Ylang cũng không biết có phải đầu mình đã bị đá đập không.
Dùng mạng của mình đổi một nguyện vọng, vậy mà nàng lại không chọn vàng bạc châu báu, không chọn quyền lực tước vị, mà lại đi chọn… khoai tây nghiền ư?!
Trời ạ, đầu óc của nàng nhất định đã bị khoai tây nghiền lấp đầy.
Sau một hồi yên lặng kinh khủng, vẻ mặt của ác ma tuyệt mỹ dưới áo choàng nọ trở nên quỷ dị, môi xuất hiện một độ cong: “Thành giao.”
Bóng dáng của hắn dần hòa tan như mực nước, chắc là muốn thay nàng đi lấy khoai tây nghiền.
Ylang gan to gọi hắn: “Xin đợi một lát.”
Màu đen trong không khí bắt đầu di chuyển.
Nàng hít sâu một hơi: “Anh là Thần, nhất định sẽ không lật lọng đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy, ước định của chúng ta đã có hiệu lực rồi đúng không?” Trong đầu nàng xuất hiện một điểm quan trọng.
Ác ma nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Khoai tây nghiền chẳng qua chỉ là đồ ăn hằng ngày mà thôi.” Nàng cố gắng ra vẻ bình tĩnh, “Tôi đã sớm ăn quen, nguyện vọng của tôi đương nhiên không phải nó.”
Sương mù màu đen tan đi một nửa lại ngưng thành thật thể, hắn đứng giữa phòng, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo ý “không biết sống chết”.
Nếu như nàng dám đổi ý, trêu đùa một vị Thần, hắn nhất định sẽ khiến nàng hối hận khi xuất hiện trên đời này.
Ylang ngẩng đầu lên: “Ngày hôm qua, anh cướp đi khoai tây nghiền của tôi, ăn hết sạch nó trước mặt tôi.
Tôi tức ngực, khó mà tiêu.
Vì vậy, nguyện vọng lớn nhất của tôi là ở trạng thái cục bông ăn hết một phần khoai tây nghiền.
Điều này cũng không vi phạm ước định của chúng ta!”
Trong yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập của Ylang càng ngày càng vang.
“Cục bông…” Ác ma hoàn mỹ như người giả nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm, “Vọng tưởng đánh cắp lực lượng của ta lần nữa sao?”
Ylang nhún vai: “Nhỡ gặp lại chuyện như vậy, vậy là có thể thực hiện ước định giữa hai ta.
Hoặc, anh cũng có thể chọn trái với điều ước, trực tiếp giết chết tôi.
Nhưng nếu làm như vậy, anh chính là một vị Thần lật lọng.”
Nàng hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.
Ác ma… cũng có tinh thần khế ước nhỉ? Ôi, chỉ mong có.
Ylang cảm thấy thời gian trôi qua còn chậm hơn ốc sên bò.
Cảm giác như đã qua nửa giờ hoặc một giờ.
Bên tai chỉ có tiếng máu mình chảy nhanh.
Bỗng nhiên, như một viên đá rơi vào giữa hồ, tiếng gầm của Nicole truyền từ dưới lầu lên, đánh vỡ yên tĩnh: “Ylang Lynn! Đến trường có phải chuyện của mình con không đấy! Còn cần người khác gọi dậy thì không cần đi nữa!”
Ylang suýt sợ tới mức ngã xuống giường công chúa.
Nàng bối rối nhảy lên, chân trần đứng trên sàn gỗ cũ.
Vương quốc Tanlis có câu tục ngữ: Nếu bạn không biết thứ gì là sát khí, mời bạn nhớ lại lúc mẹ gọi cả họ lẫn tên bạn.
Ylang vô cùng đồng ý.
… Đợi chút, ác ma đâu?
Trong không khí còn chút lạnh lẽo mà chỉ mình hắn có, chứng minh mọi chuyện vừa rồi không phải ảo giác của Ylang.
Vậy là ác ma đồng ý tuân thủ ước định, buông tha nàng?
Thật là cảm ơn trời đất!
Nàng vỗ vỗ bộ ngực, lấy ra một chiếc váy màu đay khác từ cái rương da cá sấu Sauron của mình, bên ngoài khoác lên áo ren quất hồng.
