Ylang lo lắng nhìn chăm chú Ma Thần, trong khoảng thời gian ngắn nàng không lo nói cho hắn biết chuyện công chúa Sif là Thần Quyến Giả.
Nét mặt của hắn thật sự vừa quái dị vừa vi diệu, trên đôi má ngọc và vành tai nhiễm màu hồng nhạt.
Thật sự là không bình thường.
Nàng không khỏi có chút quan tâm, có phải là chuyện hắn công khai xuất hiện ở khu đông hôm nay dẫn đến phiền toái không.
Hắn ngồi trên rương da cá sấu Sauron của nàng, nghiêng người tới.
Thân hình cao lớn như có thể che phủ toàn bộ nàng, mùi hương nhạt lành lạnh trên người hắn trở nên nồng hơn, khiến nàng cảm thấy khó hô hấp.
Giống như… bị hắn xâm nhập vào lãnh thổ bí mật vậy.
“Sao không nói chuyện.” Hắn bình tĩnh mở miệng, lộ ra hàm răng trắng sứ và đầu lưỡi đỏ tươi.
Ylang không tự nhiên lui một bước.
Sự kinh hãi chậm rãi bình phục, nàng thở hổn hển, hỏi: “Anh có bị thương không?”
Hắn nhíu mày: “Cái quỷ gì.”
Hắn thoạt nhìn hơi không kiên nhẫn, nhảy từ rương da xuống, tới gần.
“Ta hỏi cô lý do ta không được tiếp cận một phụ nữ khác.” Hắn nheo mắt lại, không tự chủ lộ ra răng nanh, “Đừng có chuyển hướng chủ đề.”
Ha… Con người không biết tự lượng sức mình này đang cầu xin tình yêu từ Thần Minh, đã thế còn bởi vì ghen ghét mà vọng tưởng sai sử hắn sao?
Hắn hơi quay đầu, như con rắn chuẩn bị xuất kích, không thể chờ được để biết đáp án của nàng.
Sau đó thì sao? Hắn đương nhiên sẽ thẳng thừng từ chối, cho nàng biết rõ việc thèm muốn Thần Minh là hành vi mạo phạm sai lầm.
Ylang bị ánh mắt đầy tính công kích kia nhìn chằm chằm làm hoảng hốt, nàng bình tĩnh lại rồi nói: “Bởi vì Sif là Thần Quyến Giả, cô ta có thể cảm giác được lực lượng Bóng Tối.”
“… Hả?!”
Vẻ mặt kích động kia rõ ràng cứng lại, thân thể chậm rãi ngửa ra sau, cách xa nàng, khí thế của hắn nhanh chóng lạnh.
Thấy vẻ mặt hắn không ổn, Ylang bắt đầu khẩn trương: “Anh cũng thấy là quá nguy hiểm đúng không?”
“…” Hắn giấu khuôn mặt tuyệt mỹ dưới áo choàng.
May thật… Hắn chưa nói cái gì.
Hắn khó có thể tưởng tượng, nếu như mình đi theo mạch suy nghĩ sai lầm kia, nói ra mấy lời… Vậy hắn cũng không biết phải giết nàng hay mình.
Một lửa giận âm ỉ bừng lên trong người.
“Hơn nữa, rõ ràng Sif đang nhằm vào tôi, có lẽ là vì chuyện Vinár.” Ylang hơi lui hai bước ngồi vào mép giường, mệt mỏi nói, “Cô ta còn khinh thường che giấu sát ý với tôi.
Nếu như, tôi nói là nếu, nếu như chuyện thuê sát thủ xử tôi lần trước là do cô ta làm… Ta lại có thể làm được gì chứ?”
Hắn cúi thấp đầu, cười.
Hắn phải trả thù cái đứa chọc giận hắn này, hiện tại, lập tức.
“Anh cười cái gì?” Ylang phiền muộn hỏi.
Thân ảnh của hắn bỗng tan ngay tại chỗ.
Lúc lại ngưng tụ, hắn đi tới trước mặt nàng, chóp mũi gần như dán chóp mũi của nàng.
Hắn híp mắt, đôi môi mỏng tinh xảo hơi nhếch lên, giọng trầm thấp mị hoặc: “Dám giết người không?”
Ylang vô thức muốn lui trốn.
Áo choàng chụp xuống, hai cánh tay của hắn vòng nàng, vây nàng trong một mét vuông nhỏ hẹp.
