Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 54
 
Kỳ Ngôn Chu dẫn Thẩm Kiều về nhà của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chẩn Đồng vừa nhỏ vừa hẹp, mặt đường lại lồi lõm, không mấy bằng phẳng, không thuận tiện cho xe lăn đi qua, Kỳ Ngôn Chu đã cõng Thẩm Kiều đi vào bên trong.
 
Thẩm Kiều cảm thấy, thiếu niên dưới người cũng không phải gầy gò yếu ớt như vẻ bề ngoài.
 
Ngay cả trên lưng anh cũng được bao phủ bởi một tầng bắp thịt hơi mỏng, vừa nhìn đã biết là vận động hằng năm, không phải là da bọc xương.
 
Bả vai cũng rộng lớn, rất có cảm giác an toàn.
 
Trong chốc lát, Thẩm Kiều nhớ đến tờ giấy mà bản thân để lại trong phòng bệnh.
 
[Tôi không muốn.]
 
Chắc chắn Diệp Hân có thể hiểu được. Bà ta sẽ không đến tìm cô nữa, giống như những lời nói độc ác đã thốt ra vào đêm đó, muốn từ nay về sau ai đi đường nấy, ai cũng không thể hối hận.
 
Nhưng mà, sau này cô nên làm cái gì bây giờ đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi xin nhờ Kỳ Ngôn Chu dẫn cô ra ngoài, đến cùng bản thân nên đi nơi nào đây?
 
Rồi bỗng nhiên, Thẩm Kiều rơi vào mờ mịt bao la, chỉ cảm thấy sốt ruột đến mức muốn hét chói tai.
 
Thấm thoắt, hai người đã ở trước cửa nhà Kỳ Ngôn Chu.
 
Kỳ Ngôn Chu không đặt Thẩm Kiều xuống, mà dễ dàng dùng một bàn tay lấy chìa khóa rồi mở cửa sắt ra.
 
Bên trong là một cái sân nhỏ.
 
Bên trong nữa là căn nhà hai tầng nhỏ có tường ngoài lụp xụp.
 
Hai người tiến vào lầu một.
 
Kỳ Ngôn Chu cẩn thận đặt Thẩm Kiều lên ghế sô pha, dừng một chút mới thấp giọng mở miệng: “Phòng ở trên lầu, tôi đi dọn dẹp một chút trước.”
 
Nói xong, anh sải bước đi lên trên cầu thang.
 
Còn lại một mình Thẩm Kiều ngồi ở đó, ánh mắt quan sát một vòng trong phòng khách.
 
Căn nhà này và bên ngoài trông có vẻ gần giống nhau, đều rất cũ kỹ đơn sơ.
 
Nhưng mà trái lại nó được dọn dẹp rất sạch sẽ, không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
 
Trong góc tường có đặt một chiếc ô che mưa.
 
Tầm mắt của Thẩm Kiều dừng lại trên tán ô, ngập ngừng một hồi lâu.
 
Hình như chiếc ô che mưa này là của cô...
 
Một lúc lâu sau, trên cầu thang truyền đến tiếng vang “bình bịch”. Kỳ Ngôn Chu sải bước đi xuống, tiến đến bên cạnh Thẩm Kiều: “Phòng ngủ đã được dọn dẹp xong rồi. Cậu có muốn lên nghỉ ngơi một lát không?”
 
Thẩm Kiều không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Kỳ Ngôn Chu.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Ừ.”
 
Thẩm Kiều: “Cậu thích tôi, có phải không?”
 
Cô không phải đồ ngốc, Kỳ Ngôn Chu trông nom ở bên ngoài phòng bệnh của cô lâu như vậy, dường như rất nhiều chuyện đã lộ rõ chân tướng.
 
Chiếc ô che mưa này là bằng chứng tốt nhất.
 
“...”
 
Kỳ Ngôn Chu không nói phải, cũng chẳng nói không phải, nắm tay lại lặng lẽ siết chặt.
 
Thẩm Kiều cười cười: “Không biết lý do của cậu là gì... Nhưng mà, đừng thích tôi. Tôi đã là một người tàn tật rồi, cũng không có cách nào múa ba lê được nữa.”
 
Tất nhiên suy nghĩ đầu tiên của cô là vào lúc nhảy đoạn múa đơn ngày kỷ niệm thành lập trường năm lớp 10, cô đã thành công nắm giữ trái tim của rất nhiều nam sinh, cũng nhận được rất nhiều thư tình.
 
Có lẽ Kỳ Ngôn Chu cũng chú ý đến cô từ lúc đó chăng.
 
“... Đừng cười.”
 
