Nhận thấy tầm mắt Lạc Phàm, khóe miệng Chử Thiếu Phong gợn lên một mạt cười tàn nhẫn. Ngón tay thon dài rút ra chiếc nhẫn, động tác đưa qua nhìn không ra một tia do dự. Ngay khoảnh khắc Hứa Úy muốn tiếp nhận nhẫn, tay hắn lại hơi hơi thay đổi quỹ đạo, tránh đi Hứa Úy.
Hứa Úy sửng sốt, vươn tay cương ở giữa không trung.
Chử Thiếu Phong đem nhẫn thu vào lòng bàn tay, sau đó lại cười cười, ngược lại dịu dàng nâng tay Hứa Úy, thân thủ đem nhẫn đeo lên ngón tay người trước mặt.
Hứa Úy sắc mặt lúc này mới đẹp chút, chỉ là nhẫn mang ở trên ngón tay rõ ràng lớn một vòng, anh ta nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nói: “Nói gì thì nói, đừng nghĩ chỉ cái này liền đem quà sinh nhật của em lừa gạt cho qua.”
“Đương nhiên.” Chử Thiếu Phong nói, bên miệng là ôn nhu ý cười, biểu tình trên mặt lại thập phần đạm mạc.
Ánh mắt Lạc Phàm nhìn theo động tác Chử Thiếu Phong, từng chút từng chút ám trầm xuống. Đương nhìn đến Chử Thiếu Phong vì Hứa Úy đeo lên chiếc nhẫn, có gì đó trong lòng y đột nhiên liền đứt đoạn. Hoắc mắt đứng dậy, âm thanh gây ra đánh gãy Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy đối thoại.
Hứa Úy nhìn về phía Lạc Phàm, làm bộ làm tịch hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong, trong ánh mắt có thống khổ có giãy giụa, cuối cùng chỉ còn lại có quyết tuyệt. Y run giọng nói: “Dừng ở đây đi…… Bữa cơm này, tôi ăn no.”
Dứt lời, y không quay đầu lại chạy vội ra ngoài. Trong khoảnh khắc xoay người, nước mắt nóng hổi chảy xuống khóe miệng, vừa mặn vừa đắng.
Lạc Bội Bội không rõ nguyên do cũng vội vàng đuổi theo.
Trở về khách sạn, Lạc Phàm giống như đã ổn định cảm xúc. Lạc Bội Bội không dám hỏi y sự tình phát sinh trên bàn cơm, chỉ phải dặn dò y hảo hảo nghỉ ngơi. Lạc Phàm gật gật đầu, tươi cười sạch sẽ sáng ngời.
Lạc Bội Bội thấy thế, trong lòng an tâm một chút. Cô không thể nào nghĩ tới, phía sau cái cười rạng rỡ kia, cất dấu chính là khói mù hôn ám.
Hôm sau Lạc Bội Bội đúng giờ đến phim trường, chỉ để lại tiểu trợ lý chiếu cố Lạc Phàm. Thời điểm ăn cơm trưa, Lạc Phàm lấy lý do đồ ăn không hợp khẩu vị, nhờ vả tiểu trợ lý chạy đến nơi cách khách sạn nửa giờ đi xe mua món khác.
Chờ tiểu trợ lý đi rồi, Lạc Phàm đứng dậy xuống giường, bắt đầu thu thập hành lý. Lúc tới đây y mang theo không nhiều lắm, chỉ có vài bộ quần áo thay đổi, thực mau liền thu thập thỏa đáng. Kéo theo vali ra khỏi khách sạn, y còn không quên để lại giấy nhắn trong phòng.
“Bội Bội, ca cảm thấy có chút mệt, liền đi về trước. Em an tâm đóng phim, không cần lo lắng cho ca. —— Lạc Phàm.”
Lạc Bội Bội sau khi trở về, chờ đón cô là căn phòng trống rỗng. Trong tay cầm tờ giấy nhắn kia, tim cô đập đến hoảng loạn, nếu Lạc Phàm thật sự chỉ là ngoan ngoãn về nhà, kia lại không có gì, nhưng nghĩ đến những gì Hà Thịnh Dương đã nói, cô yên tâm không nổi.
Lạc Bội Bội hiện tại sợ nhất, chính là Lạc Phàm luẩn quẩn trong lòng, tự sát.
Run rẩy nhấn điện thoại gọi cho Lạc Phàm, vẫn luôn là trạng thái không người tiếp. Lạc Bội Bội gấp đến độ vội vàng kêu Chu Sâm lại đây, muốn hắn lập tức đặt một vé máy bay suốt đêm trở về Hải Thành, xem Lạc Phàm rốt cuộc có hay không trở về.
Chu Sâm tuy rằng cảm thấy buồn bực, nhưng cũng vẫn là nghe lời đi làm. Muốn tới sân bay phải lên thành phố, mà từ trấn nhỏ này lên thành phố cũng mất giờ xe trình. Chờ Chu Sâm bay trở về Hải Thành đã là bốn, năm giờ chiều ngày hôm sau.