Nàng biết rõ thân hình thoạt nhìn cơ bắp này chứa đựng lực lượng kinh người như nào.
Cái mũ lành lạnh rủ xuống, trơn và mát như nước chảy.
Nó chạm vào tóc của nàng, che khuôn mặt nàng dưới bóng ma.
Hắn và nàng như tiến vào một không gian vô cùng tư mật.
“Trả lời.” Hắn ngạo mạn lạnh lùng nói.
Sự khống chê tuyệt đối.
Nếu không phải mũi của hắn cao thẳng, chống chóp mũi nàng, nàng cảm thấy bờ môi hai người có khi đã chạm vào nhau.
“Dám giết người không? Hửm?” Ma Thần chậm lại, giọng trầm thấp nỉ non.
Tim Ylang nhảy mạnh.
Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, tuân theo luật pháp, cần cù hiếu học.
Trước khi những chuyện này xảy ra, nàng còn chưa giết qua cả gà! (Tuy lý do chính là vì nhà không mua nổi gà sống.)
Da đầu nàng run lên, hô hấp khó khăn, thò tay đi đẩy hắn lại hoàn toàn không được.
Thân thể của hắn lại lạnh vừa nặng, cứ chậm chạp tới gần như vậy.
Hắn có vẻ đang cười, lồng ngực trầm trầm rung rung.
Dưới bóng ma, hàm răng trắng sứ phản chiếu ánh sáng nhạt lạnh băng.
Hắn mang đến cho nàng một cảm giác rung động và sợ hãi kỳ dị.
Nếu nàng muốn né tránh, nàng cũng chỉ có thể ngã về phía giường sau.
“Huhu…” Trong mắt của nàng xuất hiện ánh nước nhỏ, nàng cố gắng thẳng ngực, “Bây giờ đương nhiên tôi không dám, tôi hy vọng có thể giải quyết tranh chấp một cách hoà bình.
Tôi là công dân tuân theo luật pháp, tôi mới có mười lăm tuổi, tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện xấu gì…”
Nàng vốn cho là mình sẽ bị cười nhạo vô tình.
Ai ngờ, sau lời lên án sứt mẻ này, hắn vậy mà như bị sét đánh, cũng không nhúc nhích.
Dưới đáy mắt sâu thẳm bắt đầu xuất hiện ánh sáng Ylang không hiểu, hắn chợt tan thành khói đen, biến mất cách nàng không đến một tấc.
Chóp mũi của nàng còn lại xúc cảm của hắn, thêm cả tình thế cấp bách vừa rồi, bờ môi như cũng chạm phải vật gì…
Ylang ngơ ngác nhìn chỗ Ma Thần biến mất.
Hắn rời đi.
Hắn không lại ngưng tụ thân hình, mặc mình như một đám mây đen che trên bầu trời, tan giữa trên không.
Bờ môi bị nàng chạm qua như bị tia chớp bổ hoặc bị kiến cắn.
Dù tản thân xác ra, hắn vẫn không thể đuổi đi cảm giác kinh khủng kia.
Đáng sợ hơn là, mùi thơm non trẻ khó có thể hình dung trong miệng nàng cũng quấn lấy hắn, làm hắn táo bạo phát điên.
Hắn bực bội đánh tan nhiều đám mây lớn, làm cuộn gió lốc giữa không trung.
Lòng hắn đầy ác ý, điều khiển cái vòi rồng kinh khủng này, để nó cuốn về phía Thần Điện Ánh Sáng trên đường lớn ở khu đông thủ đô.
Thật muốn tìm vật gì để đánh nhau một trận!
Vòi rồng vừa cuốn qua, sắc trời đã tối hẳn.
Màn đêm buông xuống, trao đổi thân thể.
Trời đất quay cuồng.
Hắn vào thân thể của thiếu nữ, ngón tay hơi co rút, miệng thở hổn hển.
Chính thân thể này vừa tạo một vài ảnh hưởng đáng sợ cho hắn.
Hắn trừng mắt, tay giơ lên, dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo mạnh môi dưới vài cái.
Sau đó hắn đưa tay ra sau lưng, ghét bỏ lau lau.
“Cái gì chứ.
Cũng chỉ là cái miệng bình thường.” Hắn cau mày, thở một hơi, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Do dự một chút, hắn hà hơi, hít hà.
“Mùi gì cũng không có.
