Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 12
 
Kỳ Ngôn Chu biết, cho đến tận lúc này, bản thân không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ Thẩm Kiều.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không hề vùng vẫy, chỉ khẽ liếc cô.
 
"Tùy cậu."
 
Nói xong, anh thả người nhảy xuống, tiếng "ầm" vang lên, tiếp đất vững vàng.
 
Thẩm Kiều cũng nhìn xuống theo.
 
Ngừng lại một lát, cô vẫn không hề di chuyển.
 
Tường bao của trường khá cao, lúc bước lên có thể bám vào cây để lấy đà nhưng phía ngoài tường lại không có thứ gì để giảm xóc, độ khó tăng cao.
 
Hơn thế, leo lên và nhảy xuống là hai khái niệm khác nhau.
 
Đối với người mới tập, khi nhảy xuống, về mặt tâm lý sẽ cảm thấy hẫng, chắc chắn là sẽ sợ hơn chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quan trọng nhất là, Thẩm Kiều sắp phải tham gia thi đấu, lỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như như trẹo tay hay bong gân chân, dù là chỗ nào va đập thì đều sẽ rất phiền toái, gần như không có thời gian để cô bình phục.
 
Cô không dám mạo hiểm nên chỉ có thể đứng trên tường, chần chừ không dám nhảy xuống.
 
Không ngờ đứng lại đó lâu như vậy mà Kỳ Ngôn Chu vẫn không bỏ cô lại đi một mình. Anh vẫn đứng ở đó, ngửa đầu, nhìn cô bằng biểu cảm không đổi.
 
Đôi môi Thẩm Kiều mấy máy, khẽ khàng gọi anh: "Kỳ Ngôn Chu."
 
Nhìn thẳng vào ánh mắt nhau.
 
Kỳ Ngôn Chu hơi sững sờ, bước về phía trước vài bước, đưa tay về phía cô.
 
"Xuống đi."
 
Thẩm Kiều: "Tôi không thể bị thương được."
 
Kỳ Ngôn Chu: "Không đâu."
 
Mặc dù anh đã nói vậy, Thẩm Kiều vẫn hơi không yên lòng, dùng hai tay bám vào mép tường, một chân chần chừ hạ xuống đất lần tìm.
 
Đầu ngón chân vẫn cách mặt đất một khoảng khá dài.
 
Cũng phải hai đến ba mét?
 
Từ trên nhìn xuống dưới, đúng là rất cao và nguy hiểm.
 
Trong chốc lát, một cảm giác hối hận sâu sắc dâng lên trong lòng cô.
 
Tại sao lại ấm đầu lên rồi đuổi theo anh ra ngoài cơ chứ?

 
Hoàn toàn là tự đưa mình vào kiểu tình huống khó xử.
 
Bên dưới, dường như Kỳ Ngôn Chu đã mất kiên nhẫn, anh lạnh giọng thúc giục: "Nhanh lên."
 
Trái tim Thẩm Kiều căng cứng, cô đổi thư thế, xoay người bán trên đầu tường, hai chân rũ xuống.
 
Tiếp theo, nhắm mắt lại, cả cơ thể bám chặt vào tường chầm chậm trượt xuống dưới.
 
Trượt nửa chừng, mới thả lỏng tay.
 
Còn chưa trải qua cảm giác rơi xuống, Thẩm Kiều đã được người ta đỡ từ bên dưới.
 
Cô mở mắt ra.
 
Hai tay Kỳ Ngôn Chu đỡ eo cô một cách nhẹ nhàng thoải mái, anh đặt cô trên mặt đất vững vàng rồi nhanh chóng buông ra, không dừng lại dù chỉ một giây. Một chuỗi hành động không hề có ý tứ xúc phạm, động tác đương đối kiềm chế.
 
Thẩm Kiều híp mắt mỉm cười: "Kỳ Ngôn Chu, cảm ơn cậu."
 
"..."
 
Kỳ Ngôn Chu im lặng không nói gì, xoay người, sải chân bước về phía bước.
 
