Lăng Mặc khoanh tay, thoải mái dễ chịu tựa vào chỗ dựa trên ghế, hai mắt khép hờ, hờ hững trả lời một câu:
“Cô thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy đi.”
“…”
Cô vừa nói xong, bên trong xe lại rơi vào khung cảnh trầm mặc kỳ lạ.
Lăng Điềm tức giận đến nỗi rơi nước mắt, lại không muốn vứt thể diện ở trước mặt Lăng Mặc, cô ta chỉ dám im lặng cắn cánh môi mềm mại, im lặng khóc nức nở.
Trái lại, cơn giận của Lăng Vân Long dường như đã nguôi đi một chút so với ban nãy.
Đối với ông ta mà nói, lợi ích mới là điều quan trọng nhất. Dù là Lăng Mặc hay là Lăng Điềm, nếu ai có thể nắm được đại kim chủ Lương Phi Phàm này, ông ta đều coi như chắc chắn có lời không lỗ.
Tô Dục cũng không cần phải nhiều lời nữa, bà ta xuất thần nhìn chằm chằm cảnh đường phố xa hoa trụy lạc bên ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt u sầu suy nghĩ nên đối phó với áp lực dư luận bên ngoài như thế nào.
Tối nay, vì để dời đi sự chú ý của giới truyền thông, bà ta đã cố ý tự mình tạo ra biểu hiệu mang thai giả. Nhưng nói tóm lại, rốt cuộc giới truyền thông muốn dẫn dắt dư luận như thế nào, bà ta vẫn không có cách nào khống chế như trước.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng bà ta vẫn mở Wechat liên lạc với người đại diện cũ của mình, Triệu Kính Thuần.
[Anh Triệu, bên này tôi gặp chút chuyện nhỏ, mong anh có thể ra tay giúp đỡ, giúp tôi một tay.]
[Chuyện tối nay cũng không nhỏ, đã có nhiều nhiều nhà truyền thông liên hệ với tôi. Cuối cùng họ soạn bản thảo như thế nào, chủ yếu vẫn là nhìn xem phí chi cho quan hệ xã hội có đủ hay không.]
[Cần bao nhiêu?]
[Ít nhất cũng mở đầu một chữ.]
[Mười vạn?]
[Một trăm vạn.]
Hai mắt Tô Dục nhìn chằm chằm màn hình Wechat, cân nhắc hồi lâu, lúc này mới nhắn trả lời một chữ “Được.”
Số tiền kia, bà ta không tính xin Lăng Vân Long. Ở phương diện dùng tiền, mặc dù từ trước đến giờ Lăng Vân Long chưa từng giới hạn bà ta, nhưng điều này không hề đồng nghĩa với việc ông ta có thể đồng ý mức phí quan hệ xã hội truyền thông khổng lồ. Người chưa từng lăn lộn trong giới giải trí, căn bản không biết bên trong cái vòng tròn này nước sâu bao nhiêu.
Vừa nghĩ tới mình còn phải bỏ tiền túi giải quyết hậu quả, trong lòng Tô Dục càng không thoải mái.
Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Mặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong gương chiếu hậu, hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Năm đó, bởi vì sự xuất hiện của Thời Oanh, Lăng Vân Long mới có thể khinh thường nhìn bà ta một cái. Bà ta không dễ gì mới có thể cướp đi vị trí bà chủ nhà họ Lăng từ tay Thời Oanh, nhưng cũng bởi vì vậy mà trên lưng mang cái danh tiểu tam.
Bây giờ, con đĩ được Thời Oanh sinh ra lại mới trở về từ nông thôn, lại có thể dễ dàng khiến bà ta thiệt hại một trăm vạn, làm sao bà ta cam tâm?
Không nói đến chuyện trở về, cho dù không cam tâm, tạm thời bà ta cũng không có biện pháp đối phó. Bọn bắt cóc thất thủ, còn không biết bên kia cảnh sát có thể tra ra chút gì từ dấu vết để lại không.
Thứ duy nhất có thể làm chính là chấm dứt chiến tranh, tận dụng năng lực đắp nặn hình tượng người mẹ tốt hiền từ, trước tiên chặn miệng giới truyền thông rồi giải quyết sau.
Trầm mặc hồi lâu, Tô Dục chợt nghiêng mặt nói với Lăng Vân Long:
“Sáng mai, em đưa Tiểu Điềm và Mặc Mặc đi học. Thành tích của Mặc Mặc không tốt, chúng ta cần phải chú trọng nhiều hơn. Nếu không, em còn sợ con bé bị người ta bắt nạt ở trường học.”
“Cũng được.”
Lăng Vân Long thuận miệng trả lời, sắc mặt vẫn tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng như chuyện không có liên quan gì đến mình.
Nửa tiếng sau, bọn họ vừa về đến nhà họ Lăng, vẻ mặt má Ngô nịnh hót bê theo một chiếc hộp giấy vuông vức chạy về phía Lăng Vân Long: “Ông chủ, ông nhìn xem.”
“Cái gì thế?”
Lăng Vân Long thay dép lê, mất kiên nhẫn nhìn lướt qua màu sắc sặc sỡ của nội y nữ trong hộp giấy, trong đầu oán thầm má Ngô này càng ngày càng không đáng tin.
Thế mà lại bê một hộp áo lót của phụ nữ cho ông ta nhìn, ông ta cũng không phải là biến thái.
Nhìn mấy thứ đồ đó làm cái gì?