Vậy nhất định là ảo giác.” Hắn lầm bầm lầu bầu, “Bị một sinh vật cấp thấp chạm vào, kích phát tính thích sạch sẽ của ta.
Không sai, chính là như vậy.”
Hắn đỡ trán lấy lại bình tĩnh, sau đó xoay người, mở cửa sổ nhỏ.
“Đến lúc xem thứ đáng thương kia đấu vật.” Hắn nhếch khóe môi, cười đầy ác ý.
Gió như truyền đến tiếng kêu vang vọng đầy sợ hãi.
Còn có tiếng “bốp” rơi xuống.
Nằm giữa cơn cuồng phong hắn vừa quấy lên, không hề dễ dàng thu hút chú ý.
Hắn híp mắt, nhanh chóng tìm được cục bông quăng đuôi, ngã mạnh từ trên cao xuống.
“Ha ha ha ha…” Hắn phát ra tiếng cười rồ vui đến cực điểm.
“Bốp!”
“Aaaaa!!!”
Ylang chẳng quan tâm có thể bị bại lộ thân phận hay không.
Sau khi trao đổi thân thể, nàng phát hiện mình đang ở trên không trung cách đất vạn thước, đầu hướng xuống, đuôi hướng lên, đang ngã thẳng xuống mặt đất.
“Aaa…”
Tiếng kêu sợ hãi lanh lảnh vô tình bị tiếng gió mạnh che phủ.
“Aaaaa…”
“Viu….”
Nàng hướng về nóc nhà của người đàn bà Larysa độc thân.
Ylang chăm chú nhắm mắt, nghĩ thầm: Ôi, Larysa đáng thương! Đây đúng là tai họa bất ngờ! Ngày mai mình phải chủ động sửa nóc nhà giúp cô ấy mới được.
Larysa và Marlene là hai phụ nữ đáng thương nhất trong loạt hàng xóm.
Lúc còn trẻ hai người làm người tình cho quý tộc, để không sinh ra đứa con có huyết thống thấp kém, hai người bị ép dùng thuốc quá nhiều, đã mất đi khả năng sinh sản.
Sau khi hai người mất đi tuổi thanh xuân, quý tộc vô tình từ bỏ họ, hơn nữa không để lại chút phí phụng dưỡng.
Phụ nữ như vậy không ai muốn lấy về nhà.
Larysa và Marlene đáng thương cứ sống một mình lẻ loi hiu quạnh như vậy.
Nicole thường xuyên dùng chuyện của họ để đánh tỉnh Ylang.
Đừng ham những thứ vinh hoa phú quý như vậy.
“Bộp!”
Ylang đập vào nóc nhà Larysa, tấm ván gỗ hơi mỏng bị chọc thủng một cái hố.
Ylang rơi vào phòng ngủ của Larysa.
Lúc rơi xuống, Ylang trông thấy mục sư Martin đang nhấp nhô trên người Larysa, lên xuống mạnh mẽ.
Đã thế ông ta còn đang mắng chửi một vài câu thô tục khó nghe, giọng tà tà mang đầy vui thích.
Larysa cũng đang cười: “Ôi! Martin! Ôi! Đúng vậy, em là ***!”
Ylang sợ tới mức im lại, rơi từ bên giường xuống, ngã dẹp trên mặt đất.
“Bộp!”
Hai tiếng vang mạnh làm kinh động đôi nam nữ đang chìm trong khoái cảm.
Gió đêm thổi qua đỉnh động trên nóc nhà.
“Đáng chết! Nhất định là Marina phát hiện chúng ta yêu đương vụng trộm, lấy đá ném vào nóc nhà!” Martin vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, lại quên lấy thứ gì còn ở chỗ Larysa.
“Hít hà! Oái! Gãy gãy gãy!”
Cục bông Ylang suýt nổ tại chỗ vì xấu hổ.
Nàng gắng lấy sức nhảy lên, bật theo góc tường ra khỏi căn phòng đầy mùi kỳ quái này.
“Mắt của mình… Huhu…”
Mục sư Martin bối rối vừa kéo quần, vừa lướt qua cục bông Ylang, chạy từ cửa sau ra ngoài.
Áo sơ mi móc vào then cài cửa, ông ta xé mạnh cái, “Xoẹt!”
Ylang nhảy ra cửa sổ, cái huy chương Ánh Sáng đáng thương cuốn bên tấm vải phật qua lông nàng.