Hồi trước nàng ngại cái áo khoác này quá sáng, nhưng sau khi lấy về mạng nhỏ, nàng hận không thể biến mình thành công chúa nhỏ ăn mặc sáng nhất vương quốc Tanlis.
Mặc xong đồ, trái tim của nàng bỗng trầm xuống.
Tuy chuyện của ác ma tạm thời giải quyết xong, nhưng còn có một hung thủ giết người đang đợi nàng.
Đây không phải chuyện nàng có thể giải quyết.
Cho dù đoán được là Sally Campbell bởi vì ghen ghét mà mua hung, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, bình dân nếu dám nói miệng không bằng chứng với một quý tộc, đó là tự tìm đường chết.
“Phải vững vàng, khi không thể tấn công địch nhân, phẫn nộ là điều vô ích nhất.” Ylang nghĩ thầm, “Không nên biểu hiện lạ gì, lừa đối phương thả lỏng cảnh giác, chờ đợi cơ hội một kích tất trúng.”
Lúc đội hiến binh điều tra nguyên nhân chết của ba người kia, không chừng sẽ tra được manh mối mua hung, đủ để làm kẻ phía sau màn sứt đầu mẻ trán một hồi.
Trong thời gian ngắn chắc có lẽ không làm gì.
Ylang vừa tự hỏi vấn đề an toàn của mình, vừa đi xuống tầng.
Hít hà… đầu gối nàng vừa rách vừa sưng, xuống tầng vô cùng đau.
Nicole đã thay nàng chuẩn bị bữa sáng và đóng gói cơm trưa xong, đặt trên bàn gỗ cũ.
Lúc Ylang gặm bánh mì khô dùng nước nóng, Nicole lắc eo như một con gà mái chọi, đi đi lại lại sau lưng nàng.
“Nghe này, từ hôm nay trở đi, trước năm giờ con phải rời khỏi học viện, cùng về với đám người hầu tan làm ở khu đông.
Dù có bị đuổi học cũng phải làm như vậy.
Nghe chưa?”
“Ưm ưm…” Hai má Ylang phình phình như chuột đồng, gật đầu cho có lệ.
Bánh mì khô không có vị, vô cùng thô ráp, vị như nhai gỗ vụn, rất dễ bị nghẹn.
“Không được!” Lão Lynn đẩy xe lăn gỗ ghế đi ra từ phòng ngủ, “Không được tự tiện về sớm! Ylang, cha không cho phép con phá kỷ luật, nhất định không được làm như vậy.”
Lão Lynn sợ vợ, nhưng trong một số vấn đề về nguyên tắc, ông bướng bỉnh khiến người ta kinh hãi.
Nicole nổ ngay tại chỗ: “Có ông tuân thủ kỷ luật! Kết quả thì sao? Người khác liên tục thăng chức, mình ông mất chân về nhà gặm bánh mì khô! Đồ ngoan cố, hại chính ông còn chưa đủ, giờ còn muốn hại cả Ylang nữa à?”
“Sao tôi có thể hại Ylang?” Lão Lynn liên tiếp lui bước, “Tôi chỉ… Tóm lại là dù thế nào, không được về sớm.”
“Đường ban đêm nguy hiểm như vậy, ông đưa ra cách xem nào!” Nicole gào thét.
“Như này là được,” Lão Lynn cầm thành xe lăn, “Nếu đạo sư cho tan muộn, Ylang chờ ở ngay cửa học viện, không nên đi một mình.
Sau khi mẹ làm việc xong sẽ đẩy cha đi đón con về.”
“Vậy lại phí biết bao ngọn đuốc…” Nicole lầu bầu.
“Đừng lo lắng,” Lão Lynn cười thần bí, “Không cần lo vấn đề tiền, mọi chuyện sẽ nhanh ổn thôi.
Đến lúc đó thậm chí có thể mua một ít thịt dê về nấu súp.”
Những lời này dạo đây lão Lynn đã nói nhiều lần.
Mặc dù Ylang hơi lo lắng, nàng vẫn tin nguyên tắc và nhân phẩm của cha mình.
Nàng rõ rằng ông sẽ không không làm được một việc.
“Vậy con sẽ đợi súp thịt dê của cha!” Ylang nuốt xong bánh mì khô, đeo túi trên lưng, cầm hộp cơm trưa, chào tạm biệt lão Lynn và Nicole.
“Hẹn gặp lại vào buổi chiều!”