Tô Dục nương theo tầm mắt của Lăng Vân Long nhìn thoáng qua, sắc mặt thoáng thay đổi, bà ta quát chói tai nhìn má Ngô: “Còn ra cái thể thống gì nữa? Còn không mau ném thứ này đi?”
Má Ngô không ngờ tới Tô Dục lại đột nhiên nổi giận, bà ta luống cuống, run rẩy giải thích:
“Hộp đồ lót này là gửi cho cô Mặc. Tôi nhất thời không chú ý, tưởng rằng đồ bảo hộ tẩy rửa vừa mới gửi tới, lúc này mới mở ra.”
Nghe vậy, Tô Dục đột nhiên lại hứng thú, bà ta thuận thế tiến đến bên cạnh má Ngô: “Nhìn thử thông tin người gửi xem.”
“Phía trên không có viết ạ.”
“Cái này đúng là kỳ quái…” Tô Dục chọn một cái áo lót ren hoa tơ tằm trong suốt từ trong hộp ra, hơi có vẻ khinh thường gọi Lăng Mặc đang định lên tầng lại: “Mặc Mặc, con có biết là ai gửi cho con không, hay là nói con tự mua?”
Lăng Vân Long lạnh nhạt liếc mắt nhìn chiếc áo lót ren hoa tơ tằm trong suốt trong tay Tô Dục, sắc mặt ông ta xanh mét.
Những chuyện dơ bẩn ở dưới quê của Lăng Mặc, ông ta cũng có nghe nói qua.
Chẳng qua, vốn ông ta tưởng rằng sau khi Lăng Mặc trở lại nhà họ Lăng sẽ biết điều bớt phóng túng lại, không ngờ cô lại vô liêm sỉ như vậy!
“Ai đưa tới?”
Lăng Vân Long trợn mắt nhìn, lớn giọng chất vấn cô.
“Ừm?”
Lăng Mặc nghi hoặc nhìn về phía chiếc áo lót ren hoa tơ tằm trong suốt trong tay Tô Dục, sau đó bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Lăng Vân Long: “Không phải má Ngô nói phía trên chuyển phát nhanh không ghi thông tin người gửi sao? Nếu không viết, sao tôi biết được là ai?”
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên tầng.
Lăng Vân Long cứng đờ trừng mắt nhìn bóng lưng mảnh mai của Lăng Mặc, tức giận mắng một câu: “Nhọc nhằn khổ sở nuôi dưỡng mười bảy năm, thế mà lại nuôi thành một kẻ vô ơn bạc nghĩa!”
“Ôi, Mặc Mặc đúng là quá buông thả rồi.” Tô Dục lắc đầu, làm ra dáng vẻ tinh thần và thể xác đều mệt mỏi quá độ.
Lăng Mặc lười xem họ hát đôi, quyết định tạm thời không nghe họ thì thầm to nhỏ, cô hơi thất thần suy nghĩ xem là ai gửi một hộp nội y cho cô.
Mặc dù, đây chỉ là mấy việc nhỏ không quan trọng, nhưng cũng khiến cô ý thức được, sau khi sống lại hình như tất cả sự việc đã thoát khỏi quỹ đạo phát triển vốn có. Giống như chuyện bưu kiện nặc danh này, trước khi sống lại căn bản chưa từng xảy ra.
Như vậy xem ra, cô vẫn phải tiêu hao chút tâm tư đề phòng tất cả các ngả trâu mặt ngựa.
“Đáng ghét.”
Lăng Mặc vứt dép lê trên chân xuống, lấy ra một máy laptop không rõ nguồn gốc từ trong chiếc balo lệch vai giặt đến bạc màu của mình, nghiêm túc xem tin tức liên quan đến Tô Dục.
Giống như lần trước, suốt ba mươi trang PPT, nhưng ngay cả một chút manh mối hữu dụng cũng không có.
“Không thể nào. Nếu không có chỗ dựa vững chắc, rốt cuộc bà ta làm thế nào để ngồi vững vàng ở vị trí bà chủ nhà họ Lăng?”
Một tay Lăng Mặc chống cằm, xem đi xem lại tin tức liên quan đến Tô Dục.
Theo lý thuyết, Lăng Vân Long vội vã muốn một đứa con trai như vậy, mà Tô Dục lại trước sau vẫn không mang thai được, đáng ra ông ta nên thay lòng đổi dạ khác từ lâu mới đúng.
Nhưng trên thực tế, Tô Dục vẫn luôn có được tiếng nói và quyền lực rất lớn ở nhà họ Lăng, không phải chịu một chút thua thiệt nào.
Rốt cuộc vấn đề phát sinh ở đâu?
Lăng Mặc ném máy tính qua một bên, sau đó gửi tin nhắn cho người đại diện nổi tiếng trong nước Ryan.
[Anh già, ngày hôm nay Tô Dục gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao vẫn chưa lên hot search thế?]
[Người đại diện cũ của bà ta, Triệu Kính Thuần, vận dụng không ít quan hệ, hơn nữa bà ta còn hào phóng ném ra nhiều tiền nhiều bạc như vậy, chi những bảy chữ số làm phí quan hệ xã hội, sự việc đã được giải quyết xong cả rồi.]
[Bảy chữ số giải quyết xong? Dùng tin tức này tiết lộ cho đối thủ cũ Bạch Khiết của bà ta, giúp bà ta lên đầu đề lần nữa đi.]
[Được, cứ giao nó cho tôi.]
Nhận được câu trả lời, Lăng Mặc thoải mái đổi tư thế, ấn mở cửa sổ trò chơi, tiếp tục khai hắc.*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...