Tới nhà Lạc Bội Bội, Chu Sâm lấy chìa khóa mở cửa đi vào. Căn nhà chỉ cần nhìn qua là biết đã qua một đoạn thời gian không ai ở, trong nhà đồ vật đều bày biện chỉnh tề, không nhìn thấy có dấu vết từng có người trở về.
Chu Sâm đúng sự thật mà gọi điện thoại báo cáo cho Lạc Bội Bội, nói cho cô Lạc Phàm không có ở đây.
Lạc Bội Bội lúc này đang ở phim trường chờ diễn, từ tối hôm qua phát hiện Lạc Phàm rời đi, cô liền cả đêm không thể vào giấc, suốt ngày hôm nay cả người đều có vẻ không có thần thái, lúc này tiếp điện thoại của Chu Sâm, vốn còn ôm hy vọng, kết quả lại là thất vọng.
Di động rớt xuống mặt đất, đầu kia Chu Sâm còn đang nói cái gì, Lạc Bội Bội lại hoàn toàn vô tâm tư nghe thấy. Mãn đầu óc cô đều chỉ nghĩ, Lạc Phàm không có trở về, như vậy y đi đâu? Trạng thái của y lúc này không tốt, có thể hay không luẩn quẩn trong lòng liền……
Lạc Bội Bội không dám nghĩ tiếp, cô đè lại cánh tay run rẩy, muốn cho chính mình bình tĩnh lại, mà khi nghe được Chử Thiếu Phong tiếng cười truyền vào trong tai, cô thực bình tĩnh không nổi.
Ở nơi chỉ cách cô vài bước chân, Chử Thiếu Phong đang cùng Hứa Úy vừa nói vừa cười, Lạc Bội Bội ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập oán hận. Cô đứng dậy, đi về hướng Chử Thiếu Phong, nhìn thẳng vào mắt hắn mà chất vấn: “Anh rốt cuộc đã làm gì Lạc Phàm?”
Chử Thiếu Phong bên môi ý cười chưa giảm, nghe đến Lạc Bội Bội nói vẫn là sửng sốt một chút. Hắn nhíu nhíu mày: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
“Anh ấy là ca ca tôi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi.” Lạc Bội Bội nói, vành mắt phiếm hồng, cảm xúc cũng đi theo kích động lên, cô giơ tay xốc lên cổ áo Chử Thiếu Phong nói: “Anh mới là người ngoài, anh dựa vào cái gì đi thương tổn anh ấy?!”
“Thương tổn? Cô thì biết cái gì?” Chử Thiếu Phong lạnh giọng cười, duỗi tay muốn phủi đi tay Lạc Bội Bội. Một bên Hứa Úy thấy, cũng khinh miệt nói: “Lạc Bội Bội, cô làm cái gì?”
Lạc Bội Bội lại phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nức nở không ngừng: “Ca ca tôi biết mất, nếu anh ấy có cái gì không hay xảy ra……”
Tay vươn tới cương giữa không trung, Chử Thiếu Phong trong ánh mắt có một tia kinh ngạc. Còn chưa chờ hắn nói cái gì, Hứa Úy trào phúng nói: “Một người trưởng thành cũng sẽ mất tích? Lại không phải ba tuổi tiểu hài tử. Còn có, Lạc tiểu thư, phiền toái cô có thể có chút tu dưỡng của diễn viên chuyên nghiệp không? Chẳng lẽ lại muốn tạo cái gì phong ba giữa phim trường động thủ đánh người?”
Lạc Bội Bội nghe vậy, thu hồi tay, biểu tình ảm đạm. Cô không có cùng Chử Thiếu Phong xin lỗi, chỉ lẳng lặng quay về chỗ ngồi.
Những người khác ở hiện trường đem hết thảy xem trong mắt, đều sôi nổi suy đoán giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà giờ phút này, trong lòng Chử Thiếu Phong lại không yên tĩnh như mặt ngoài.
Lạc Phàm biến mất?
Lạc Phàm trở về Hải Thành, lại không về nhà, mà là tới một viện điều dưỡng ở ngoại ô thành phố, thăm mẹ y. Đã là cuối mùa thu, thời tiết chuyển lạnh, đi dưới tàng cây bắt gặp một trận gió thổi tới, lại có chút cảm giác run bần bật.
Lạc Phàm bồi Lạc mẫu ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, nhìn lá rụng rơi trên mặt đất không biết bị gió cuốn về nơi nào, đột nhiên cảm thấy nhân sinh lên lên xuống xuống cũng giống như phiến lá cây này, phiêu dạt không chỗ đặt chân.
Ở viện điều dưỡng ngây người đã được một tuần, mấy ngày qua, Lạc Phàm hầu hết là dành thời gian tâm sự với Lạc mẫu, nhưng đại đa số thời điểm bà đều là không để ý, đến cuối cùng cũng chỉ có mình Lạc Phàm lầm bầm lầu bầu.
Tình trạng Lạc mẫu tuy rằng so trước kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ vậy thôi, chưa nhận ra được ai với ai, ngay với Lạc Phàm cũng là khi nhớ khi quên. Lần này có gần một tháng không tới thăm bà, khi y tới bà đối với y cũng là tràn ngập đề phòng.