Nàng bay qua một đoạn đường vòng cung, rơi vào trên phố, tiếp tục nhảy một cái, rơi chuẩn vào cửa sổ nhỏ phòng mình.
Nàng thấy Ma Thần một tay nâng má, híp mắt, cười như hồ ly.
“Đồ ngốc.” Hắn ghét bỏ thả tay xuống, “Thân thể của Thần Minh rơi xuống tay cô, ngay cả con dơi cũng không bằng!”
Con dơi bị người gọi là “con chuột biết bay”, tóm lại, dùng thứ này để ví von thì rõ không phải lời tốt.
Nhưng lúc này Ylang không có tâm trạng để đấu võ mồm, trong đầu nàng còn ám mấy hình ảnh, giọng nói và mùi vị gặp được ban nãy.
Vừa buồn nôn lại vừa sợ hãi.
Bởi cục bông Ylang không có mặt, hắn nhất thời không chú ý thấy tâm trạng của nàng vô cùng quỷ dị.
“Ôi, ôi,” Nàng nhanh chóng nhảy lên giường công chúa, chen vào khe hẹp giữa gối đầu và ván giường, cả người cũng núp ở bên trong.
Nàng vừa không ngừng chui xuống, vừa nhỏ giọng lầu bầu, “Trời ạ! Bây giờ xem ra, hiến tế tình yêu cũng không phải là chuyện gì xấu! Tình yêu thật là thứ khiến người buồn nôn!”
Hắn: “?!”
Hả… Sao cơ?! Nàng vậy là… có ý gì?! Nàng ghét bỏ lần chạm vào vừa rồi ư? Nàng! Sao nàng dám!
Nàng dùng miệng của nàng hạ độc Thần Minh, còn dám ghét bỏ như vậy hả?!
Hắn chấn kinh.
Kinh ngạc đến mức không biết nên xử lý nàng kiểu gì.
Ylang bé nhỏ đáng thương cũng không chú ý tới việc mặt của Ma Thần đại nhân đã đen thành gì.
Trong đầu nàng toàn hình ảnh vừa rồi.
Đó là mục sư Martin đấy!
Mục sư Martin nhã nhặn nho nhã, anh tuấn dịu dàng, là nhân viên thần chức lại bình dị gần gũi, là tình nhân trong mộng của phụ nữ trung niên ở cả khu tây.
Ngay cả Nicole cũng trộm xấu hổ khi nói chuyện với vị mục sư này.
Đương nhiên bà không có ý phản bội lão Lynn, chẳng qua là ai cũng có lòng yêu cái đẹp.
Mà chuyện giữa vị mục sư này và vợ mình cũng được mọi người ca ngợi.
Khi bọn họ còn trẻ, đó là một câu chuyện vô cùng lãng mạn.
Bây giờ con của bọn họ cũng đã trưởng thành, vợ chồng Martin vẫn như một cặp người yêu mới rơi vào bể tình.
Trước tình yêu lãng mạn cảm động của họ, vũ khí thời gian đáng sợ này cơ bản không có lực sát thương.
Một biểu tượng người chồng hoàn hảo như vậy, sao ông ta lại ở trên giường Larysa! Sao ông ta có thể phản bội người vợ Marina của mình! Trời, còn có những động tác, những lời nói thô tục ấy nữa… Tiêu tan! Thần thoại và cổ tích về tình yêu đều tiêu tan!
Mặc dù cục bông Ylang không có miệng, nàng không nhịn được phát ra từng tiếng nôn ọe.
Cái đuôi bỗng bị cầm lấy.
Hắn dốc ngược nàng.
Động tác hắn chậm chạp, hai mắt trừng trừng, xách cái thứ đầy lông tự tìm đường chết này đến trước mặt.
Ylang cuối cùng cũng phát hiện, nàng xoay mắt một vòng, như vậy nàng sẽ không có cảm giác trồng cây chuối.
Nàng phát hiện mặt của Ma Thần đại nhân rất đen.
Tuy đang dùng thân thể của nàng, trên người hắn như xuất hiện từng làn khói đen; khóe mắt của hắn hơi run, ánh mắt hung ác lạnh lùng, như là… muốn giết cục bông!
Sau một hồi mờ mịt, Ylang ép mình tạm thời bỏ chuyện mục sư Martin yêu đương vụng trộm ra khỏi óc, bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra trước đó giữa nàng và Ma Thần.
Càng nghĩ, nàng càng mờ mịt.
Hắn ép hỏi nàng có dám giết người không, sau đó hắn ném nàng ra giữa không trung…
Hẳn không phải là vấn đề của nàng… nhỉ? Ylang không xác định đảo tròn mắt.
Hay là hắn cảm thấy nàng quá mềm yếu, không xứng làm tuỳ tùng của Đại Ma Vương Bóng Tối chăng?
Không sai không sai, nhất định là bởi vì chuyện này! Ôi trời ạ, sắc mặt của hắn thật là đáng sợ, phải trấn an hắn đã!
Ylang thẳng ngực, chớp đôi mắt đậu đen nhỏ: “Tôi giết! Tôi giết còn không được sao! Nếu có chứng cứ chứng minh đối phương muốn mạng của tôi, tôi sẽ không nhân từ nương tay.
Tôi thề, chỉ cần tôi có thể, tôi nhất định…”
Sắc mặt của hắn chuyển từ mây đen thành sấm chớp mưa bão.
Hắn ấn dẹp nàng trên gối đầu.
Hắn sắp tức điên rồi.
Tốt, tốt lắm! Mới vừa rồi còn là công dân tuân thủ pháp luật, bây giờ lại có thể giết người… Cũng bởi vì chạm miệng của hắn có cái ư? Nàng ghét bỏ nhiều như vậy hả?!
Giữa tình yêu và giết người, nàng lại chọn… Gặp quỷ rồi!
Đây gọi là hai hại thì chọn cái nhẹ ư!
Hắn nghiến răng, lửa giận như đốt trọi toàn bộ lý trí.
Ylang bị hắn ấn trên gối đầu, nghiền tới nghiền lui.
Nàng cũng rất tủi thân, hoàn toàn không biết nên ứng phó Đại Ma Vương khủng bố sáng nắng chiều mưa này như nào.
Có đôi khi hắn rất tốt với nàng.
Ngay trong hôm nay, hắn còn ăn ý giúp nàng giải quyết xong chuyện nam tước Barisa.
Nhưng con người và Ma Thần cơ bản là bất bình đẳng! Hắn muốn ném nàng là ném nàng, muốn phát giận là phát giận.
Nếu không phải vì bị nguyền rủa trao đổi thân thể trói buộc, có khi hắn đã sớm giết nàng.
Nghĩ như vậy, đôi mắt đậu đen bỗng xuất hiện hai giọt nước mắt nhỏ.
“Hửm?”
Hắn cầm nàng lên.
Trong ánh mắt của hắn vẫn còn gió lốc đáng sợ, hắn lạnh lùng nhìn nàng, giọng thô bạo: “Khóc cái gì.”
Cục bông Ylang cố gắng nhắm lại hai mắt nhỏ.
Nàng dùng sức đến nỗi mắt nhăn thành một đường cong cong, giữa mắt còn xuất hiện ba rãnh mương nhỏ.
Dáng vẻ ngốc nghếch này dập tắt hơn nửa lửa trận trong lòng hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng.
“Không thể phá hủy thứ làm ta tức giận, như vậy không có chút ý nghĩa nào.”
Hắn ngạo mạn nghĩ, tìm cho mình lý do để không tức giận.
Nhưng không thể dễ dàng cho qua như vậy.
Nếu nàng chán ghét sự đụng chạm của hắn… Vậy…
Hắn chậm chạp nhếch khóe môi.
“Đêm nay đừng đi, ngủ cùng ta.”
Ylang không thể tưởng tượng nổi, cổ họng của mình lại có thể phát ra tiếng làm người khiếp sợ như vậy.
Như vụn băng va chạm, ác ý tràn ra.
Nàng hoảng sợ mở to hai mắt, dừng trên mặt hắn.
Ôi, thật sự là vẻ mặt siêu xấu thấu, ác ôn.
Trực giác nói cho nàng biết, hắn nhất định không có lòng tốt.
Nàng cẩn thận nháy dưới mắt: “Nhưng tôi phải đi ra ngoài huấn luyện ma pháp…”
Hắn cười hiền lành: “Không sao.”
Ylang: “?”
Lời nàng chuẩn bị nói đã dừng ở yết hầu, không ngờ hắn dễ nói chuyện như vậy.
Nụ cười của hắn càng thêm vi diệu: “Thời tiết hơi nóng, sau khi cô đi, ta tắm nước lạnh nhé.”