“Hả?”

 
“Cười còn khó coi hơn khóc.”
 
Nói xong, Kỳ Ngôn Chu rũ mắt xuống, ôm ngang Thẩm Kiều lên, sải bước đi lên cầu thang.
 
Lầu hai có hai gian phòng ngủ.
 
Kỳ Ngôn Chu đưa gian phòng ở giữa cho cô, sau đó đặt cô xuống, thấp giọng nói: “Cậu ngủ một lát đi, tôi đi nấu bữa tối. Cần gì thì cứ gọi một tiếng, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
 
“Kỳ Ngôn Chu...”
 
“Nếu lúc cậu không có nơi nào có thể đi, hoặc là không muốn đối mặt với những người khác... có thể ở lại nơi này.”
 
...
 
Bởi vì bị thương, tính tình của Thẩm Kiều càng ngày càng trở nên kỳ lạ hơn.
 
Cô không có cách nào đứng lên, không có cách nào bước đi, cũng từ chối trị liệu phục hồi. Cô không liên lạc với bất cứ người nào, mỗi ngày chỉ nhốt mình trong căn phòng nhỏ cũ nát, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Sự kiên nhẫn của Kỳ Ngôn Chu cực kỳ tốt.
 
Cô không hề thắc mắc.
 
Bởi vì, trên thế giới này, có lẽ sẽ không có ai để ý Thẩm Kiều ra làm sao, chỉ có một mình Kỳ Ngôn Chu để ý đến.
 
Anh trầm tĩnh kiệm lời, cũng sẽ không bắt ép cô đi làm một vài việc gì đó, lặng lẽ chuẩn bị cơm ba bữa cho cô, lắp đặt thiết bị phụ trợ trong nhà vệ sinh để cho cô có thể rửa mặt. Thậm chí, anh còn mời chuyên gia mát xa về nhà, mỗi ngày mát xa cho cô, đề phòng cơ thể thoái hóa.
 
Trong lòng Thẩm Kiều nóng nảy, sinh sự với anh, anh cũng sẽ không đánh mất vẻ nhẫn nại, không hề thay đổi chút nào như trước.
 
“Cậu còn quan tâm tôi để làm gì chứ!”
 
“Để cho tôi tự sinh tự diệt là được rồi!”
 
“Kỳ Ngôn Chu, cậu ném tôi ra bên ngoài đi, cầu xin cậu đó!”
 
“... Nhưng mà tôi vẫn chưa muốn chết.”
 
“Tại sao chứ?”
 
Cô chẳng khác nào một người điên, nắm lấy một thanh gỗ trôi sông cuối cùng, nhổ nước bọt, phẫn hận và không cam lòng tùy ý cuộn trào trong lòng.
 
Dường như mất đi đôi chân cũng đã khiến Thẩm Kiều đồng thời mất đi bản tính và lương tâm.
 
Thậm chí cô cũng chưa từng suy nghĩ, tại sao Kỳ Ngôn Chu không cần đến trường đi học.
 
...
 
Thời gian thấm thoát thoi đưa (1).
 
Xuân đi thu đến.
 
Trong mấy tháng ngắn ngủi như vậy, dường như Thẩm Kiều đã quen với chuyện mọi việc đều dựa vào Kỳ Ngôn Chu, cũng quen với việc mất đi năng lực tự gánh vác của bản thân.
 
Kỳ Ngôn Chu làm một cái xích đu dưới gốc cây cổ thụ trong mảnh sân nhỏ.
 
Lúc hoàng hôn buông xuống khắp nơi, thỉnh thoảng cô sẽ ngồi ở trên đó, nắm lấy dây xích đu, đung đung đưa đưa mà ngắm nhìn bầu trời.
 
“Kỳ Ngôn Chu.”
 
“Ừ.”
 
Kỳ Ngôn Chu đẩy xích đu cho cô ở đằng sau.
 
Cũng phải chú ý cẩn thận, đề phòng cô té ngã xuống dưới.
 
“Cậu không đi học sao?”
 
“Bị đuổi học rồi.”
 
“...”
 
Thẩm Kiều sững sờ.
 
Hàng lông mi dài của Kỳ Ngôn Chu rũ xuống, hờ hững lên tiếng: “Không phải vì cậu, là lúc trước đánh nhau.”
 
Anh đánh tên nam sinh kia, lại còn từ chối xin lỗi.
 

Phụ huynh của đối phương không chịu bỏ qua, chủ nhiệm giáo vụ không còn cách nào khác, không giữ anh lại được.
 