Lạc Phàm trong lòng thật khổ sở, y đi đến trước giường bệnh, đối với Lạc mẫu nói: “Mẹ, con là Tiểu Phàm a? Mẹ không nhận ra con sao?”
Lạc mẫu lại đột nhiên vươn tay, cào lên Lạc Phàm. Hộ sĩ bên cạnh vội kéo bà ra, đối Lạc Phàm nói: “Lúc này đừng đến gần bà ấy quá.”
Vết cào trên mặt vừa nóng rát vừa ẩn ẩn đau, Lạc Phàm ngây ngốc đứng đó, nhất thời đã quên phản ứng.
Hôm nay, bồi Lạc mẫu ăn cơm chiều xong, y thấy tinh thần bà cũng không tệ lắm, liền nghĩ đưa bà xuống dưới tản bộ. Trời chạng vạng, tuy rằng đã có chút muộn nhưng cũng còn chưa tối hẳn. Y cùng mẫu thân đi dạo một chút, giải sầu, trò chuyện, trong lòng một ít cảm xúc không thoải mái dường như cũng bị gió thổi sạch sẽ.
Khi đi qua dưới một tán cây, Lạc mẫu đột nhiên dừng bước chân, nhìn Lạc Phàm cười ngây ngô một tiếng. Lạc Phàm ngẩn người, hỏi bà làm sao vậy?
Lạc mẫu nói: “Tiểu Phàm, con là Tiểu Phàm?”
Nghe vậy, Lạc Phàm sửng sốt, một trận vui sướng lập tức đem y bao trùm, vui vẻ cười nói: “Là con, mẹ, con là Tiểu Phàm.”
Chưa có giờ phút nào khiến y vui vẻ hơn bây giờ. Tuy rằng biết lúc này Lạc mẫu nhận ra mình, rất có thể ngay giây tiếp theo sẽ xoay người quên không còn một mảnh, Lạc Phàm vẫn như cũ cao hứng đến không được. Đúng là bởi vì có người nhà cần đến mình, y mới có thể cảm thấy, y sống ở trên thế giới này vẫn còn có giá trị.
Vui vui vẻ vẻ đưa Lạc mẫu trở về phòng bệnh, trời đã tối rồi, Lạc Phàm cũng chuẩn bị trở về khách sạn nhỏ không xa viện điều dưỡng.
Đường xá bên ngoài viện điều dưỡng khá yên ắng. Nơi này là ngoại ô thành phố, dân cư thưa thớt, ít qua lại. Lạc Phàm một mình đi trên đường thật ra không cảm thấy chút nào không quen, lúc này tâm tình y thực không tồi, tùy ý mà đi, vì vậy không phát hiện ra có người theo sau mình cả quãng đường.
Lúc y vừa bước qua một chỗ ngoặt, một hắc ảnh vọt lên, khăn tay mang vị đạo lạ bị thô bạo chụp vào mặt y. Lạc Phàm thầm hô không tốt, nhưng lúc này y đã cả người vô lực, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Sân bay Hải Thành, Chử Thiếu Phong vừa xuống khỏi máy bay liền cho tài xế đem xe chạy trở về căn biệt thự hắn và Lạc Phàm từng ở. Vội vàng vào nhà, lên lầu, chạy tới phòng Lạc Phàm, trong phòng vẫn vắng lặng như cũ. Ngày đó Lạc Phàm rời đi mang theo tất cả đồ của mình, dường như không còn dấu vết nào cho thấy y đã từng tới đây.
Chử Thiếu Phong đứng ở cửa, cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Hôm đó nghe Lạc Bội Bội nói Lạc Phàm biến mất, hắn lập tức phái người tìm kiếm, cũng đặt vé máy bay sớm nhất quay về Hải Thành. Người tính không bằng trời tính, vừa vặn mấy ngày này có mưa to, chuyến bay cất cánh không được, phải trì hoãn mấy ngày. Số di động của Lạc Phàm luôn báo không thể kết nối, Lạc Bội Bội cũng sốt ruột không có tin tức. Chử Thiếu Phong nghĩ không ra Lạc Phàm sẽ đi chỗ nào, hắn kéo kéo cà vạt, trong lòng mạc danh có chút bực bội bất an.
Đúng lúc này, di động của hắn vang lên, hiển thị một dãy số lạ. Chử Thiếu Phong nhận điện, mệt mỏi nói: “Alo?”
Đầu bên kia truyền đến thanh âm như máy móc, lạnh băng không có cảm tình. Chử Thiếu Phong nhíu nhíu mày, vừa muốn cúp điện thoại, thanh âm kia lại nói: “Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm ở trong tay tao, muốn cứu nó, đến……”
Báo xong một cái địa chỉ, cuộc gọi bị cắt đứt, chỉ còn từng đợt tút tút.
Chử Thiếu Phong bàng hoàng, tay nắm di động không nhịn được mà run rẩy, đại não trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...