Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 47
 
Học kỳ mới bắt đầu, cuộc sống của các tân sinh viên không tránh khỏi có chút bận rộn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huấn luyện quân sự, bầu ban cán sự, tuyển chọn thành viên mới cho hội học sinh, cho đến các câu lạc bộ, các loại hoạt động cứ nối gót nhau diễn ra khiến người ta không thể đếm xuể nổi.
 
Suy nghĩ đến vấn đề kinh phí, mặc dù đã xin trợ giúp vay vốn để được học tiếp rồi, nhưng đằng sau hầu hết là các sinh viên vẫn phải vừa học vừa làm để kiếm thêm tiền sinh hoạt, nên thời gian thật sự rất là có hạn. Hơn nữa ngoại trừ ba lê ra, cô không có hứng thú với các hoạt động khác cho lắm, vì vậy Thẩm Kiều dứt khoát không đi báo danh mà chỉ chọn một câu lạc bộ nhạc kịch cho thuận buồm xuôi gió.
 
Chỉ trong chớp mắt, một cơn gió đã thổi bay cái nắng gắt cuối thu ra khỏi thành phố Lục Đồng.
 
Thời gian lặng lẽ đi đến cuối tháng chín.
 
Vào ban đêm.
 
Liên hoan câu lạc bộ kết thúc.
 
Thẩm Kiều uyển chuyển từ chối các hoạt động tiệc tùng tiếp theo, cô nói rằng hôm sau mình còn phải về nhà ăn tết Trung Thu, sau đó thì rời đi luôn.
 
Đi ra khỏi quán ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gió đêm bên ngoài se lạnh.
 
Cô khẽ nhìn xung quanh một vòng, rồi dừng lại ở ngay phía trước.
 
Kỳ Ngôn Chu mặc trên mình chiếc áo bóng chày, thân hình mảnh khảnh cao lớn đang nhìn về phía cô. Vừa thấy cô đi qua, khoé miệng khẽ nhếch, anh giơ tay lên, vẫy vẫy về phía cô.
 
Áo bóng chày này được hai người mua vào cuối tuần trước, là áo cặp.
 
Thẩm Kiều cũng có một cái khác màu cùng kiểu, nhưng hôm nay cô không có mặc.
 
Quần áo trên người của Kỳ Ngôn Chu trông thật sự rất đẹp. Khí chất ở trên người anh trung hoà cả về sự lãnh đạm xen lẫn với hung dữ, hơn nữa đôi mắt sáng ngời ấy còn vô cùng có thần, khiến anh toát lên rất rõ ràng khí chất của tuổi trẻ, vô cùng nổi bật.
 
Động tác của Thẩm Kiều vẫn không hề dừng lại, cô giống như một chú chim nhỏ mà nhảy nhót chạy về phía anh.
 
Cô cười hỏi: “Anh chờ lâu chưa?”
 
“Không lâu, anh mới đến được năm phút thôi.”
 
Nói rồi, Kỳ Ngôn Chu nhét một củ khoai lang nóng hổi vào trong tay của Thẩm Kiều.
 
Còn ấm, vẫn chưa nguội.
 
Trời mùa thu rất dễ lạnh, ăn khoai lang là vô cùng thích hợp.
 
Bên kia đường có một chú thường hay đẩy chiếc xe bán khoai ra, đứng rao hàng bên đường, chờ sau khi có người trả tiền thì chú sẽ lấy một củ khoai lang nóng hổi từ bên trong lò nướng ra. Khi ấy, hương thơm ngập tràn, hương thơm ấy có thể lan ra rất xa.
 
Vào cuối tuần, khi ngửi thấy mùi hương này, Thẩm Kiều đã nói rằng cô cũng muốn nếm thử.
 
Cô chưa ăn món này bao giờ cả.
 
Chỉ tiếc là lúc đó, đối phương đã dọn hàng đi rồi nên không tìm thấy người nữa.
 

Không ngờ rằng hôm nay Kỳ Ngôn Chu sẽ lại đột nhiên mua cho cô.
 
Thẩm Kiều nhẹ nhàng “Oa” một tiếng, sau thì gấp không chờ nổi mà lấy củ khoai lang từ trong túi ra, lột bỏ lớp vỏ bên ngoài một chút, cô lập tức cắn xuống một miếng.
 
Mùi hương ngọt ngào khẽ tan ra giữa các kẽ răng.
 
“Ngon quá!”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Lâu lâu ăn mấy cái này thì được, mấy món này mất vệ sinh, ăn vào sẽ không tốt cho sức khoẻ nên không thể ăn nhiều được đâu.”
 
Thẩm Kiều bĩu môi: “Biết rồi.”

Nói xong, cả hai người quay đầu lại, rồi cùng nhau đi sang một con đường khác.
 
Dựa theo kế hoạch, vốn dĩ bọn họ định là ngày mai sẽ quay trở lại Lộc Xuyên. 
 
Nhưng vì kỳ nghỉ Quốc Khánh đến nên đã mua vé muộn hơn một chút, mà mùng một thì chỉ còn chỗ ngồi vào buổi tối thôi, nên phải dời đến chiều tối mới lên xe trở về được. Cũng không sao cả, cứ dành một ngày để đi chơi quanh trung tâm thành phố Lục Đồng, chờ cho đến giờ rồi thì lại cùng nhau bắt taxi đi đến ga tàu cao tốc là được.
 

 
Ngày tiếp theo.
 
Trung tâm mua sắm đầy ắp người qua lại.
 
Ăn cơm xong, Thẩm Kiều thuận tiện đi dạo thêm một vòng để mua chút đồ ăn vặt. Sau thì cả hai mới lên đường trở về nhà.
 
Phải mất một lúc sau thì xe mới đến.
 
Thế nên Kỳ Ngôn Chu đã ngồi lướt điện thoại với Thẩm Kiều hòng đốt cháy bớt khoảng thời gian rảnh.
 
Bỗng chốc, điện thoại của Kỳ Ngôn Chu bất ngờ rung lên.
 
Vừa nhìn, anh đã khẽ nhăn mày lại.
 
Thấy vậy, Thẩm Kiều tạm dừng phim lại, rồi quay đầu qua hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
 
Hai người bọn họ sống với nhau lâu như vậy rồi nên giữa hai người cũng không có một bí mật nào cả, Kỳ Ngôn Chu trực tiếp đưa điện thoại sang cho cô xem.
 
Là tin nhắn đến từ Lư Sam Sam.
 
Lư Sam Sam:【Anh Ngôn Chu, hôm nay có một người đàn ông chạy vô trong ngõ nhỏ để tìm Thẩm Kiều đấy, ông ta hỏi là có phải Thẩm Kiều ở đây không. Bà Trọng ở cách vách nói trông ông ta không giống người tốt cho lắm nên đã ngó lơ ông ta rồi bỏ đi luôn rồi.】
 
Lư Sam Sam: 【Mẹ của em hỏi là, ông ta là người quen của Thẩm Kiều sao?】
Thẩm Kiều không rõ nguyên do, cô xoa xoa mu bàn tay, nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trên màn hình cả nửa ngày trời, ngay cả chóp mũi cũng vô thức nhăn lại.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cô vẫn không đoán ra được là ai cả.
 
Cô khẽ thở dài, lắc đầu một cái rồi thật thà nói: “Em không biết, em không thể hình dung nổi là ai.”
 
Theo lý mà nói, không một ai ở Lộc Xuyên biết rằng cô sống trên đường Chẩn Đồng cả.
 
Hai người đối mặt nhìn nhau.
 
Kỳ Ngôn Chu nói: “Bạn học cũ thì sao? Hay là thầy cô nào nhỉ?”
 

Thẩm Kiều cười rộ lên: “Sao bạn học cũ của em lại biết em sống ở đó được. 
 
Hơn nữa, nếu là bạn học hoặc thầy cô nào đó, vậy hẳn là bọn họ cũng phải biết rằng bây giờ vẫn đang trong giờ học mà.”
 
Hay là, người của nhà họ Thẩm nhỉ?
 
Nếu là đàn ông thì…Là Thẩm Thành Tuấn sao?
 
Chẳng qua, tuy rằng mặt mũi của Thẩm Thành Tuấn không đến mức đẹp trai mê người, nhưng cũng trông vô cùng đoan chính sạch sẽ, hẳn sẽ không đến nỗi phải gọi là “Không giống người tốt.”
 
Cho đến khi ngồi lên tàu rồi, Thẩm Kiều vẫn không hề ngẩng đầu lên.
 
Nghĩ ngợi một chốc, cô đã nhanh chóng gửi một tin lên vòng bạn bè.
 
【Gần đây có ai đến tìm mình sao? Thật ngại quá, có thể nói chuyện riêng một chút được không.】
 
Ngay sau đó, đã có hàng loạt câu trả lời ở bên dưới.
 
Phần lớn các bạn học đều trêu chọc cô, có người còn hỏi cô rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng không một ai đứng ra nhận cả.
 
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, cô hờ hững quay đầu sang, dựa đầu lên trên vai Kỳ Ngôn Chu, rồi nhẹ nhàng cất giọng nói: “Anh hỏi cô ấy một chút xem người đó trông như thế nào được không? Với lại dáng vẻ cụ thể của người đó là gì nữa, nếu không phải người quen thì sao có thể biết tên của em được chứ?”
 
Kỳ Ngôn Chu “ừ” một tiếng, rồi gõ chữ trả lời tin nhắn của Lư Sam Sam:【Cô ấy nói không biết. Người đó trông như thế nào vậy?】
 
Lư Sam Sam trả lời lại rất nhanh:【Bà Trọng nói là trông rất lôi thôi, dáng người không cao lắm, tầm ba mươi tuổi thì phải. Có vẻ như tinh thần cũng không được bình thường nữa. Nhưng tôi vẫn chưa thấy được mặt mũi của người đó.】
 
Ba mươi tuổi sao?

Sao cô lại có thể quen một người đàn ông ba mươi tuổi được?
 
Nghe lời mô tả này chỉ khiến người ta càng thêm bối rối hơn thôi.

Trong lòng Thẩm Kiều khẽ thịch một tiếng, cô bỗng chốc cảm thấy có dự cảm không lành.
 
Cô siết chặt tay lại, chần chừ mấy giây rồi mới nói: “Nghe đáng sợ thật sự ấy, Kỳ Ngôn Chu, hay là, kỳ nghỉ này chúng ta đừng quay về nữa có được không?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Sao thế?”
 
Thẩm Kiều khẽ lắc đầu, nói năng không rõ ràng: “Em cũng không biết nữa…”
Loại việc nhỏ này, Kỳ Ngôn Chu rất ngoan ngoãn nghe theo, anh cũng không hỏi nhiều.
 
Chỉ suy xét mấy giây, rồi đưa ra một lời đề nghị.
 
“Bây giờ đã xuất phát rồi nên cũng không thể đi xuống được nữa. Hôm nay chúng ta về ở tạm một ngày đã, qua đêm trong khách sạn rồi ngày mai sẽ xuất phát sau, chúng ta sẽ đi du lịch xung quanh, được chứ?”
 
Thẩm Kiều gật đầu: “Được.”
 
Chưa bao giờ ông trời không phụ lòng mong mỏi của con người cả. Hai người đều đã quên rằng hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh. Tất cả các khách sạn, nhà trọ xung quanh ga tàu đều đã chật kín phòng. Cho dù có đi tìm ở phạm vi xa hơn thì cũng đều hết sạch phòng giống vậy.
 
Mà vào giờ phút này, trời đã tối.
 
Thẩm Kiều có chút mệt, trên mặt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi.

 
Cô không muốn Kỳ Ngôn Chu tiếp tục lăn lộn với mình nữa, thế là cô nhẹ giọng nói: “Hay là, chúng ta về nhà đi.”
 
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu khẽ nâng mí mắt lên, anh nói: “Em mệt sao?”
 
“...Ừ. Đột nhiên em cảm thấy mình hơi chuyện bé xé ra to rồi.”
 
Thậm chí cô còn không hề biết người đàn ông kia là ai.
 
Nên lời phán đoán là vô căn cứ.
 
Kỳ Ngôn Chu nhẹ nhàng sờ má cô, anh dịu dàng nói: “Được. Anh biết rồi.”
 
Hai người từ bỏ ý định ở lại khách sạn, nhanh chóng gọi xe quay trở về đường Chẩn Đồng.
 
Trong màn đêm, con hẻm nhỏ vẫn như mọi khi, thoạt nhìn trông có chút tối tăm và dơ bẩn. Chỉ là, sau khi sống ở đây được một khoảng thời gian dài, khi quay trở về, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
 
Thẩm Kiều nhìn xung quanh một chút, cảm thấy không có ánh mắt xa lạ nào đang quan sát mình cả, lúc này cô mới khẽ cắn môi, rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Trở lại trong nhà.
 
Kỳ Ngôn Chu đẩy cửa phòng ra, ý bảo cô đi vào trước.
 
Dừng một chút, anh lại hỏi: “Em có muốn ăn cái gì không?”
 
“Em không đói bụng, em đi ngủ trước đây.”
 
“Ừm.”
 
Thẩm Kiều rửa mặt qua loa một chút, cô đi lên phòng, sau đó ngã mình thật mạnh lên trên giường, thoải mái đến mức thở ra một hơi thật dài.
 
Cả ngày hôm nay đều đi bôn ba ở bên ngoài. Lúc này, khi rạng sáng, mí mắt cũng không khỏi đánh nhau một trận.
 
Thẩm Kiều tắt đèn, cô im lặng nghe động tĩnh ở bên ngoài cửa.
 
Hẳn là Kỳ Ngôn Chu đang tắm, dưới lầu có truyền đến tiếng nước “ào ào”.
 
Cô cũng không đợi thêm nữa, lập tức nhắm nghiền mắt lại.
 

 
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là vài chục phút, cũng có lẽ là trời đã hửng sáng, Thẩm Kiều bị một tiếng chuông chói tai đánh thức.
 