Vì danh tiếng của trường học, vì để không ầm ĩ đến đồn cảnh sát, chỉ có thể khuyên Kỳ Ngôn Chu rút lui, an ủi phụ huynh.
 
Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều nghiêng đầu qua, nở một nụ cười nhàn nhạt với anh: “Như thế à. Vậy cũng rất cảm ơn cậu đã bằng lòng chăm sóc tôi.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “...”
 
Thẩm Kiều: “Thế nhưng, tôi không muốn lừa gạt cậu. Tôi không thích cậu như vậy. Nếu cậu quan tâm tôi, cứ để tôi ở cửa đồn cảnh sát là được rồi.”
 
Đây không phải là cô lợi dụng anh xong rồi, lần đầu tiên nói ra loại lời này.
 
Mà là lời nhắc nhở lặp đi lặp lại một nghìn lần.
 
Từ đầu đến cuối, Thẩm Kiều chưa hề lừa gạt được anh. Từ khi cô rời khỏi bệnh viện, đến ở lại nơi này, ngày nào đó tỉnh táo lại, đã giải thích rõ ràng với Kỳ Ngôn Chu rồi.
 
Cô sẽ không yêu anh.
 
Không đúng, sau vụ tai nạn xe cộ, hình như cô đã mất đi năng lực cảm nhận được thế giới này rồi.
 
Cô sẽ không yêu bất cứ ai khác, bất cứ chuyện gì.
 
Kỳ Ngôn Chu: “Không sao cả.”
 
Không sao cả.
 
Có thể chăm sóc cho Thẩm Kiều đã là sự ban ơn của thần linh.
 
Tình yêu của anh đối với Thẩm Kiều là có thể không chút chần chừ mà chết vì cô, sao có thể nói là công bằng chứ?
 
...
 
Chẳng mấy chốc, đã đến lúc năm cũ sắp tàn (2).
 
Năm mới đến.
 
Sáng sớm tinh mơ nào đó, lúc Thẩm Kiều rửa mặt, cách cánh cửa mỏng manh của nhà vệ sinh, gọi Kỳ Ngôn Chu một tiếng: “Kỳ Ngôn Chu.”
 
Kỳ Ngôn Chu ở ngay bên ngoài cửa.
 
Anh tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, trong lòng chợt căng thẳng.
 
Giọng nói cũng trở nên gấp gáp.
 
“Làm sao vậy? Bị ngã rồi sao? Tôi đi vào có tiện không?”
 
Thẩm Kiều mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ muốn nói, hôm nay chúng ta cùng nhau đi mua đồ Tết đi.”
 
Kỳ Ngôn Chu chuẩn bị một chiếc xe lăn cho cô.
 
Nhưng ngoại trừ đến bệnh viện kiểm tra lại thì gần như không có cơ hội dùng đến.
 
“Cậu đẩy tôi đi.”
 
Kỳ Ngôn Chu dừng một chút, giọng điệu gượng gạo: “... Được.”
 
...
 
Sau lễ mừng năm mới, tâm trạng của Thẩm Kiều dần dần trở nên sáng sủa.
 
Tất nhiên, không thể phủ nhận, hơn nửa đều là công lao của Kỳ Ngôn Chu.
 
Cô không muốn để Kỳ Ngôn Chu vất vả vì bản thân như vậy, suy xét hết lần này đến lần khác rồi đưa ra một quyết định.
 
“Tôi muốn đi trị liệu hồi phục.”
 
Cho dù không thể múa ba lê nữa, ít nhất, ít nhất cũng phải bình phục như người bình thường chứ. Bằng không, một người tàn tật như cô đây, nếu bị Kỳ Ngôn Chu vứt bỏ, chán ngấy rồi, cô nên làm gì bây giờ đây?
 
Thỉnh thoảng, đêm hôm khuya khoắt Kỳ Ngôn Chu sẽ giấu cô âm thầm ra ngoài làm thuê.
 
Thẩm Kiều thường xuyên trằn trọc không ngủ được suốt đêm, chuyện gì cũng đều biết.
 
Cô không thể tiếp tục như vậy nữa. Cho dù là vì Kỳ Ngôn Chu đối xử với cô tốt như thế.

 
Nghe Thẩm Kiều nói như vậy, Kỳ Ngôn Chu không hề giật mình chút nào, hiểu chuyện nghe theo: “Được, tôi đi hẹn bác sĩ.”
 
...
 
Trị liệu phục hồi là một quá trình dài đằng đẵng.
 
Đều là hành hạ đối với hai phương diện tâm lý và thân thể.
 
Chân của Thẩm Kiều đã tàn tật quá lâu, bỏ lỡ giai đoạn trị liệu hồi phục tốt nhất, muốn bắt đầu lại lần nữa đã trở nên cực kỳ khó khăn.
 