Ylang lại hít một hơi lạnh: “Đừng, giữa trưa tôi đã tắm qua rồi.”
Hắn nhướn mày: “Cô có thể tự do chi phối thân thể của ta, ta cũng vậy.”
Hắn dùng thân thể của nàng để tắm rửa… Ylang nghĩ lại đã thấy hít thở không thông.
“Tôi không đi!” Nàng lập tức thỏa hiệp, “Tôi, đêm nay tôi ngủ với anh.”
Hắn lạnh lùng cười, bắt nàng lại, há miệng ngậm cái đuôi của nàng.
Hắn bắt đầu tập chống đẩy.
Lúc bắt đầu còn khá tốt, thời gian dần qua, tiếng thở của hắn càng ngày càng nặng.
Bởi vì ngậm cái đuôi của nàng, hắn không thể thở bằng miệng, hơi thở nhanh dần.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, mồ hôi làm ướt tóc đen, hơi nóng bốc lên khiến hắn thoạt nhìn vô cùng gợi cảm.
Ylang di chuyển lên xuống theo động tác của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, nhưng giọng của hắn, hơi thở và độ ấm lại xâm nhập thần kinh của nàng nhanh hơn.
Nàng phát hiện lúc hắn sử dụng thân thể của nàng, hắn vẫn toả ra mùi sen đen nhàn nhạt lành lạnh dưới băng.
Lông của nàng dán hết lên người, bất an lại rung động.
Lúc một giọt mồ hôi ngưng tại mi tâm của hắn rồi nhỏ xuống người nàng, nàng như bị chớp đánh, chợt sợ run cả người, trái tim không khống chế được đập điên cuồng.
Ylang hoảng sợ trừng mắt, hai mắt đậu đã trừng thành đường thẳng.
Tập chống đẩy thôi mà, sao lại kích thích hơn chuyện mới thấy giữa mục sư Martin và Larysa vừa rồi vậy?!
À không, không đúng!
Chuyện Martin và Larysa khiến nàng buồn nôn, nhưng lúc này trong lòng nàng chỉ có sự hoảng sợ và thẹn thùng.
Cái đuôi bị hắn ngậm truyền đến cảm giác tê dại.
“Chuyện này đương nhiên không giống!” Ylang vội vàng tự an ủi mình trong lòng, “Đây là thân thể của mình, mình chỉ hơi tự kỷ thôi, điều này không sai.
Chuyện này khác hẳn với chuyện Martin! Đúng, chính là như vậy!”
Nàng im lặng, lặng lẽ run lông, để giọt mồ hôi lăn từ đỉnh đầu nàng xuống dưới giường.
Hắn như cười thấp khẽ một tiếng.
Ylang còn không kịp phản ứng, thân thể của hắn đã như một tòa núi nhỏ, ngã vào giường, đè chắc nàng.
Nàng nghe thấy trái tim hắn đang nhảy mạnh.
Nhiệt độ trên người hắn rất cao, làn da toàn hơi nóng.
Nàng cẩn thận chuyển ánh mắt từ xương quai xanh ra ngoài, vừa lúc chạm vào tầm mắt của hắn.
Nàng không hiểu biểu cảm thần bí khó lường của hắn.
Hắn bắt lấy nàng, tiện tay cuốn đuôi nàng quanh đầu ngón út.
Sau đó, hắn nắm lấy thân thể tròn vo mềm như nhung.
Cục bông Ylang nằm sấp, nàng hơi hoảng sợ, mở căng mắt tròn nhìn hắn.
Sau khi vận động mạnh, hơi thở của hắn còn chưa được điều chỉnh ập vào người nàng.
Nét mặt của hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn, giống như sẽ cắn đứt cổ nàng bất cứ lúc nào.
Phù, may mà bây giờ nàng không có cổ.
“Ha,” Hắn cười lạnh, “Thần Minh khinh thường làm bạn với con kiến.
Nhưng nếu cô đã kháng cự như vậy, ta lại càng muốn thử xem.”
Ylang không hiểu ra sao: “?”
Kháng cự gì? Thử cái gì? Thử kiểu gì vậy?”
Hắn đưa nàng ra trước mặt, do dự trong chốc lát, sau đó dán bờ môi vào giữa hai mắt của nàng.
Ylang: “!!!”
Hắn đang làm gì vậy!
Nàng trừng mắt như gà chọi.
May mắn, hắn lập tức dịch nàng ra.
Hắn ghét bỏ thò tay lau giữa bờ môi vài cái, có vẻ như ăn phải lông.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng cũng theo dõi hắn.
Cũng không biết hắn đang lầm bầm lầu bầu hay vẫn còn hỏi nàng: “Hừm, như này lại không buồn nôn ư?”
Ylang cẩn thận lắc lắc cái đuôi.
Hắn đang nói cái gì vậy? Cái gì buồn nôn? Ai buồn nôn?
Nhiều lời càng sai, hay là nàng ngậm miệng lại, giả thành một cục bông hoàn toàn không biết gì cả nhỉ.
May mà cục bông này toàn lông, không nhìn ra biểu cảm gì.
Hắn nhét nàng vào dưới gối, lúc gối lên hắn, cười đầy ác ý: “Cũng không tệ lắm.”
Ylang vốn không buồn ngủ, nhưng bị hắn đè nặng như vậy, nghe tiếng thở dần dần đều đều của hắn, nàng bất tri bất giác lăn quay.
Hắn mở mắt.
Cơ thể mềm mại của cô gái uốn trong ngực của hắn.
Gương mặt nàng cọ cọ lồng ngực của hắn.
Không biết nàng đang mơ mộng đẹp gì, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào ngây thơ.
Chắc là vì ngủ chảy nước miếng, môi của nàng thoạt nhìn hồng hồng, như cắn nhẹ là sẽ tràn ra chất lỏng.
Hắn cau mày nhúc nhích, phát hiện cái thứ có tướng ngủ xấu này quấn trên người hắn như một con bạch tuộc.
Mà hai cánh tay hắn cũng vòng ra phía sau lưng của nàng.
So với hắn, nàng trông rất nhỏ, rất mềm.
Một tay hắn có thể vòng hơn nửa lưng nàng.
Cái tư thế này…
Giống như đã luyện tập qua một vạn lần, vô cùng thuận tay, vô cùng thoải mái, vô cùng phù hợp.
Cái ôm khiến cho giấc ngủ nàng như lên bong bóng, mà hắn cũng cảm giác khá tốt.
Hắn lẳng lặng quan sát trong chốc lát, phát hiện nàng cũng không có ý tỉnh lại.
Hắn nhìn thẳng cặp môi đỏ mọng của nàng, lầm bầm lầu bầu: “Thần Minh không nên có nhược điểm, nếu như phát hiện có thì phải vượt qua nó.”
Hắn gục đầu xuống, tránh chóp mũi nàng, bờ môi gần sát.
“Ta chỉ muốn giải quyết nhược điểm trên người mình mà thôi, không phải muốn hôn cô, càng không liên quan tình yêu quỷ gì.
Nếu cô dám ra vẻ ghét bỏ, ta sẽ cắn nát môi của cô.” Hắn hung dữ nói.
Hắn lại gần hơn một chút.
Hơi thở đan xen, cảm giác quái dị dâng lên, hắn cảm thấy đôi môi đỏ mọng đó như nam châm, có một lực hấp dẫn khó có thể chống cự.
Hắn vô thức ngừng thở, mặt lộ vẻ chần chờ.
Lý trí nói cho hắn biết, Thần Minh không nên bị bất cứ thứ gì hấp dẫn, giống như đế vương phàm trần không được đặc biệt thích một thứ vậy.
Ngay lúc hắn xoắn xuýt tiến lui, cô gái trong ngực bỗng im lặng mở mắt.
Vừa tỉnh lại, suy nghĩ của Ylang còn có chút mê mang, lờ mờ cảm thấy mình đang mơ một giấc mộng đẹp.
Mở mắt đã thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ gần ngay mình, nàng nhất thời không kịp phản ứng liệu cơ phải còn trong mộng hay không.
Chóp mũi kề sát, hắn đang muốn hôn nàng.
Nàng lập tức tỉnh táo.
Con ngươi co rút lại, nàng hoảng sợ trừng mắt hắn.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí cứng đờ.
“Ha,” Hắn chậm rãi ngửa ra sau, cao ngạo nói, “Ta chỉ lại gần nhìn xem, cô xấu hổ cái gì?”
Thừa dịp nàng chưa ý thức được tư thế của hai người gần gũi đến cỡ nào, hắn hoá thành khói đen, biến mất không còn chút tăm hơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...