Giai điệu “vũ khúc hoa viên” quen thuộc khẽ vang lên, nhưng hiệu ứng âm thanh vô cùng buồn bã và bất tận, nghe chẳng khác gì một cuộn băng cũ cả.
 
Nghe bản nhạc này vào đêm khuya tạo cảm giác vô cùng đáng sợ.
 
Thẩm Kiều mơ màng mở mắt ra, cô bỗng chốc tỉnh táo trở lại.
 
Đây là nhạc chuông từ cái điện thoại đó!
 
Cô nhanh chóng ngồi dậy, thậm chí còn không thèm xỏ dép lê vô mà đã nhanh chóng chạy sang phòng bên cạnh.
 
Sau khi lấy lại chiếc điện thoại đó, chính Thẩm Kiều cũng đã tự thử vài lần, nhưng lần nào mở lên thì cũng là màn hình trắng, cho dù có làm gì thì nó cũng không có bất cứ một phản ứng nào cả. Thế là cô đã từ bỏ việc vật lộn với nó, dứt khoát ném chiếc điện thoại vào trong một cái hộp và để nó chung với một số vật dụng nhỏ nhặt không còn dùng tới nữa.
 
Lục lọi đồ bên trong cái hộp.
 
Thẩm Kiều tìm được điện thoại.
 
Thứ âm thanh đó trở nên rõ ràng hơn, tạp âm cũng càng thêm rõ ràng.
 
Nó giống hệt với trước kia, vẫn là màn hình trắng, nhưng ánh sáng trên màn hình lại nhấp nháy, thân máy còn không ngừng rung lắc dữ dội, hiển nhiên là cuộc gọi đến vẫn chưa dừng lại.
 
Sắc mặt Thẩm Kiều trở nên nghiêm trọng, cô loay hoay hồi lâu nhưng cũng không biết làm thế nào để bắt cuộc gọi đó cả.

 
Lúc này, Kỳ Ngôn Chu ở cách vách cũng nghe thấy tiếng nhạc, hẳn là anh đã bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.
 
Anh đứng gõ cửa ở bên ngoài.
 
“Kiều Kiều?”
 
Thẩm Kiều hô to: “Đợi em chút!”
 
Động tác trên tay cô vẫn như cũ, vẫn đang cố gắng mày mò.
 
Cô bấm vào toàn bộ vị trí trên màn hình điện thoại, rồi lại bấm tắt mở các phím có trên thân máy, từ âm lượng, cho đến nút tắt mở cô đều ấn qua một lần.
 
Nhưng vẫn không được.
 
Cô không khỏi nổi nóng, cuối cùng, cô dứt khoát đập thật mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, giống như đang trút giận vậy.
 
“Tít.”
 
Một âm thanh rất nhỏ khẽ vang lên.
 
Thể hiện rằng cuộc trò chuyện đã bắt đầu.
 
Thậm chí Thẩm Kiều còn không rảnh mà ngạc nhiên, cô lập tức cầm điện thoại lên nói: “Thời gian với địa điểm là gì? Cô mau nói đi!”
 
Giờ phút này, cô không quan tâm rằng mười năm sau mình sẽ xảy ra chuyện gì.
 
Cô chỉ muốn biết, Kỳ Ngôn Chu sẽ thế nào thôi.
 
Cô muốn thay đổi vận mệnh của anh.
 
Cô không thể sống thiếu Kỳ Ngôn Chu được.
 
Trong loa không có ai nói cả, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề, nhưng cũng không được liền mạch, mà là ngắt quãng, từng chút từng chút một, nghe giống hệt như hiệu ứng âm thanh trong phim kinh dị vậy.
 
Trong lòng Thẩm Kiều nôn nóng, cô đã liên tục thúc giục tận mấy lần.
 
Cuối cùng, đầu dây bên kia mới bắt đầu nói chuyện.
 
Nhưng vẫn là âm thanh đứt quãng, nghe không rõ ràng đó.
 
Cô nói: “Hai con dao…có, hai con…dao…”
 
“Cẩn thận…”
 
“Dao…”
 
Sắc mặt Thẩm Kiều trắng bệch: “Cái gì mà hai con dao? Cô nói rõ một chút xem nào!”
 
“...”
 
“Cụp.”
 
Điện thoại di động trực tiếp đi đời.
 
Lúc này, ngay cả ánh sáng trắng trên màn hình cũng không còn nữa, mà hoàn toàn là một khối gạch vô tri.
 
Thẩm Kiều suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, cô siết chặt điện thoại trong tay, khẽ cắn môi thật mạnh, không khỏi có chút mịt mờ ngẩn ngơ.
 
Ngoài cửa, Kỳ Ngôn Chu lại gõ cửa lần nữa.
 
“Kiều Kiều?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận