, mau xem nhiều một chút, về sau có thể thử trên người hắn.
Không cần để ý trong sạch gì hết, nam nhân phải thử thì mới gả, lỡ lấy về mà không được ấy, thì người khóc là ngươi."
Lâm Hành Chi: “...!Ngươi biết quá nhiều.”
“Được rồi, thoại bản ở lại ngươi có thể đi rồi," thể hiện đầy đủ cái gì kêu là qua cầu rút ván
Từ Văn Ngạn thở dài, “Nam nhân, trọng sắc khinh đệ, số ta khổ quá mà.”
Hắn ta một đường thở dài ra cửa, lại trèo tường về nhà, đã ở bên kia tường rồi, còn nghe thấy tiếng thở dài.
Bất quá Lâm Hành Chi vẫn không để ý, y ôm thoại bản nghiêm túc nghiên cứu, nếu lần sau Sở Chiêu lại trêu chọc y thì y nhất định phải để Sở Chiêu lau mắt mà nhìn.
……
Sau khi ăn đánh, Lâm Hành Chi lại xin nghỉ thêm hai ngày nữa, cũng không phải cái gì khác, mà là vết thương ở trên mông.
Ở ngoài bá tánh đồn đãi rất nhiều về quan hệ giữa y và Sở Chiêu, hiện tại hai người có hôn ước, nếu bị nhìn thấy y khập khiễng ở bên ngoài vì đau mông thì chắc chắn sẽ có cái tin đồn mới.
Thạch Nghiên đi đến Lệ Vương phủ, cái khác thì không học được, lại học từ tri kỷ Nam Tinh rất nhiều thứ, cầm thoại bản Từ Văn Ngạn đưa tới liền bắt đầu đọc: “Tiểu thư sinh không cẩn thận ngã xuống, mông đập xuống đất, hắn chật vật bò dậy, che mông lại khập khiễng ra cửa, lại không ngờ vừa ra khỏi cửa liền gặp được thổ phỉ trong trại.”
“Bọn thổ phỉ nhìn thấy hắn lấy tay che mông, đều cười lớn, lớn tiếng hỏi hắn đêm quá có phải bị nữ vương ép khô tới đau đớn như vậy."
Tiểu thư sinh mặt đỏ tai hồng, Lâm Hành Chi trừng mắt nhìn Thạch Nghiên, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, dù sao y vẫn muốn giữ chút thể diện cho mình!
Sau khi hồi phục sức khỏe, đúng dịp nghỉ lễ, y lại bị Chu phu nhân kéo theo bà ra ngoài thành dâng hương, cầu phúc cho Lâm phụ.
Đúng như bọn họ nghĩ, Kiến Nguyên Đế đã đồng ý để Lâm phụ đưa bá tánh hồi kinh, mà cũng bởi vì việc này, gần đây ở kinh thành luôn có cảm giác như một cơn bão lớn sắp đổ bộ, cho nên việc Lâm phụ hồi kinh sẽ không được suôn sẻ lắm.
Tổ mẫu của y đã ở trong nhà ăn chay niệm phật, Chu thị không an tâm, nên muốn đến Thiên Phật Tự ngoài thành cầu bình an.
Cùng với Lâm Hành Chi còn có tiểu cô nương Lâm Uyển, suốt chặng đường ríu ra ríu rít như chim được thả ra khỏi lồng.
Dưới chân núi vẫn còn hơi nóng nhưng dần lên đến đỉnh núi, cảm giác như một mùa hoàn toàn khác, tựa như ngày xuân, gió mát và phong cảnh hợp lòng người.
Trong rừng có chim chóc hót, trong ao sen hồng nở rộ, nhiều người đến dâng hương bái phật đang ngồi dưới gốc cây, trò chuyện về cuộc sống đời thường.
Thoạt nhìn hết thảy đều rất tốt.
Nhưng mọi người đều biết, loại địa phương như chùa miếu là nơi tốt nhất có thể tàng ô nạp cấu, đồng thời cũng là nơi tốt nhất cho những cuộc gặp gỡ tình cờ và những mưu kế màu hồng.
Lâm Hành Chi mới vừa cùng Chu thị bước ra khỏi chính điện sau khi dâng hương, liền nhìn thấy Thạch Nghiên hoảng sợ chạy về phía mình, không dám lên tiếng, chỉ chỉ về phía sau cho y nhìn.
Lâm Hành Chi nói một tiếng với Chu thị liền đi theo Thạch Nghiên rời đi, hai người tay chân nhẹ nhàng đi tới rồi một căn phòng cho khách, đầu tiên là nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng la hét bên trong, sau đó xuyên qua khe hở nhìn rõ được hai người đang tình cảm mãnh liệt quay cuồng trong phòng.
Hảo gia hỏa, Lâm Hành Chi cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Tề Vương phi lại chết thảm ở kiếp trước.
Kiếp trước, Tề Vương phi Tôn thị trên đường ra khỏi thành dâng hương, bị cưỡng bức rồi bị chặt xác, bị chặt thành tám mảnh ném xuống sơn cốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...