…
Trên mặt đường tắt vẫn còn vết máu.
Đội hiến binh mang thi thể đi, cọ thoáng mặt đường đá, để máu chảy về phía khe hở gạch và trong rêu, chuyện còn lại thì giao cho ngày mưa.
Mấy bình dân đến khu đông làm người hầu che mũi, nhanh chóng chạy qua chỗ xảy ra vụ án.
Chó do quý tộc nuôi rất thính, ở chỗ này lâu, nếu trên người dính mùi máu, khó rõ liệu có bị chúng cắn một cái không.
Bị cắn cũng chỉ có thể nhận không may, bởi vì chó của quý tộc tôn quý hơn bình dân nhiều.
Giai cấp đã sớm chắc, bình dân hầu như không có cách nào để bay lên.
Lão Lynn lại dùng hai chân mình đổi cho con gái Ylang một cơ hội: chỉ cần nàng có thể tốt nghiệp với thành tích ưu tú, nàng sẽ có khả năng lớn ở lại học viện nhậm chức.
Học viện Evie là trường học đứng đầu đế quốc, chỉ cần được học viện nhận làm đạo sư, người đó sẽ được một tước vị thấp hơn tử tước, có lẽ tương đương với kỵ sĩ.
Tuy bị các quý tộc đùa giỡn gọi là “tước vị sách ngốc”, “tước vị đeo kính dưới đáy bình”, nhưng chỉ cần có tước vị thì không còn là bình dân mặc người coi như thịt cá, không cần nộp bất kỳ loại thuế nào.
Đây là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh, sao Ylang có thể bỏ việc học của mình được?
Nàng bước nhanh ra chỗ xảy ra việc đêm qua, nắm chặt tay, nghĩ thầm: “Nicole, lão Lynn, hãy đợi vài năm nữa, con nhất định sẽ trở thành đạo sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử, để hai người bữa nào cũng được ăn thịt!”
Đương nhiên nếu có thể học được ma pháp thì tốt hơn.
Đại ma pháp sư là sự tồn tại trên quý tộc.
Chỉ là số lượng của họ quá ít, thưa như tóc trên đỉnh đầu đạo sư dạy nguyên tố ma pháp vậy.
Vừa nghĩ tới những phương trình nguyên tố ma pháp làm người đau đầu nọ, Ylang không nhịn được sa sút tinh thần.
Quá khó khăn.
Sao trên thế giới lại có thể ngành học khủng bố như vậy? Cho dù là cái đơn giản nhất, được gọi là phương trình nhập môn “dễ dàng chứng minh” cũng tràn ngập một tấm da dê có kích cỡ một thước bình phương.
Nếu muốn lĩnh ngộ được sự tinh túy của ma pháp, thi triển ra nguyên tố ma pháp thì phải học hết tất cả các phương trình, còn phải thông hiểu đạo lí.
Thật là quá phản nhân loại!
Đám đại ma pháp sư trong truyền thuyết ấy, ai cũng đeo một cặp kính dày một thước sao?
Ylang vừa nói thầm, vừa nhanh chóng đi tới học viện.
Vừa mới tiến vào phòng học, nàng cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Tiểu công tước Tulip trắng bạc Vinár Howard ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình.
Cậu ta mặc một bộ đồ trắng, đang đọc thầm cuốn da dê trong tay.
Cậu kế thừa dung mạo tốt đẹp của mẹ và khí chất quý tộc của cha, còn có một đôi mắt xinh đẹp trong suốt như ngọc bích.
Vinár vô cùng đẹp, tuấn tú chứ không hề có chút nữ tính.
Cậu thoạt nhìn vô cùng hiền hòa, nhưng không ai dám dễ dàng tới gần.
Ylang nhìn thẳng mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Cụm “hồng nhan họa thủy” này, nàng đã lĩnh giáo sâu một lần.
“Ylang Lynn.” Bên tay phải truyền đến tiếng nói của tiểu công tước, “Nghe nói trên đường Stevenson đã xảy ra án mạng, cô có bị quấy nhiễu không?”
Giọng nói của cậu ta vô cùng êm tai, nó chứa chút ưu nhã của quý tộc lại có phần bằng phẳng trong trẻo, giống nhạc cụ thần thánh nào đó.
Ylang sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, cái đường tắt âm trầm nọ hoá ra cũng có tên: đường Stevenson.
Nàng bình tĩnh mà quay người nhìn về phía tiểu công tước, gật đầu trả lời cậu: “Tôi không có chuyện gì, cảm ơn vì đã quan tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Cậu mỉm cười.
Ylang nghe thấy tiếng hô bị ép thấp xuống của bạn nữ gần cửa sổ truyền đến từ sau lưng.
Tiểu công tước nở nụ cười kìa! Cậu ấy đã nở nụ cười! Trời ạ, thật sự là cảnh trăm hoa nở rộ, khiến máu người sôi trào, sắp say chết dưới lúm đồng tiền của cậu ấy.
Ylang không dao động.
Thật xin lỗi, vừa lĩnh giáo qua sắc đẹp của ác ma, độ thẩm mỹ của nàng đã vượt qua phạm vi của nhân loại.
Lúc Ylang quay đầu, nàng nghe thấy tiểu công tước lại thêm một câu: “Thật sự xin lỗi, ngày hôm qua tôi không ở học viện, nếu không sẽ đưa cô về nhà.
Nếu về sau còn gặp loại tình huống này, cô có thể để xe ngựa của trang viên Tulip đưa.
Tôi làm chủ.”
Trái tim Ylang nhẹ nhàng nhảy lên.
Có lẽ tiểu công tước Tulip trắng bạc tôn quý ưu nhã, lễ nghi chu toàn đang thay cha mình giúp đỡ con của ân nhân ngăn đao nhỉ? Chỉ là quan tâm như vậy vẫn hơi quá.
Sự chênh lệch giữa quý tộc đỉnh cấp như nhà Howard và vương thất đã nhỏ bé đến không đáng kể, họ cực kỳ để ý huyết thống.
Cho dù là tìm người tình cũng nhất định phải là những cô gái xuất thân cao quý.
Bởi dù không sinh con, bọn họ cũng phải lo lắng cho việc thân thể quý giá của mình bị làm bẩn.
Vậy sao có thể vừa ý một cô gái tóc đen được?
Ylang mím môi, giả vờ như không nghe thấy câu sau của Vinár, quay thẳng về phía bên trái.
Đằng sau bên trái, chỗ của Sally Campbell và Paul Campbell trống không.
Ylang không có ác cảm với Paul tóc đỏ.
Cho dù thật là Sally mua hung, nàng ta cũng sẽ không nói chuyện này cho đứa em trai là con riêng.
Paul mặc dù hơi ngốc, người cũng không xấu.
Cũng không biết ngày hôm qua cậu ta có thành công bò lên giường của người đẹp gợi cảm nọ không? Ylang lắc đầu, lấy cuốn da dê ra từ trong túi, không yên lòng mà xem.
Sally không phải người có thể giữ vẻ bình thản, chỉ cần chăm chú quan sát thái độ của Sally, nhất định có thể thấy được dấu vết để lại.
Hôm qua Sally cố ý để Paul ngăn lại mình, hiềm nghi thật sự quá lớn.
Ylang không ngờ tới là, cả ngày hôm nay, Sally và Paul vậy mà đều không đến trường.
Nàng không khỏi có chút giật mình: hẳn là đội hiến binh đã thông qua những người đã tiếp xúc với ba người chết khi còn sống, tìm và tra được đến Sally nhỉ? Không thể tưởng tượng nổi, đây là đội hiến binh tác phong quan liêu nghiêm trọng, hiệu suất làm việc cực kỳ thấp ư?
Thật là một tin tức tốt làm kích động lòng người!
Cùng xuống với tin tức tốt là một tin tức xấu.
Sau khi tiết học cuối cùng chấm dứt, Ylang đang định dọn cuốn da dê về nhà, chợt thấy tiểu thư Jones nâng điển tịch thần thánh rực rỡ ánh vàng, chặn cửa phòng học.
“Ôi Vinár đáng thương, ngày hôm qua em bỏ lỡ khoá học ca ngợi thần thánh, hẳn là vô cùng mất mát nhỉ? Đừng khổ sở, Nữ Thần Ánh Sáng sẽ không bỏ lại bất kỳ đứa trẻ nào!” Tiểu thư Jones đạp lên bục giảng, “Mọi người cũng được ké chung với Vinár, hôm nay có thể lại được cảm nhận vẻ đẹp của thần thánh: thêm một tiết ca ngợi thần thánh.”
Mọi học sinh trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Vinár phong độ nhẹ nhàng: “Đây là niềm vinh hạnh của em thưa tiểu thư Jones.”
Ylang không thiết sống nhìn qua hoàng hôn đang xuống phía tây.
Khi đèn Long Tinh sáng lên, tiểu thư Jones cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn, tuyên bố tan học.
Ylang ghi nhớ ước định với cha mẹ, đứng ở cửa học viện, chờ Nicole lão Lynn tới đón nàng.
“Tôi đưa cô về.
Vinár đi tới, dáng vẻ tươi cười dịu dàng, cử chỉ ưu nhã.
Quý tộc cũng dậy thì rất khá.
Vinár cao hơn nàng trọn một cái đầu, tóc dài của cậu ta dưới ánh đèn Long Tinh như bạc nguyên chất được rửa qua bằng nước thánh.
Ylang từ chối ý tốt của cậu: “Không cần, cảm ơn, cha và mẹ tôi đang đến.”
“Ôi, Ylang.” Vinár dùng cặp mắt lam nhìn nàng với vẻ khiển trách, “Sao cô lại nhẫn tâm để bọn họ sau khi cực khổ làm việc lại phải bôn ba mệt nhọc như vậy được?”
Xe ngựa khảm ký hiệu Tulip chậm rãi chạy qua.
Hào hoa xa xỉ lại không hề khoa trương.
Vinár khom người, không để nàng từ chối: “Mời lên xe.”
Vô số ánh mắt nhìn về đây.
Màn này như chuyện cô gái bình dân có được tình yêu của vương tử trong truyền thuyết.
Ylang lắc đầu: “Cảm ơn cậu Vinár, nhưng tôi thật sự không cần…”
“Vì sao lại cố chấp như vậy?” Vinár nửa đùa nửa chăm chú, “Ylang Lynn, đừng nói là cô cho rằng tôi động lòng nên đang trốn tránh tôi nhé?”
“A?” Hai mắt Ylang khẽ mở to, hoảng sợ giải thích,”Tôi không…”
“Vậy đừng lại từ chối.” Vinár nháy mắt, “Lên xe.
Nếu cô chỉ coi tôi là bạn học bình thường thì đừng nói không nữa.”
Ylang: “…” Logic này có phải không đúng ở đâu không?
Vinár lại bảo người hầu mở toàn bộ cửa sổ khắc hoa bạch kim của xe ngựa ra tối đa.
Tuy gió lùa bốn phía nhưng lại bằng phẳng, lỗi lạc.
Cuối cùng nàng không lay chuyển được cậu, nhẹ gật đầu, bước lên tấm ngăn màu vàng, tiến vào thùng xe.
Vinár ngồi ở vị trí của chủ.
Ylang ngồi trên ghế dài bên cạnh, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ đối diện.
Tia sáng cuối cùng sắp biến mất.
Trong ngoài xe ngựa đều có đèn Long Tinh, mỗi đám rêu trong đường tắt đều bị soi rõ bóng dáng.
Ylang cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Vinár.
Nàng chần chờ một lát, làm bộ lơ đãng quay đầu, đối diện với tầm mắt của cậu.
Chỉ thấy đôi mắt lam của tiểu công tước tôn quý sâu thẳm, yết hầu giật giật: “Ylang Lynn, cô có nguyện làm người phụ nữ của tôi không?”
“Hả?” Ylang khiếp sợ, con ngươi co rút lại.
Ngoài của sổ xe, tia sáng cuối cùng biến mất.
Vinár tươi cười ưu nhã: “Đừng nghi ngờ, tôi đang bày tỏ với cô.
Tôi sẽ cho cô mọi thứ tốt nhất, chỉ cần cô đồng ý làm…”
Câu nói kế tiếp Ylang không nghe được.
Sau mội hồi trời đất quay cuồng, nàng phát hiện mình đang ở một nơi âm u ẩm ướt.
Nàng lại biến thành cục bông, bởi vì hai lần khiếp sợ, cái đuôi của nàng căng thẳng tắp.
Trời ạ, lại xảy ra rồi!
Nàng lại trao đổi thân thể với ác ma rồi!
Vậy là giờ đây Vinár đang mời ác ma kia làm người tình của cậu ta ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...