Chỉ có điều lòng anh mới biết, khoảnh khắc đó, khi bàn tay anh chạm vào Thẩm Kiều, xúc động nổi lên, sóng trào mãnh liệt, không thể kìm nén, suýt nữa đánh bại sự tự chủ của anh.
 
Vòng eo Thẩm Kiều nhỏ nhắn, vừa đủ để ôm.
 
Cơ thể rất nhẹ, như là tờ giấy.
 
Trên người còn có một mùi thơm rất nhẹ nhàng, giống như mùi hương của một loài hoa nào đó, chỉ đến gần mới có thể ngửi thấy, như thể đó là phần thưởng đặc biệt dành cho người tri kỷ.
 
Trong nháy mắt, Kỳ Ngôn Chu sinh ra dục vọng vô tận.
 
Muốn ôm cô thật chặt.
 
Muốn nghiền nát cô trong cơ thể của mình.
 
Muốn cô mãi mãi chỉ thuộc về anh.
 
Kẻ điên nơi đáy lòng anh đang liều mạng gào thét.
 
Với sự tiếp cận chậm rãi của Thẩm Kiều, khóa cửa bắt đầu lỏng ra, như thể sắp không thể nhốt anh lại nữa.
 
Đầu lưỡi Kỳ Ngôn Chu lướt qua hàm răng, cau mày, nắm tay siết chặt.
 
...
 
Thẩm Kiều không nhận thấy được sự khác thường, vừa bước đi theo Kỳ Ngôn Chu vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi cho Chu Tư Cầm.
 
Mặc dù lúc này vẫn đang trong giờ học, nhưng trong tiết thể dục được tự do hoạt động thì có thể sử dụng điện thoại. Tránh camera giám sát của trường là được, nói chung thầy cô sẽ không quản.
 

Các lớp nghệ thuật càng tùy ý hơn.
 
Quả nhiên, rất nhanh, Chu Tư Cầm nhận cuộc gọi: "Kiều Kiều?"
 
Thẩm Kiều liếc nhìn về phía trước và chắc chắn rằng tốc độ của Kỳ Ngôn Chu đã chậm lại, mới nói: "Cầm Cầm, giúp mình xin nghỉ với lớp phó thể dục, nói rằng mình không được khỏe, không chịu được. Các cậu không cần đợi mình."
 
Chu Tư Cầm ngạc nhiên, nôn nóng hỏi: "Sao thế? Cậu không thoải mái chỗ nào? Có muốn mình đến phòng y tế với cậu lúc này không?"
 
"Không, không cần! Mình có làm sao đâu, chỉ là..."
 
Cô hạ giọng: "Bây giờ mình đang ở ngoài trường. Đi với Kỳ Ngôn Chu."
 
"Cái gì! Cậu và Kỳ Ngôn Chu cùng trốn học đi chơi sao?"
 
Câu nói này của cô ấy khiến Thẩm Kiều có chút không biết nên khóc hay cười, nhanh chóng giải thích: "Đi chơi cái gì! Mình tìm cậu ấy có chuyện. Hơn nữa, không hề trốn học, chắc lát nữa sẽ về thôi... Đúng rồi, nếu như tiết sau mình vẫn chưa về kịp thì làm phiền cậu nói với giáo viên giúp mình, nói rằng mình không được khỏe và đã đến phòng y tế. Cảm ơn Cầm Cầm."
 
"Cái gì chứ, được rồi, được rồi, vậy cậu cẩn thận nha!"
 
"Ừ, được. Tối gặp."
 
Thẩm Kiều cúp máy.
 
Ngẩng đầu lần nữa, cô thấy Kỳ Ngôn Chu đã đẩy một chiếc xe đạp từ dưới bóng cây trước mặt ra.
 
Cô mở to mắt, lúng ta lúng túng: "Cậu định đạp xe à?"
 
"Sao thế?"
 
"Ấy, tôi không biết đạp xe."
 
Kỳ Ngôn Chu cau mày, im lặng: "... Ở đây không có chiếc khác để cậu đạp đâu."
 
"Vậy..."
 
"Lên xe."
 
Nói xong, Kỳ Ngôn Chu bước lên xe đạp trước, sau đó quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo Thẩm Kiều nếu muốn đi cùng thì nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
 
Việc đã đến nước này, không có đường quay lại.
 
Thẩm Kiều gật đầu, vội vàng ngồi lên ghế sau, duỗi tay, nắm chặt lấy vạt áo Kỳ Ngôn Chu.
 
"Ngồi xong rồi."
 
Đôi chân dài của Kỳ Ngôn Chu nhẹ nhàng chống trên mặt đất, một bàn chân dẫm trên bàn đạp, dùng sức.
 
Bánh xe đạp lao nhanh về phía trước.
 

Không biết tại sao, là vì cái nắng và gió cuối xuân đầu hè, hay vì đây là lần đầu tiên lén trèo tường trốn học, còn ngồi sau xe nam sinh, đúng là thú vị, Thẩm Kiều không thể nhịn cười.
 
Tiếng cười truyền vào tai Kỳ Ngôn Chu, khiến vành tai người ta nóng lên.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Cười gì?"
 
Thẩm Kiều lắc đầu: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chuyện hôm nay rất thú vị."
 
Suốt mười bảy năm qua, cô luôn tuân thủ quy tắc, là con ngoan trò giỏi trong mắt cha mẹ và thầy cô, cô hầu như không mắc phải sai lầm nào.
 
Ai ai cũng khen cô, tất cả đều thích và đặt nhiều kỳ vọng vào cô.
 
Chắc là… trên toàn thế giới, chỉ có Kỳ Ngôn Chu - người đứng đầu khối mới dẫn cô trèo tường trốn học.
 
Tuy nhiên, Thẩm Kiều vẫn chưa quên ý định ban đầu khi đi theo anh ra ngoài.
 
Cô hắng giọng, do dự vài giây, rồi quyết định tìm một đề tài ngẫu nhiên, rồi thăm dò một cách tuần tự.
 
"Kỳ Ngôn Chu, cậu có thể nói cho tôi biết, cậu định đi đâu, được không?"
 
Kỳ Ngôn Chu không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng theo gió truyền ra phía sau: "Đi làm."
 
Thẩm Kiều há miệng, "A" một tiếng, ngập ngừng: "Đi làm? Hức, xin lỗi, hơi mạo muội, chúng ta học cùng khối, chắc bằng tuổi nhau nhỉ? Tức là chưa đủ mười tám tuổi, chẳng lẽ không được coi là lao động trẻ em sao?"
 
Kỳ Ngôn Chu chế nhạo: "Không ai bắt thì không tính."
 
"Cậu đang thiếu tiền à?"
 
"Cậu nghĩ sao?"
 
"Ồ, ồ, thế sao."
 
Câu hỏi này có lẽ quá nhạy cảm, Thẩm Kiều không trả lời được nên chỉ có thể một lần nữa đổi chủ đề: "Đúng rồi, lần trước gặp cậu ở bệnh viện, cậu đến đó làm gì? Đến thăm ai sao?"
 
Kỳ Ngôn Chu: "Không phải việc của cậu."
 
"..."
 
Lại là câu này.
 
Lần nào cũng vậy.
 
Thẩm Kiều tức giận, tay cô giật mạnh vạt áo anh để trút bỏ sự bất mãn trong lòng.
 
Chỉ có điều, ở góc độ cô không nhìn thấy, Kỳ Ngôn Chu cong môi, không cầm lòng được, mỉm cười.
 
"Hôm nay tìm tôi có việc gì, cậu cứ việc hỏi."
 
Anh trực tiếp như vậy, Thẩm Kiều hơi xấu hổ.
 
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn cố gắng cãi lại: "Vậy cậu đừng trả lại bằng câu "Không phải việc của cậu" nha?"
 
"Cậu nói trước đi."
 
Thẩm Kiều: "Tôi muốn hỏi cậu, mười năm trước, có phải chúng ta đã biết nhau không?"
 
Mười năm trước, hai người đều là hai đứa nhóc 7 tuổi, đó là thời điểm mà "Thần Kiều" nói.
 
Trong điện thoại, "Thẩm Kiều" có thể tự tin nói chuyện như vậy, chắc hẳn hai người đã biết nhau từ trước. Nếu không, nếu không phải vì cuộc điện thoại này, Thẩm Kiều đã không tiếp cận Kỳ Ngôn Chu và trở nên tò mò về anh.

 
Dù là bạn học lớp bên cạnh nhưng… cho tới nay bọn họ vẫn luôn như hai đường thẳng song song, khó có điểm giao nhau, tại sao Kỳ Ngôn Chu luôn giúp đỡ cô?
 
Điều này là hoàn toàn phi logic.
 
Thẩm Kiều suy nghĩ hai ngày, cảm thấy chỉ có một khả năng, đó là, hai người có liên hệ gì trong suốt thời thơ ấu mà cô đã quên từ lâu.
 
Cũng là bởi vì Diệp Hân nói cảm thấy Kỳ Ngôn Chu quen quen, vì thế cô càng có thể chứng thực suy đoán này.
 
Vừa nói xong, chiếc xe đạp không còn ổn định nữa, phanh gấp lại, khiến cơ thể Thẩm Kiều lao mạnh về phía trước.
 
Cô kinh ngạc hét lên, trán đập vào lưng Kỳ Ngôn Chu.
 
Kỳ Ngôn Chu nhanh chóng nghiêng người nhìn cô một cái: "Sao lại hỏi như vậy?"
 
Giọng điệu hơi nặng nề, bên trong còn có những cảm xúc người khác không thể hiểu được.
 
Thẩm Kiều xoa trán, bĩu môi nói: "Thì hỏi thôi. Câu hỏi này thì có gì mà không trả lời được? Thành phố Lộc Xuyên chỉ lớn như vậy, cho dù chúng ta học cùng trường mẫu giáo, cũng có khả năng mà?"
 
Có điều cô không có một chút ấn tượng nào cả.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Không hề, không phải."
 
"..."
 
"Tôi không học mẫu giáo."
 
Trên thực tế, trước năm mười tuổi, Kỳ Ngôn Chu còn không biết trường học là cái gì, cứ sống như cô hồn dã quỷ.
 
Trong thành phố này, có những con người như vậy, suốt ngày sống trong bóng tối và bị cuộc sống dồn ép vùi dập.
 
Kỳ Ngôn Chu là loại người này.
 
Từ nhỏ anh lớn lên ở nhà bà ngoại. Năm tuổi, bà ngoại anh qua đời, anh lại một thân một mình. Chỉ có một căn nhà cũ tồi tàn, không tiền, không ăn uống, không ai đoái hoài đến anh.
 
Vì người giám hộ hợp pháp vẫn còn sống nên anh không thể đến cô nhi viện hoặc được nhận làm con nuôi, mọi việc sinh tồn phải để một đứa trẻ năm tuổi tự mình giải quyết.
 
Kỳ Ngôn Chu có được những kỹ năng như bây giờ là nhờ sự rèn luyện của thời thơ ấu.
 
Muốn sống sót thì phải mạnh mẽ.
 
Nếu không, sẽ bị người ta đánh chết.
 
Anh không thể nói những câu này với Thẩm Kiều.
 
Thẩm Kiều là một công chúa nhỏ được nuông chiều, đáng lẽ cô nên luôn tươi sáng và ấm áp, luôn vô tư.
 
Kỳ Ngôn Chu không muốn làm bẩn lỗ tai cô.
 
"Còn câu hỏi nào khác không?"
 
Thẩm Kiều: "Cậu thật sự chưa từng gặp sao?"
 
Kỳ Ngôn Chu: "Bảy tuổi đã biết ghi nhớ rồi, bản thân còn không nhớ thì sao lại hỏi tôi? Chẳng lẽ trẻ vậy đã mắc chứng hay quên sao?"
 
"..."
 
Đôi môi Thẩm Kiều mím lại, hung tợn kéo vạt áo anh lại: "Dừng xe!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận