Giá trị lao động rõ ràng không ngang bằng thù lao, nhưng lại không thể tranh thủ, thậm chí không có tư cách tranh thủ, ai bảo cô không phải công nhân viên chức của xưởng đóng hộp, danh bất chính ngôn bất thuận, bây giờ còn có một số công nhân bên ngoài nhà ăn, cảm thấy cô đi cửa sau vào.
Cô đúng thật là đi cửa sau vào, trách không được người ta nói ra nói vào.
Nhưng nói cô ở bên trong ăn uống hỗn loạn, vậy thì quá đáng rồi, trên tay cô không có vết chai, không có vết nứt, da mịn thịt mềm, so với người đọc sách còn giống người đọc sách hơn, cũng đúng thật sau khi vào nhà ăn càng thêm rực rỡ chói mắt.
Cô có ăn uống hỗn loạn không, cũng phải dùng đôi mắt đi nhìn chứ, chuyện gì cũng không biết lại ném nước bẩn lên người ta, Phương Ái Ái không ủy khuất mới là lạ.
Những người bên ngoài không nói trước mặt cô, chỉ là xưởng đóng hộp lớn như vậy, đại đa số công nhân lại đến nhà ăn ăn cơm vào buổi trưa, lúc dọn dẹp bàn, khó tránh khỏi sẽ nghe được một hai câu nói nhảm.
Chờ cô đi qua, người ta liền tự mình thu nhỏ âm thanh rồi im bặt, một bộ dáng không có việc gì, muốn giáp mặt dỗi lại mấy câu cũng không được.
Lại nói tiếp, hiện tại Phương Ái Ái ngược lại có chút hâm mộ người anh trai tiện nghi kia của cô, làm buôn bán bây giờ không thể xem như chuyện đáng tự hào gì, người ngầm nghị luận sau lưng Phương Minh Khải càng nhiều hơn.
Ít nhất người ta cũng cầm được tiền giấy trong tay, sự nghiệp làm đến rực rỡ.
Người bên ngoài không biết, nhưng cô biết, xã hội sẽ không vẫn luôn như thế, bây giờ phần lớn người đều khinh thường buôn bán, chờ qua vài năm nữa, hướng gió này sẽ có một bước ngoặt lớn.
Biết hướng phát triển của tương lai không chỉ có một mình Phương Ái Ái, mà còn có Đoạn Thanh Thanh trọng sinh.
Đoạn gia cùng Phương gia ở trong hai tòa nhà ống liền kề nhau, hai nhà tuy rằng ở gần như vậy, làm hàng xóm nhiều năm như thế, nhưng quan hệ của hai nhà cũng không liên quan gì, thậm chí có thể nói là đánh tám cây gậy cũng không cùng một chỗ, lúc trước lại bởi vì chuyện Đoạn Thanh Thanh bỏ học đại náo một hồi, cho dù không có kết thù, cái dằm trong lòng lẫn nhau vẫn cứ ghim ở chỗ đó.
Đoạn gia có chuyện, người Phương gia đều chú ý, đồng thời, Phương gia bên này làm chuyện gì, Đoạn gia cũng sẽ xem náo nhiệt.
Còn không phải xem náo nhiệt sao.
Con trai Phương gia về thành phố không bao lâu liền làm mất công tác, lại bị người ta đuổi việc, tất cả mặt mũi đều mất hết.
Con gái Phương gia, tuổi còn nhỏ không đi học, ngược lại kéo quan hệ trưởng bối trong nhà đến nhà ăn làm mấy việc vặt cho người ta, ngay cả một danh ngạch đứng đắn cũng không có, không biết do Phương Ái Ái quá không biết cố gắng, hay Phương Đại Đầu lớn như vậy, nửa đời người đều lăn lộn vô ích, chút bản lĩnh này cũng không có.
Đến nỗi cái gì mà 'Cửa hàng món kho trăm năm Phương gia', càng buồn cười hơn, Phương Minh Khải đại khái là ngay cả công việc lặt vặt cũng không tìm được, chỉ có thể đi bày sạp bán món kho, làm những việc không được người ta ưa chuộng này.
Đoạn gia đối Phương gia, hiện tại là một trăm người cũng chướng mắt, gặp phải trên đường, cho tới bây giờ đều là mắt nhìn thẳng, giả vờ không nhìn thấy người Phương gia.
Đương nhiên Phương gia cũng không phải ăn chay, ngươi không nhìn ta, ta còn không thèm nhìn ngươi đâu, ai mà không biết giả vờ có mắt như mù.
Còn vài tháng nữa, Đoạn Thanh Thanh sẽ phải tốt nghiệp sơ trung, cũng sắp nghênh đón kỳ thi quan trọng đầu tiên trong đời cô – thi cao trung.
Một người trong thời gian đi học không đọc sách thật tốt, một người đời trước đã hơn mười năm chưa từng đụng vào sách vở, có thể lựa chọn trở lại trường học, quả thật dũng khí đáng khen ngợi.
Nhưng trọng sinh không phải vạn năng, nó chỉ là cho Đoạn Thanh Thanh có thêm mười mấy năm kinh nghiệm, cũng không nâng cao chỉ số thông minh của Đoạn Thanh Thanh.
So với học sinh luôn ở trường, tư duy của người trưởng thành đã không còn phù hợp với việc học trên lớp, kinh nghiệm sống nhiều hơn, hiểu nhiều hơn, suy nghĩ đương nhiên cũng nhiều, ngược lại không kiên nhẫn và thuần khiết bằng trẻ nhỏ.
Đoạn Thanh Thanh ngay từ lúc trở lại trường sơ trung, bài tập về nhà đã rất vất vả, rõ ràng cô đã cố gắng hết sức, lên lớp chăm chú lắng nghe, ghi chép, tan học không ít lần cầm sách chạy đến văn phòng, hỏi thầy cô những vấn đề nan giải, trở về nhà, buổi tối có thể thức đêm học đến hơn mười một giờ.
Đoạn Thanh Thanh biết nền tảng của mình không tốt, ngay từ đầu phải cố gắng nhiều cô cũng đã nghĩ tới, không ngờ tới chính là sau đó vẫn phải cố hết sức như vậy.
Đã hơn một năm, từ ba hạng chót trong lần kiểm tra đầu tiên, đến hạng hai mươi sáu trong lần kiểm tra gần đây nhất, cả ban có tổng cộng năm mươi hai người, thành tích hiện tại của cô chỉ có thể tính như trung bình.
Thành tích như vậy vẫn chưa đủ để cô thi đậu cao trung, thi đậu trung chuyên lại càng khó hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...