Bởi vì quá đau đớn, cô luôn khóc đến không kiềm chế được.
 
Đau quá đi.
 
Còn đau hơn một nghìn lần, mười nghìn lần so với giãn cơ.
 
Có thể là bởi vì thấy cô đứng lên thật sự quá độc ác, cuối cùng, lại là Kỳ Ngôn Chu không chịu nổi trước.
 
Anh nói: “Hay là bỏ đi. Tôi vẫn có thể chăm sóc cậu.”
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không thể bỏ cuộc được. Tôi muốn bước đi.”
 
Suy cho cùng cô cũng là người học vũ đạo từ nhỏ.
 
Mặc dù sợ đau, nhưng chức năng thân thể vẫn chưa hoàn toàn thoái hóa, từng chút từng chút một, đều được cô nghiến răng tiếp tục kiên trì.
 
...
 
Tháng mười.
 
Bác sĩ nói, Thẩm Kiều đã có thể thử chống nạng đi vài bước. Nhưng mà lúc nào có thể đi nạng thì vẫn chưa nhắc đến.
 
Đây đúng là một tin hết sức vui mừng.
 
Thẩm Kiều không thể chờ được, trên đường về nhà đã muốn thử xem xem.
 
Cô gắng gượng đi được hai ba bước, rất nhanh, bởi vì mất sức mà ngã vào trong lòng Kỳ Ngôn Chu.
 
Nhưng cô cũng không chùn bước chút nào, ánh mắt sáng lấp lánh: “Kỳ Ngôn Chu, tôi đã có thể bước đi được rồi!”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Chúc mừng.”
 
Thẩm Kiều: “Vậy tối hôm nay, cậu bóc cua lông (3) cho tôi ăn, có được không?”
 
Mấy ngày trước đây, Kỳ Ngôn Chu đã bắt được hai giỏ cua lông theo mùa.
 
Nhưng mà Thẩm Kiều không có tâm trạng thưởng thức.
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu đồng ý: “Được.”
 
Thẩm Kiều cảm thấy thỏa mãn, ngồi lại trên xe lăn.
 
Trong thoáng chốc, nét mặt cô khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn quanh một vòng khắp nơi.
 
Kỳ Ngôn Chu: “Làm sao vậy?”
 
Thẩm Kiều: “Hình như có người đang nhìn chúng ta... chắc là thấy tôi có chút buồn cười.”
 
Kỳ Ngôn Chu nghiêm mặt lại, nói từng chữ một: “Không buồn cười. Rất đáng yêu.”
 
“...”
 
Thẩm Kiều cúi đầu cười một tiếng.
 
Lúc này đây, cô tưởng rằng, tất cả mọi chuyện đã phát triển theo hướng tốt hơn.
 
Nhưng lúc này chỉ là lúc này thôi.
 
Mười phút sau, hai người trở về cửa sân.
 
Biến cố xảy ra ngay tại giờ phút này ——
 
Với bản lĩnh của Kỳ Ngôn Chu, đối phó một người đàn ông bình thường thì gần như không có bất cứ vấn đề gì. Một thoáng sau, anh đã đá bay con dao trong tay anh ta ra, người cũng ngã văng ra ngoài.
 
Thế nhưng, bọn họ đều không ngờ được rằng, người đàn ông lại có con dao thứ hai.
 
Quan trọng hơn là mục đích của anh ta cũng không phải Kỳ Ngôn Chu, mà là Thẩm Kiều.
 
Người đàn ông đứng lên, lao về phía Thẩm Kiều đang ngồi trên xe lăn.
 
Bởi vì góc độ ngã sấp xuống, khoảng cách giữa anh ta và Thẩm Kiều gần hơn so với Kỳ Ngôn Chu.
 
“Cẩn thận!—— ”
 
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu lộ ra nét mặt kích động này.
 
Không kịp ngăn cản.
 
Đã không còn kịp nữa rồi.

 
Kỳ Ngôn Chu thay đổi kế hoạch, lựa chọn chắn ở trước xe lăn của Thẩm Kiều.
 
Con dao đó, con dao vốn nên đâm vào cổ họng của Thẩm Kiều kia, lại đâm vào trái tim của Kỳ Ngôn Chu.
 
“Kỳ Ngôn Chu——” 
 
...
 
Đồ ngốc này.
 
Rõ ràng đã từng nói không thích anh, tại sao vẫn phải như vậy chứ?
 
Đúng là một tên siêu cấp ngốc nghếch!
 
...
 
Sau khi Kỳ Ngôn Chu chết, Thẩm Kiều bị bắt quay về nhà họ Thẩm.
 
Là Thẩm Thành Tuấn đón cô từ đồn cảnh sát về.
 
Lần này, Thẩm Kiều như đã hoàn toàn mất đi cảm giác buồn bã vui mừng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không biết nên làm cái gì, cũng không hề phản ứng gì đối với thế giới bên ngoài.
 
Cô cũng không thể đứng lên một lần nữa.
 
Trái lại nó còn phù hợp với dự tính ban đầu của Diệp Hân, ít nhất cô không thể làm trời làm đất thêm lần nào nữa.
 
Máu quý hiếm còn đó, giá trị sẽ còn đó.
 
Nhưng mà, ai cũng không ngờ được, một ngày nào đó, trong nhà không có ai, Thẩm Kiều đã đốt khăn trải giường, thiêu rụi căn nhà.
 
Bởi vì cô cảm thấy lạnh lẽo.
 
Là Kỳ Ngôn Chu quên không bật điều hòa cho cô sao?
 
“... Triệu chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, nhất định phải nhập viện điều trị ngay lập tức.”
 
Thẩm Kiều bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
 
Cô rất thích nơi này, bởi vì sau khi uống thuốc, cô có thể nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu.
 
Chẳng qua là Kỳ Ngôn Chu không nói lời nào.
 
Nhưng anh vốn không thích nói chuyện, không sao cả.
 
Thời gian hoàn toàn ngưng đọng ở trên người Thẩm Kiều. Mặc cho bên ngoài gió sương mưa tuyết, cô cũng không có gì đáng kể.
 
Mãi cho đến một ngày nào đó, ông già ở phòng bệnh cách vách đã len lén đưa cho cô một chiếc điện thoại di động.
 
Ông ấy nói: “Cầm đi, chiếc điện thoại di động này có thể gọi đến mười năm trước đấy! Kiều Kiều, nếu cháu có chuyện gì tiếc nuối thì hãy nói chuyện với bản thân của mười năm trước, bảo cô ấy sửa lại số phận giúp cháu.”
 
Thẩm Kiều không tin tưởng lắm, lấy đi hỏi bác sĩ, muốn nhận được một đáp án khẳng định.
 
Bởi vì cô bị bệnh quá lâu rồi, đầu óc sớm đã mơ hồ, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu đảo ngược ngớ ngẩn, thứ tự từ không liên kết với nhau. Nếu có người tin cậy đến xác nhận giúp cô, như vậy thì tốt biết bao.
 
Bác sĩ chủ trị hít sâu một hơi, dặn y tá đổi chút thuốc cho cô, thuận tiện lấy điện thoại di động lại.
 
Thẩm Kiều không chịu, xoay người, điên cuồng bỏ chạy ra bên ngoài.
 
Cô vừa trốn, vừa tùy tiện ấn mấy con số trên chiếc điện thoại này.
 
“Tút, tút, tút.”
 
“Tút——”
 
Lúc này đây, hình ảnh đồng hồ xuyên qua thời gian bắt đầu quay tròn theo hướng ngược lại.
 
Nếu thật sự có khả năng...
 
Nếu thật sự có khả năng, cô muốn dùng mạng sống của bản thân để đổi lấy mạng sống của Kỳ Ngôn Chu.
 
Nếu có thể, cô cũng muốn chính miệng nói với Kỳ Ngôn Chu một câu.
 
“Kỳ Ngôn Chu, em sớm đã yêu anh rồi.”
 
Thẩm Kiều chạy trốn đến thở hổn hển, trong tay còn siết chặt chiếc điện thoại di động, không chịu buông tay.
 
Mãi cho đến khi, một tiếng “alo” ngây thơ vừa quen thuộc truyền đến từ trong ống nghe.
 
“Là Thẩm Kiều của mười năm trước sao? Cầu xin cô, hãy cứu lấy Kỳ Ngôn Chu——”
 
[Hoàn chính văn]
 
(1) Nguyên văn là “bạch câu quá khích”: nghĩa đen là bóng ngựa trắng thoáng qua khe cửa, thành ngữ thường dùng để cường điệu thời gian qua đi rất nhanh, chỉ thoáng cái đã mất
 
(2) Nguyên văn là “tuế duật vân mộ”: trích từ Ngụy Thư – Lệ Chi, thành ngữ chỉ năm tháng/ triều đại sắp kết thúc
 
(3) Cua lông: hay còn gọi là cà ra, loài cua nước ngọt thuộc hệ cua đồng, đặc sản của mùa thu Trung Quốc
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận