Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên


Tại nơi đây có nhiều kẻ chưa thấu hiểu việc đời mà đã sợ hãi đến mức bắp chân run rẩy.

Hằng ngày, bọn họ chỉ thấy những linh thú nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay, phần nhiều là linh sủng, lớn nhất cũng chỉ cao hơn người hoặc gấp hai lần một người bình thường thôi.

Chưa từng gặp qua linh thú nào to bằng ba tòa nhà như giao long, loại linh thú cấp bậc này chỉ có thượng tầng đại lục mới sở hữu.

“Giao long đó! Đây chính là giao long a!”

“Chúng ta hãy mau chạy đi, không thể đánh lại được đâu!”

“Chạy cái gì, chẳng phải nó đang tiến tới sao? Chúng ta đông như vậy, sợ gì chứ?”

Mọi người vung vũ khí, hoảng hốt đối diện với Hỏa Giao.

Hỏa Giao chớp chớp mắt, có chút hiếu kỳ đánh giá những kẻ ngoại lai.


Tiêu Chập tuy cũng bị sự xuất hiện của Hỏa Giao làm cho hoảng sợ, nhưng y là trưởng lão, từng trải qua nhiều chuyện lớn, nhanh chóng trấn tĩnh, an ủi mọi người: “Đừng hoảng hốt, Hỏa Giao này còn nhỏ, sừng còn chưa hình thành.

Chúng ta không cần quá sợ hãi, chỉ cần kiềm chế nó, những người còn lại hãy xuống nước.”

Hỏa Giao lại lười biếng không nghe lời, thân mình nghiêng về phía trước, một ngụm lửa phun xuống, khiến mọi người lập tức tránh đi, nhưng vẫn có kẻ trốn không kịp, tuy nhiên góc áo đã bị thiêu cháy.

Ngay sau đó, theo lệnh của Tiêu Chập, mọi người cầm vũ khí xông lên, dốc sức tấn công.

Linh lực rót vào kiếm, chém ngang qua thân hình Hỏa Giao.

Dù da nó dày, nhưng cũng bị chọc giận, cái đầu lớn uốn éo cúi xuống cắn xé.

Trong lúc giao tranh kịch liệt, Giang Diên hỏi Tiêu Miên: “Ngươi biết bơi không?”

Tiêu Miên không chớp mắt nhìn về phía đó, gật đầu: “Tạm biết.”

Giang Diên chỉ huy: “Vòng qua bên cạnh, rồi xuống bên suối nguồn kia.”

Tiêu Miên vội vàng đem những vật không được để ướt trong lòng ngực ra, nhét vào cục đá, rồi từ sau cục đá bước nhanh qua, thừa lúc Tiêu Chập và mọi người dồn hết sự chú ý vào Hỏa Giao, hít một hơi sâu nhảy vào suối nguồn cách xa nhất.

Dưới suối nguồn, các dòng nước thông nhau, dù cách khá xa, nhiệt độ dưới nước vẫn còn có thể chịu đựng, chỉ là nước dưới đó vẩn đục, chỉ nhìn rõ được vài mét.

“Hướng bên phải, đi vào trong núi.” Giang Diên chỉ huy.

Tiêu Miên ra sức hoa bơi, cảm thấy như lòng ngực sắp nổ tung, vừa lúc hắn không còn nín nhịn được, phía trước rốt cuộc xuất hiện ánh sáng.

“Mau đi lên!”


Không cần Giang Diên phải nhắc, hắn cũng theo bản năng mà dùng hết sức lực cuối cùng hướng lên, rồi chui ra mặt nước, sau khi lau mặt thấy rõ bốn phía, hắn kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ thấy đây là một cái sơn động rất lớn, mà bên trong đều là quặng Kim Tinh!

Kim Tinh tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhưng trong không gian này, ánh sáng càng trở nên rực rỡ.

“Đây là……” Hắn bò lên bờ, có chút ngây ngốc.

Giang Diên nhanh chóng quan sát phía trước, thấy giữa sơn động có một viên Tinh Nguyên lấp lánh ánh vàng như nắm tay đang huyền phù giữa không trung.

“Đây chính là Tinh Nguyên, mau lấy đi!”

Tiêu Miên từ sự kinh ngạc lấy lại tinh thần, không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên, một cái chộp đã bắt được Tinh Nguyên, trong tay cảm nhận được sự mềm mại của nó, không kịp suy nghĩ nhiều đã xoay người rời đi, thì bỗng nhiên toàn bộ sơn động chấn động, nước suối phía dưới cũng kích động theo.

“Đi mau, Hỏa Giao cảm ứng được Tinh Nguyên đã bị lấy ra ngoài, lập tức sẽ trở lại!” Giang Diên thúc giục, “Chạy sâu vào trong động, ta vừa nhìn thấy sâu bên trong thông ra ngoài.”

Lúc này, trên bờ mấy người kia đang đánh nhau với Hỏa Giao, mấy chục người vây đánh lại chỉ khiến Hỏa Gia bị thương nhẹ, Hỏa Giao này đã sống ở nơi đây hàng năm, cảm thấy đám người này không thú vị, hôm nay vừa mới đến lại gặp được niềm vui, ai ngờ lại có người nhân cơ hội lấy Tinh Nguyên.

Nó nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình ngăn chui vào trong nước, đuôi vung vẩy, tạo ra dòng nước quay cuồng, làm cho sơn động này dao động, như muốn dọa cho kẻ trộm Tinh Nguyên phải khiếp sợ.

Những người khác không hiểu vì sao Hỏa Giao bỗng nhiên quay đầu chạy, cũng không giống như bị bọn họ đánh bại, Chu đại sư lúc này mới phản ứng lại, kêu lên: “Không tốt! Có người động tới Tinh Nguyên, chúng ta mau cùng Hỏa Giao đi vào!”


Nói xong, hắn dẫn đầu chui vào trong nước, mọi người cũng không kịp băn khoăn, lần lượt nhảy theo sau.

Dưới nước bị Hỏa Giao quấy động thành một mảnh vẩn đục, thật khó khăn bọn họ mới nghe được thanh âm phân rõ phương hướng, đến khi bò lên bờ vào trong sơn động, mọi thứ đã tan tác, Hỏa Giao và kẻ trộm Tinh Nguyên đều không thấy đâu.

“Tiêu lão, Chu đại sư, chúng ta còn đuổi theo không?” Dương Cật thở hổn hển hỏi.

Chu đại sư cắn răng đáp: “Đuổi theo!”

Không thể để kẻ trộm Tinh Nguyên thoát khỏi, hắn quyết không tha.

Đoàn người lại hướng sâu trong sơn động đuổi theo, chạy một lúc lâu, phía trước đã nghe thấy tiếng gầm giận của Hỏa Giao, nó đã vào trong sơn động, rõ ràng không còn ở dưới nước như trước.

Đến gần, bọn họ thấy trước mặt có một vách núi, bên vách núi có một người, dùng một tấm vải che mặt, Hỏa Giao đứng trước mặt người đó, thở hổn hển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận