Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 28
 
Lư Sam Sam càng cường điệu như vậy thì càng khiến cho Thẩm Kiều tò mò.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suy nghĩ một chút, cô cố gắng xóa bỏ sự mất tự nhiên này, nở ra một nụ cười.
 
“Tôi biết rồi… Ừm, cô muốn uống nước giải khát không?”
 
Lư Sam Sam không thể hiểu nổi, nhíu mày lại, nghi ngờ nhìn cô: “Cô có ý gì? Muốn làm gì?”
 
Thẩm Kiều: “Tôi nghĩ ngày hôm nay cô đến đây tìm tôi là vì muốn nói cho tôi biết chuyện về Kỳ Ngôn Chu đúng không? Nói hai ba câu cũng không thể rõ ràng được, nếu không chúng ta đi mua ít nước giải khát, vừa uống vừa nói chuyện? Tôi mời cô.”
 
“…”
 
Lư Sam Sam nghẹn lời không nói được câu nào: “Cô thật sự rất kỳ lạ.”
 
Kết luận này của cô ta khiến cho Thẩm Kiều cảm thấy hơi xấu hổ.
 
Tuy nhiên, để sau này có thể thay đổi được số phận của Kỳ Ngôn Chu, dù cho chỉ là một số chuyện nhỏ không đáng kể, muốn giúp đỡ anh, bản thân cô cũng phải hiểu biết rõ ràng mới có thể chuẩn bị chu toàn được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bị nói rằng kỳ lạ, hình như cũng không có gì quá đáng.
 
Hai người đổi một nơi khác để trò chuyện.
 
Lư Sam Sam quen đường, dẫn Thẩm Kiều đi vòng vèo, đến một tiệm tạp hóa nhỏ.
 
Tiệm được mở ở trong một con hẻm nhỏ quanh co uốn lượn, ngoài cửa có một cái ghế dài ngồi hóng mát, có một người già đang ngồi ở nơi đó, phe phẩy cái quạt hương bồ, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu da cam.
 
Ở đây không có kem sô cô la, Thẩm Kiều mua hai chai nước giải khát vị sô cô la đưa cho Lư Sam Sam, còn không có chứa sô cô la dành cho cô. Xong rồi ngồi vào một chỗ trống ở bên trên ghế dài.
 
Lư Sam Sam nhận lấy, cúi đầu bất đắc dĩ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
 
“Không cần khách khí.”
 
“Tôi cũng không thật lòng muốn cảm ơn.”
 
“…”
 
Thẩm Kiều không biết nói gì nữa, chỉ có thể mỉm cười.
 
Lư Sam Sam: “Tôi biết cô muốn nghe chuyện trước kia của anh Ngôn Chu, cho nên mới mời tôi.”
 
“Ừ, đúng là như thế.”
 
Thẩm Kiều sảng khoái thừa nhận.
 
Lư Sam Sam rất dễ dàng tức giận, nghe thấy cô trả lời không hề giấu diếm chút nào lại cảm thấy không hài lòng đứng lên, nhịn không được lẩm bẩm: “Cô đừng có tự tin như vậy, toàn bộ lời tôi vừa nói đều là sự thật. Bây giờ anh ấy đối xử tốt với cô cũng không có nghĩa là thật sự thích cô. Cả đời này anh Ngôn Chu sẽ chỉ thích một người. Vĩnh viễn! Chỉ có người kia.”
 
Thẩm Kiều trợn tròn mắt nhìn, hỏi: “Vì sao cô lại khẳng định như vậy.”
 
“Bởi vì cô gái kia đã từng cứu anh Ngôn Chu. Nếu như không có cô ấy, anh Ngôn Chu đã chết từ lâu rồi.”
 
“…”
 
Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Kiều hơi đổi.
 
Có phải điểm mấu chốt nằm ở chỗ này hay không?
 
Dừng một chút, cô tiếp tục hỏi dò: “Bây giờ còn có người nào sẽ vì báo ân mà lấy thân báo đáp chứ. Cổ hủ như vậy. Hơn nữa chuyện trước kia mà cô đã nói cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.”
 

“Mười năm.” Lư Sam Sam chắc như đinh đóng cột. 
 
“Mười năm rồi, anh Ngôn Chu đều không quên cô ấy.”
 
Thẩm Kiều giật mình ngẩn người.
 
Trong lúc đó, cô nhớ đến “Thẩm Kiều” kia đã từng nhắc đến một mốc thời gian, cũng là mười năm trước.
 
Bây giờ lại là mười năm trước của Kỳ Ngôn Chu, trùng hợp như vậy sao?
 
Cô không khỏi nắm chặt tay, giọng nói khô khốc: “Xin hỏi, rốt cuộc mười năm trước đã từng xảy ra chuyện gì?”
 
Lư Sam Sam liếc mắt nhìn cô: “Nói cho cô biết cũng không sao, ngược lại những người già ở trong khu này cũng biết. Khi đó anh Ngôn Chu chọc phải một đám côn đồ mười sáu mười bảy tuổi, bọn họ bao vây anh Ngôn Chu ở gần đây, thiếu chút nữa đã đánh anh ấy chết. Sau đó có một cô bé chạy đến cứu anh ấy. Chỉ như vậy.”
 
“Chỉ như vậy.” 
 
“Ừ, cảnh sát nói là như vậy.”
 
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái, thế nhưng đáng tiếc đều không đọc hiểu được cảm xúc ở trong mắt của đối phương.
 
Lặng im một lát.
 
Lư Sam Sam uống hết một ngụm nước giải khát cuối cùng, đứng lên: “Tôi phải đi về.”
 
Thẩm Kiều gật đầu, cũng cầm cặp sách lên đi vòng vèo cùng cô ta.
 
Hai người đứng song song ở trước hai cái cửa sắt.
 
Lỡ thời gian một lúc như thế, nhưng Kỷ Ngôn Chu cũng vẫn chưa quay trở về. Thiếu một người, trong nhà yên tĩnh lạ thường, như là rơi vào trong im lặng.
 
Thẩm Kiều đi loanh quanh ở tầng một, không có việc gì.
 
Trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu, suy nghĩ đến những chuyện cô vừa biết.
 
Kỳ Ngôn Chu của mười năm trước… Thì ra vào lúc bảy tuổi đã gặp phải nguy hiểm, được một cô bé cứu.
 
Kết hợp những tin tức đã biết, chẳng lẽ cô bé đó lại là cô?
 
Nếu như thật sự là cô, như vậy thì hình như những chuyện kỳ lạ rời rạc lại được giải thích một cách dễ dàng. Vì sao Kỳ Ngôn Chu sẽ cố gắng hết sức trợ giúp cô, trong cuộc nói chuyện trong điện thoại, Kỳ Ngôn Chu chính là người yêu cô nhất trong cả thế giới, cuối cùng còn vì cô mà chết.
 
Đều là bởi vì ơn cứu mạng.
 
Bỗng nhiên trong lúc đó, Thẩm Kiều bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, lúc này trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
 
Nhưng cô nhanh chóng bác bỏ khả năng này.
 
Mười năm trước Thẩm Kiều cũng bảy tuổi, nếu như truy hỏi Kỳ Ngôn Chu lại không nhận được câu trả lời giống như vậy. Bảy tuổi, đã sớm là năm mà những đứa trẻ bắt đầu ghi nhớ sự việc, nếu như xảy ra một chuyện kinh thiên động địa như thế, cô không có khả năng hoàn toàn không có ấn tượng gì được.
 
Trên thực tế, cô đã bắt đầu học khiêu vũ từ rất sớm, ký ức về ba lê có thể ngược dòng đến năm năm tuổi, không có lý nào lại không nhớ rõ.
 
Quả thật không có khả năng.
 
Cô bé kia không thể nào là cô được.
 
Thẩm Kiều cắn răng, trong lúc không phòng bị đột nhiên rơi vào một loại trạng thái lạc lối.
 
Cho nên thật sự là Kỳ Ngôn Chu cảm thấy cô đáng thương mới quyết định thu nhận cô hay sao?
 
Rõ ràng ban đầu đối xử với cô không kiên nhẫn, lạnh nhạt như thế.
 
Quả nhiên cô vẫn bị kết luận chắc chắn như đinh đóng cột của Lư Sam Sam ảnh hưởng.
 

Loại cảm giác mất mác này vẫn còn duy trì liên tục đến khi Kỳ Ngôn Chu quay trở về nhà.
 

 
Bóng đêm mông lung.
 
Vừa mới bật đèn.
 
Kỳ Ngôn Chu đẩy cửa phòng ra, bật đèn của tầng một, sau khi nhìn thấy Thẩm Kiều ở trên ghế sa lon, hiếm khi sửng sốt: “Sao lại không bật đèn?”
 
Thẩm Kiều phục hồi tinh thần lại, chợt ngẩng đầu nhẹ nhàng kêu a một tiếng.
 
“Quên mất…”
 
Kỳ Ngôn Chu hiểu rõ, thay đổi dép trong nhà, đi đến gần cô: “Ngày hôm nay thi không tốt?”
 
Thẩm Kiều: “Không có, vẫn còn khá tốt.”
 
“Ừm. Ăn cơm tối chưa?”
 
“Còn chưa ăn.”
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, đi vào phòng bếp rửa tay, sau đó mở tủ lạnh, chọn vài loại rau xanh và hoa quả, chuẩn bị trộn salad cho cô.
 
Thẩm Kiều nhìn bóng lưng gầy thon dài của anh, hơi ngạc nhiên.
 
Não còn chưa kịp suy nghĩ, miệng bỗng nhiên bật thốt ra: “Tôi rất đáng thương sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu dừng động tác lại, nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô: “Cái gì?”
 
Như là không có cách nào khác thu hồi lời nói lại, Thẩm Kiều khoanh tay, tức giận bĩu môi, thẳng thắn trực tiếp hỏi: “Kỳ Ngôn Chu, có phải cậu thấy tôi rất đáng thương?”
 
“Không có.”
 
“Vậy vì sao cậu thu nhận tôi? Còn quan tâm chăm sóc tôi?”
 
“Không có vì sao.”
 
“Phải có một lý do.”
 
Nếu như đã có người ở trong lòng rồi, sao lại có thể tùy tiện để cô gái khác đến nhà mình được chứ.
 
Nghĩ xong, Thẩm Kiều không chịu bỏ qua: “Bất kể là ai đến tìm cậu trợ giúp, cậu đều phải giúp sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Sẽ không.”
 
“Vậy tại sao?”
 
“Sao cậu có nhiều câu hỏi như thế?”
 
Thẩm Kiều bị anh hỏi ngược lại liền sững sờ, giật mình, không ngờ lúc nãy bản thân lại nổi giận.
 
Xưa nay tính tình của cô rất tốt, ôn hòa phóng khoáng, không hấp tấp, suy nghĩ cũng tương đối đơn giản, cực kỳ hiếm khi bối rối như thế.
 
Rõ ràng đó là chuyện căn bản không hề có liên quan gì đến cô.
 
Thẩm Kiều ngại ngùng, nói nhỏ: “Xin lỗi.”
 
“Không sao.”

 
Kỳ Ngôn Chu đặt đồ ăn vào bàn cơm, ý bảo Thẩm Kiều đi qua ăn tối. Lại tiện tay làm một bát mỳ cho mình, ngồi đối diện với cô.
 
Dừng một chút, lên tiếng: “Ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
 
Động tác của Thẩm Kiều dừng lại, mạnh miệng nói: “Không có chuyện gì.”
 
“Thẩm Kiều.”
 
“Thật sự không có chuyện gì… Chẳng qua… Là có nghe một số chuyện.”
 
“Nghe được chuyện gì?”
 
Thẩm Kiều cắn môi, quan sát Kỳ Ngôn Chu vài lần.
 
Dưới ánh đèn, khuôn mặt thiếu niên trong trẻo, ánh mắt sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
 
Cô không có ý định lừa gạt người khác, giống như vô ý nói: “Lúc đi về có gặp Lư Sam Sam, nghe cô ấy nói về chuyện trước kia của cậu.”
 
Chuyện này… Ngược lại Kỳ Ngôn Chu hơi bối rối.
 
Anh cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
 
Thẩm Kiều: “Cô ấy nói khi còn bé cậu thiếu chút nữa bị người khác đánh chết. Sau đó được một cô bé cứu. Trước kia cậu có nói vết sẹo ở trên đầu là do đánh nhau với người khác, chính là lúc đó sao?”
 
“Ừ.”
 
“Cô bé kia… Tôi rất giống cô ấy sao?”
 
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ còn có khả năng này.
 
Có lẽ cô giống với cô bé kia, chính là vật thay thế của người trong lòng Kỳ Ngôn Chu.
 
Hai người có nét tương tự, dẫn đến sự đồng tình của Kỳ Ngôn Chu.
 
Vừa nói xong, Kỳ Ngôn Chu trịnh trọng gác chiếc đũa lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ: “Không, hoàn toàn không giống.”
 
“A…”
 
“Thẩm Kiều, không nên suy nghĩ lung tung.”
 
Thẩm Kiều lúng ta lúng túng: “Đã biết.”
 
Không ai nói nữa.
 
Trong tích tắc, cả phòng rơi vào im lặng.
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu, che giấu cảm xúc ở trong mắt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
 
Đương nhiên Thẩm Kiều không giống cô ấy.
 
Bởi vì Thẩm Kiều chính là cô.
 
Anh hoàn toàn có thể đoán được Lư Sam Sam đã nói chuyện với cô như thế nào, đại khái có lẽ là các loại như mối tình đầu, người trong lòng. Đây là do anh từng bị Lư Sam Sam bám lấy quá phiền, cho nên mới thuận miệng nói đại vài từ. Trên thực tế, có lẽ nên sử dụng từ “Chấp niệm” để hình dung mới là chuẩn xác nhất.
 
Thẩm Kiều đã sớm tan vào trong xương trong máu của anh, trở thành một phần của thân thể anh.
 
Kỳ Ngôn Chu hiểu rất rõ, loại ý nghĩ của chính mình chính là một loại bệnh cố chấp, thế nhưng anh cũng không có cách nào khác.
 
Chỉ cần đối phương là Thẩm Kiều, thì không có cách nào cả.
 
Anh cũng không muốn để cho Thẩm Kiều phát hiện ra sự điên cuồng của mình, cũng không muốn cô suy nghĩ phức tạp bởi vì anh.
 
Quan trọng nhất là, Kỳ Ngôn Chu biết vì sao Thẩm Kiều không nhớ rõ chuyện đã từng xảy ra khi con bé, anh không hy vọng Thẩm Kiều nhớ lại bất kỳ ký ức đau khổ nào cả.
 
Tốt nhất là cô không nên phát hiện ra bất cứ manh mối nào.
 
Chỉ cần có thể bảo vệ được cô, anh có thể làm tất cả.
 
Sau khi trở về từ trường, hai người Thẩm Kiều coi như chính thức bắt đầu nghỉ hè.
 
Mấy ngày nay, cảm xúc của cô không quá thay đổi, vẫn còn hơi buồn bực.

 
Trong quán trà sữa, Chu Tư Cầm ngồi ở góc nhìn cô đi đến từ quầy lễ tân một cách rất tự nhiên, cho rằng bởi vì gặp phải khó khăn cho nên cô mới phải làm như thế.
 
Chu Tư Cầm: “Bảo bối, đừng vội vàng, nơi này không được chúng ta lại đi hỏi nơi khác.”
 
Thẩm Kiều thở dài lắc đầu: “Dưới mười tám tuổi làm thêm ở đây có lẽ sẽ hơi khó khăn.”
 
Cô không lợi hại như Kỳ Ngôn Chu, chỉ tuyển những học sinh đáng tin cậy. Nhưng nếu như không đáng tin cậy không có khả năng tuyển dụng lao động trẻ em dưới mười tám tuổi.
 
Suy nghĩ một chút, Thẩm Kiều bắt đầu cam chịu: “Thực sự không được thì mình đi rửa chén bát.”
 
Những loại nhà hàng nhỏ có lẽ sẽ không quy định nghiêm ngặt, mười sáu tuổi là được.
 
Nghe vậy Chu Tư Cầm quá sợ hãi: “Ngàn vạn lần đừng nha Kiều Kiều, đừng nói đến chuyện cậu có rửa bát được hay không, những nơi như thế thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, ngộ nhỡ còn chưa kiếm được tiền đã khiến bàn tay bị thương rồi đó.”
 
“Vậy làm sao bây giờ? Bỏ qua cô Đới sao? Bỏ cuộc thi sao?”
 
“…”
 
Hai người nhìn nhau.
 
Chu Tư Cầm thử thăm dò nói: “Bằng không mình đi tìm cha mẹ, mượn trước giúp cậu nhé? Khi nào cậu có tiền trả lại cho mình?” 
 
Thẩm Kiều ngẩn người.
 
Bởi vì cảm động nên vành mắt dần dần phiếm hồng.
 
Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Cầm Cầm, cảm ơn cậu, nhưng mình không thể như vậy. Cậu cũng không có khả năng cung cấp cho mình đến tốt nghiệp đại học, đúng không? Tóm lại tự mình phải nghĩ ra được biện pháp.”
 
“Được rồi, được rồi. Vậy tiền thưởng thi đấu trước kia đâu rồi? Còn có bao nhiêu?”
 
“Mấy ngày hôm trước tính toán một chút, tiền thưởng, tiền mừng tuổi, tiền tiêu vặt, hơn nữa các tiền lúc trước… Bọn họ đưa cho mình, có lẽ còn có khoảng chừng hai vạn.”
 
Chút tiền ấy đối với một người học múa từ nhỏ, quả thực như muối bỏ biển. Đừng nói đến các loại học phí, ngay cả những trang bị cần thiết cho việc luyện múa cũng không đủ.
 
Hai người thảo luận nửa ngày cũng vẫn không thể nào tìm được lý do.
 
Mắt thấy sắc trời đã tối, chỉ có thể tạm thời thôi.
 
Thẩm Kiều chia tay với Chu Tư Cầm, một mình quay trở lại nhà.
 
Mở cửa sắt ra.
 
Ánh mắt của cô vừa lóe ra, nhịn không được kêu oa một tiếng.
 
Dưới gốc cây kia, nơi mỗi lần cô ra vào đều phải lấm lét, không ngờ bây giờ lại thực sự có lắp một chiếc xích đu.
 
Thoạt nhìn giống như là cảnh tượng trong thơ.
 
Không thể nghi ngờ.
 
Đầu sỏ tạo nên chỉ có một người.
 
Lúc này, gió đêm hè thổi nhè nhẹ, thổi không thể lay động được chiếc xích đu kia, thế nhưng lại lay động trái tim của Thẩm Kiều.
 
Tiếng bước chân vang lên ở sau lưng của cô.
 
Thẩm Kiều quay đầu lại.
 
Kỳ Ngôn Chu đứng lại ở sau lưng cô, vẻ mặt vẫn thản nhiên im lặng như bình thường, nhìn không ra cảm xúc gì.
 
Anh giải thích nói: “Quà tặng hạng ba trăm.”









 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận