Chiếc giường rách cũ đã bắt đầu bị rỉ sét vẫn là giường tầng, Phương Ái Ái ngủ ở giường tầng trên, duỗi tay là có thể chạm tới nóc nhà.
Xuyên qua mấy ngày nay, cô xem như bị cái giường này làm khổ không ít, vừa không để ý thì sẽ bị đụng, đều sắp bị đụng ra phản xạ có điều kiện.
Bất quá ngủ ở giường tầng trên vẫn tốt hơn tầng dưới, tầng trên ít nhất vẫn có chút riêng tư, nhưng tầng dưới thì hoàn toàn không có gì.
Ngay cả một cái màn cũng không có, hơn nữa cửa phòng không có khóa, người bên ngoài chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào, hầu hết cảnh vật ở tầng trên không thể nhìn thấy, nhưng tình huống tầng dưới thì nhìn không sót một chút nào.
Phương Ái Ái ở tầng trên, còn ở tầng dưới chính là anh trai cô, nam thanh niên vừa thất nghiệp mấy ngày gần đây-- Phương Minh Khải.
Phòng ở không tốt lắm, Phương Ái Ái nằm trên giường cũng đã ngửi thấy mùi thức ăn từ nhà hàng xóm, xem ra lại đến giờ ăn trưa.
Phương Ái Ái sờ sờ cái bụng đang đói của mình, hốc mắt chua xót.
Mấy ngày nay đều là ngày gì vậy.
Vốn dĩ, đời trước tuy rằng quan hệ của cô với người trong nhà không phải rất tốt, nhưng từ khi cô có thể nhớ chuyện đến nay thì chưa từng trải qua chuyện khổ gì.
Ba là ông chủ than đá, mẹ là phú thái thái, dù cả hai đều trọng nam khinh nữ, lúc có em trai tới bây giờ đều không nhìn thấy cô, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ để cô thiếu thốn về mặt vật chất.
Trước khi xuyên đến nơi này, cô vẫn là một sinh viên năm nhất, đang tổ chức sinh nhật với bạn cùng phòng, địa điểm tổ chức chính là trong biệt thự riêng của cô, tài sản cô đứng tên này là do ba mẹ tặng sau khi thi đại học.
Ngày thường đều là cô sống một mình, quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt ba mẹ được vài lần, hai dì phụ trách dọn dẹp vệ sinh và nấu ăn cũng không ở bên trong.
Một khu vườn rộng một trăm mét vuông, một biệt thự rộng lớn với diện tích hai trăm mét vuông, có ba tầng lầu, hơn nữa bên trong còn có hồ bơi trong nhà.
Tất cả đều là của một mình cô.
Đâu giống bây giờ, một nhà năm người, ông nội, ba mẹ, Phương Minh Khải còn có cô, cả căn nhà của năm người cộng lại còn chưa tới hai mươi mét vuông.
Không có phòng bếp hay phòng vệ sinh, việc nấu ăn là ở hành lang, phòng tắm và phòng vệ sinh thì dùng chung với hàng xóm, lại còn không phải hàng xóm một tầng mà là hai tầng, tầng trên là phòng tắm và tầng dưới là phòng vệ sinh.
Coi như là đã tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, cô cũng không thể quen được sinh hoạt như vậy.
Cô và Phương Minh Khải hai người ở một phòng, phòng này còn không lớn bằng phòng vệ sinh trong phòng ngủ đời trước của cô.
Mấu chốt là thân thể nguyên chủ đã mười lăm tuổi, Phương Minh Khải cũng mười chín, tuy rằng là hai anh em, nhưng lớn như vậy còn ở chung một phòng, cô thật sự có chút chịu không nổi.
Phương Minh Khải hẳn là cũng đồng cảm với cô, vì vậy mỗi lần ông nội vừa đi làm, người này trực tiếp đến phòng hán nội ngủ.
Một người mười chín, một người mười lăm, bây giờ đều ngồi xổm ở nhà, ngược lại các trưởng bối ở bên ngoài làm việc vất vả.
Phương Ái Ái một chút cũng không cảm thấy một đứa trẻ mười lăm tuổi vác cái thân thể nhỏ bé như này có thể ra ngoài làm việc gì, ở tuổi này lẽ ra đang phải học ở trường mới đúng.
Nếu như cô xuyên đến đây sớm hơn nửa tháng, chắc chắn bây giờ cô đang ngồi trong lớp học để học, chứ không phải nằm đói bụng ở nhà.
Lại nói tiếp cũng là xui xẻo.
Sau khi ăn bánh kem, thức ăn vẫn chưa động vào nhiều, bạn bè đã bắt đầu chơi di động, cô cũng vậy.
Một người bạn đi sinh nhật đã giới thiệu một quyển tiểu thuyết cho cô, là một quyển có thể loại niên đại văn vẫn luôn 'thịnh sủng không suy' những năm gần đây, tuy nhiên quyển sách này lại không nổi tiếng lắm.
《Trở về cuối năm 70》Nhìn thoáng qua phần giới thiệu, chính là câu chuyện xưa viết về nữ chính trọng sinh sau khi chết.
Đời trước bị người ta xúi giục mười lăm tuổi đã nghỉ học, không có bằng cấp, khi vào xã hội không tìm được công việc tốt gì, sau này lại bị tra nam lừa gạt, năm ba mươi tuổi chết trong một tai nạn lao động.
Sau khi được trọng sinh, đương nhiên là phải học tập chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến về phía trước, đi lên đỉnh cao nhân sinh sau đó gả cho cao phú soái.
Trong quyển niên đại văn này đã là kịch bản rất phổ biến, không có gì mới mẻ, sở dĩ bạn cô giới thiệu quyển tiểu thuyết này cho cô, là bởi vì nữ pháo hôi đầu tiên xuất hiện trong quyển sách cùng tên với cô, cũng gọi là Phương Ái Ái.
Trong trí nhớ đời trước của nữ chính Đoạn Thanh Thanh, người rủ rê cô mới mười lăm tuổi đã bỏ học chính là Phương Ái Ái này.
Đối với nữ chính mà nói, đây gần như là tồn tại của kẻ thù.
Phương Ái Ái ngoài sách đã xuyên thành Phương Ái Ái trong sách, chuyện quan trọng cần làm nhất chính là tránh xa nữ chính.
Cô chỉ mới đọc mười chương đầu của quyển sách 《Trở về cuối năm 70》 này, phần lớn nội dung các trang đó nói về đời trước của nữ chính, còn phần sau khi nữ chính trọng sinh, tuyến thời gian kia chỉ mới trôi qua ba ngày.
Ngày đầu tiên trọng sinh, nữ chính cãi nhau với người trong nhà để đi học lại, đẩy tất cả chuyện nháo muốn bỏ học trước đó đều đổ lên người nguyên chủ.
Ngày thứ hai trọng sinh, nữ chính đeo cặp sách tiếp tục đi học sơ nhất, trên đường còn đụng phải nguyên chủ, hai người ầm ĩ một phen.
Ngày thứ ba trọng sinh, nữ chính trên đường đi học cũng không quên oán giận nguyên chủ một trận.
Khi đọc sách không cảm thấy có cái gì, cho dù pháo hôi này trùng tên trùng họ với cô, Phương Ái Ái cũng không nghĩ quá nhiều, cô có thể cho bao nhiêu tình cảm vào một quyển tiểu thuyết chỉ mới đọc mười chương chứ.
Nhưng sau khi cô không hiểu sao lại xuyên thành nguyên chủ, thì không phải chuyện như vậy nữa.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cả cô và Đoạn Thanh Thanh đều không thích học tập lắm, lên lớp không thích nghe giảng, tan học không thích làm bài tập về nhà, mỗi lần thi cử thành tích cũng đều ở giữa tới cuối, chỉ riêng lưu ban đã bị ba lần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...